[Dịch] Ngã Lão Bà Thị Hiệu Hoa

Chương 222 : Thắng nhiều lắm




- Tiểu đệ, em không lên lớp hả?

Đường Thanh Thanh hơi kỳ quái.

- Không thích, chán lắm.

Đường Kim ngáp một cái, học ba tiết thì ngủ cả ba, đã thế lại càng thêm buồn ngủ.

- Bạn gái em đâu?

Đường Thanh Thanh không nhịn được hỏi.

- Cô ấy đang học.

Đường Kim ra vẻ buồn bực.

Đường Thanh Thanh không khỏi thàm nghĩ, hóa ra tên này không có bạn gái thì mới nghĩ đến người chị này.

Chẳng qua, Đường Thanh Thanh cũng không thấy sao cả, chỉ hơi khó xử nhìn Đường Kim:

- Tiểu đệ, gần đây chị bận lắm, bây giờ còn cần đi tìm người, không có thời gian chơi với em đâu.

- Không sao, em có thời gian.

Đường Kim cười hì hì một tiếng:

- Chị Thanh, em cùng đi tìm với chị.

Không đợi Đường Thanh Thanh nói chuyện, Đường Kim đã tranh công:

- Chị Thanh, chị xem đi, em thật tốt với chị nha. Em cố ý không lên lớp để đi tìm chị nè.

- Em lừa ai đó hả?

Đường Thanh Thanh dở khóc dở cười, tên này rõ ràng là thấy chán nên kiếm việc để làm, vậy mà còn dám nói tốt với nàng nữa.

- Chị Thanh, em không lừa chị mà, em rất tốt với chị nha.

Đường Kim ra vẻ vô tội.

- Được rồi, biết em tốt với chị rồi, không cần chứng minh.

Đường Thanh Thanh đúng là nói thật lòng, sau đó nàng lại đổi đề tài:

- Đúng rồi, tiểu đệ, trường em có một thầy dạy toán tên là Trương Hoa Bình, em có biết không?

- Trương Hoa Bình?

Đường Kim ngẩn người, ngạc nhiên nói:

- Chị Thanh, chị cũng biết hắn hả?

- Chính anh ta đến báo án, nói có học sinh trong lớp mất tích. Nhưng hình như hắn che giấu chuyện gì đó, nên chị phải tự xuống trường điều tra.

Đường Thanh Thanh nhìn Đường Kim:

- Tiểu đệ, em biết hắn thật hả?

- Vốn không biết, nhưng sáng này em lại nhìn thấy hắn bị ném từ trên xe xuống nên mới biết.

Đường Kim cười hì hì nói.

Đường Thanh Thanh kinh ngạc:

- Bị ném từ trên xe xuống? Em có nhìn rõ là ai làm không?

- Không, lúc ấy em đâu có để ý.

Đường Kim lắc đầu.

- Đi, chúng ta đến cục cảnh sát, Trương Hoa Bình vẫn đang ở đó, đi thẩm vấn hắn một chút, xem rốt cuộc có chuyện gì.

Đường Thanh Thanh lập tức quyết định.

Mặc dù Đường Kim không thích cục cảnh sát, nhưng hôm nay quá nhàm chán, nên vẫn cúp đuôi đi theo Đường Thanh Thanh. Sau đó, hắn thấy được Trương Hoa Bình trong một phòng thẩm vấn.

- Đường cảnh quan, tìm được Trương Tuấn Kiệt chưa?

Thấy Đường Thanh Thanh đi vào, Trương Hoa Bình vội vàng hỏi.

Sau một khắc, thấy Đường Kim cũng vào theo, Trương Hoa Bình hơi sững sờ:

- Bạn Đường Kim, sao em cũng đến đây?

- Thầy Trương cũng biết em hả?

Đường Kim lại hơi ngạc nhiên, hắn vốn tưởng Trương Hoa Bình không biết hắn chứ.

Đường Thanh Thanh ngồi đối diện với Trương Hoa Bình:

- Thầy Trương, tôi đã đến trường học điều tra qua, không ai biết Trương Tuấn Kiệt đi đâu. Mặt khác, theo tôi được biết, mặc dù hai người cũng họ Trương nhưng không phải thân thích bạn bè gì, cũng chỉ là thầy trò bình thường. Vậy làm sao thầy có thể khẳng định Trương Tuấn Kiệt mất tích?

- Đường cảnh quan, cô tin tôi đi, Trương Tuấn Kiệt thật sự mất tích, hơn nữa rất có thể gặp nguy hiểm!

Trương Hoa Bình lộ vẻ lo lắng.

- Thầy Trương, tôi rất muốn tin thầy, nhưng tư liệu thầy cho chúng tôi quá ít. Hơn nữa, cha mẹ Trương Tuấn Kiệt cũng không báo án, nếu thầy không nói thật, sợ rằng không thể tiếp tục điều tra nữa.

Đường Thanh Thanh hơi bất mãn:

- Tiểu đệ đã nói với tôi, sáng nay hắn thấy thầy bị ném từ trên xe xuống, rốt cuộc còn có ẩn tình gì? Thầy Trương, nếu thật sự thầy quan tâm đến học sinh thì hay nói thật đi. Nếu không, học sinh của thầy xảy ra chuyện thì thầy phải chịu trách nhiệm!

- Đường cảnh quan, tôi...

Trương Hoa Bình bối rối, nhưng thật sự có ẩn tình muốn nói. Hắn thấy Đường Kim, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, vội vàng nói:

- Đường cảnh quan, tôi có thể nói chuyện riêng với trò Đường Kim được không?

Đường Thanh Thanh vẫn chưa trả lời, Đường Kim đã nói chuyện:

- Thầy Trương, thầy muốn nói gì thì cứ nói luôn đi, chị Thanh nghe cũng không sao.

Trương Hoa Bình hơi chần chừ một chút, sau đó không nhịn được hỏi:

- Hai người là chị em hả?

- Chị em kết nghĩa.

Đường Thanh Thanh tiếp lời, hơi suy nghĩ một chút, nàng lại nhận ra cái gì, nói tiếp:

- Thầy Trương, thế này đi, tôi có thể đảm bảo, lời thầy nói tiếp theo sẽ không bị ghi chép.

- Cảm ơn.

Trương Hoa Bình cảm kích nhìn Đường Thanh Thanh, rốt cuộc cũng nói ra điều mấu chốt:

- Trương Tuấn Kiệt bị sòng bạc Long Phượng giữ lại.

- Sòng bạc Long Phượng?

Đường Thanh Thanh biến sắc, ngay sau đó lại tức giận:

- Thầy Trương, thầy mang theo học sinh đi đánh bạc sao?

- Đường cảnh quan, cô hiểu lầm rồi. Tôi dù gì cũng là một người thầy, sao có thể làm vậy chứ?

Trương Hoa Bình hơi đỏ mặt, vội vàng giải thích:

- Trương Tuấn Kiệt là cán sự môn toán lớp tôi, chẳng qua bị bạn xấu dụ dỗ, lừa đến sòng bạc Long Phượng. Sau đó thua tiền, thiếu mười vạn tiền vay nặng lãi. Trương Tuấn Kiệt không phải người địa phương, không dám nói cho cha mẹ biết, vì vậy gọi điện cầu trợ tôi.

- Sau đó thì sao?

Giọng nói của Đường Thanh Thanh hòa hoãn lại.

- Tôi mới đi dạy hai năm, mặc dù tiền lương không tệ, nhưng tôi còn có cha mẹ, còn phải giúp em gái học đại học, cho nên cũng không có tiền riêng gì, càng không thể có mười vạn.

Trương Hoa Bình cười khổ:

- Nhưng học sinh đã cầu trợ, chứng minh hắn tín nhiệm người thầy này, tôi làm sao bỏ mặc đây? Cho nên, tôi mang theo mấy ngàn đồng tới sòng bạc Long Phượng, hy vọng có thể thắng ít tiền, chuộc Trương Tuấn Kiệt ra ngoài.

Đường Thanh Thanh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười:

- Vậy sau đó thầy cũng thua sao?

Sắc mặt Trương Hoa Bình tỏ ra cổ quái:

- Không, tôi thắng, thắng rất nhiều tiền.

- Nếu thắng, vậy sao Trương Tuấn Kiệt còn bị giam, mà sáng nay thầy lại bị ném xuống xe?

Đường Thanh Thanh bắt đầu khó hiểu.

Trương Hoa Bình lại cười khổ:

- Bởi vì tôi thắng nhiều quá.

- Thắng nhiều quá?

Đường Kim có chút ngạc nhiên:

- Thầy thắng bao nhiêu vậy?

- Hơn năm trăm vạn.

Trương Hoa Bình nói tới đây lại thấy hơi đau lòng:

- Lúc thắng đến một trăm vạn, bọn họ đã ra hiệu bảo tôi dừng lại. Đáng tiếc, tôi tham quá, chờ đến lúc thắng hơn năm trăm vạn mà vẫn chưa định đi, bọn họ trực tiếp lôi tôi đi. Hơn nữa còn nói, một phân tiền cũng không có, cũng không tha cho Trương Tuấn Kiệt. Tôi không có cách nào, chỉ đành báo cảnh sát. Nhưng nếu tôi nói thật ra, đến lúc cảnh sát báo về trường học... tôi và Trương Tuấn Kiệt sẽ bị khai trừ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.