- Một mình Đường Kim đuổi Tiềm Long ra khỏi thành phố Ninh Sơn?
Trần Huy cảm thấy khó tin.
- Mặc dù có cũng có sự trợ giúp từ Ám Kiếm, nhưng nếu không có Đường Kim mạnh mẽ đả kích Tiềm Long thì cũng không có kết quả này. Cho nên, chuyện này là do Đường Kim làm.
Dương Minh Kiệt cố nén kích động xuống:
- Tôi nghe nói, thủ lĩnh Ám Kiếm cũng đã chú ý tới Đường Kim rồi. Mặc dù hắn mới gia nhập Ám Kiếm không lâu, nhưng chỉ sợ, địa vị của hắn trong tương lai sẽ không hề thấp.
Trần Huy cũng có chút hưng phấn, nhưng ngay sau đó lại hơi lo lắng:
- Minh Kiệt, nếu nói như vậy, chúng ta làm sao nắm được kẻ như Đường Kim đây?
- Nắm trong tay?
Dương Minh Kiệt nhìn Trần Huy, lắc lắc đầu:
- Người anh em, muốn thành đại sự thì phải co được giãn được. Nhìn người cũng phải chuẩn. Người như Đường Kim, chúng ta làm sao mà khống chế được đây?
Hơi dừng lại một chút, Dương Minh Kiệt lại nói:
- Điều chúng ta muốn chẳng qua chỉ là cùng chung lợi ích với hắn. Ví như tập đoàn Hoàng Kim, đó là của chúng ta, cũng là của hắn, nếu có người uy hiếp chúng ta, vậy thì cũng là uy hiếp lợi ích của hắn. Vậy thì chúng ta đã ngồi chung một thuyền rồi.
Trần Huy suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Thật ra, tôi cũng cảm thấy Đường Kim này làm việc có chút quỷ dị, quả thật không dễ nắm bắt như thế.
- Người anh em, nhớ kỹ một câu, không cần mưu đồ nắm giữ người không thể nắm giữ.
Dương Minh Kiệt chậm rãi nói:
- Chúng ta không có cách nào khống chế hắn, nhưng chúng ta có thể dựa vào hắn. Cho nên, tôi còn một câu nói khác cho cậu, đó chính là, dựa vào cường giả, không phải là sỉ nhục.
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Trần Huy trịnh trọng gật đầu.
-Tôi tin rằng, đại ca kia của tôi, còn cả Kiều gia nữa, tất cả đều không thoát được. Chỉ cần không có Tiềm Long trợ giúp, tôi không sợ bọn chúng.
Dương Minh Kiệt lại cạn sạch một chén:
- Trần Huy, tin tôi đi, không bao lâu nữa, chúng ta có thể trở lại trên tỉnh, đoạt lại tất cả của chúng ta!
- Tôi tin!
Trần Huy trầm trọng gật đầu.
Sáng sớm chủ nhật, khí trời có vẻ âm u, mây đen ùn ùn, dường như có thể mưa bất cứ lúc nào.
Nghe nói khoa học đã chứng minh, thời tiết có thể ảnh hưởng đến tâm tình, trời đầy mây sẽ tạo cảm giác áp lực. Và tâm tình của Đường Kim hình như đã chịu ảnh hưởng rồi. Đứng trên sân vận động, tâm tình của hắn không thể nào mà tốt được. Mặc dù thực tế, sáng nay chẳng có chuyện gì làm ảnh hưởng tâm tình của hắn xảy ra.
Cầm lấy điện thoại, Đường Kim muốn gọi cho Hàn Tuyết Nhu, để bạn gái xinh đẹp này tới dỗ dành mình một chút. Nhưng chắc Hàn Tuyết Nhu đến tám phần là đang ngủ nướng, thôi thì quên đi.
- Hay là đi ăn sáng đã.
Đường Kim lẩm bẩm, nếu muốn tâm tình tốt thì phải ôm mỹ nữ. Ôm tiểu yêu tinh trong phòng bếp kia một cái, nhất định tâm tình sẽ tốt hơn.
Nhưng lúc này, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trên đường chạy. Một mỹ nữ mặc quần áo thể thao đang chậm rãi chạy bộ. Tư thế của nàng có chút ưu mỹ, cũng rất có tiết tấu. Toàn thân tràn đầy hơi thở thanh xuân khỏe mạnh, đồng thời lại có cả vẻ đẹp thành thục.
Cũng là nghiên cứu khoa học nào đó chứng minh, đàn ông nhìn mỹ nữ là có thể làm cho tâm tình tốt hơn. Quả nhiên, tâm tình còn đang ỉu xìu của Đường Kim đột nhiên trở nên càng ngày càng tốt.
Lúc mỹ nữ cách hắn chưa đầy mười mét, Đường Kim nở nụ cười sáng lạn, bắt chuyện với mỹ nữ:
- Chào buổi sáng, cô Tô!
Mỹ nữ này chính là Tô Vân Phỉ, chẳng qua Đường Kim sáng nào cũng dậy giờ này, nhưng lại là lần đầu thấy Tô Vân Phỉ chạy bộ trong trường.
Tô Vân Phỉ chạy đến trước mặt Đường Kim, nàng ngừng lại, lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Chào buổi sáng.
Không biết nghĩ đến cái gì, Tô Vân Phỉ lại nói:
- Đường Kim, cô còn chạy thêm hai vòng nữa, em đi cùng chứ?
- Được.
Đường Kim lập tức đáp ứng.
Tô Vân Phỉ lại chậm rãi chạy quanh sân, Đường Kim lập tức chạy theo, chạy song song với Tô Vân Phỉ.
- Đường Kim, ngày thường em vẫn tập luyện sao?
Tô Vân Phỉ nghĩ rằng đã hiểu rõ Đường Kim thêm một chút.
- Em tập luyện buổi tối.
Đường Kim hồi đáp, vậy cũng không phải nói dối. Đối với hắn, luyện công chính là loại tập luyện tốt nhất.
Tập luyện buổi tối?
Tô Vân Phỉ không khỏi nhớ tới hành động thân mật trên sân vận động của hắn và Hàn Tuyết Nhu hôm nọ, nhất thời hơi không tin lời giải thích của Đường Kim. Dĩ nhiên, Tô Vân Phỉ không quan tâm Đường Kim tập luyện lúc nào, nàng chỉ quan tâm một chuyện, đó chính là làm cách nào khiến Đường Kim nguyện ý học tiếng Anh.
Lúc này Đường Kim lại nói chuyện:
- Cô Tô, thật ra trước kia em chưa bao giờ chạy bộ.
- Thế à? Cô thì sáng nào cũng chạy bộ.
Tô Vân Phỉ thuận miệng đáp.
Đường Kim nói tiếp:
- Cô Tô à, em từ trước tới nay chưa từng chạy bộ, sáng nay lại chạy cùng cô. Sau này em không đến lớp giờ tiếng Anh sẽ không sao phải không?
Không đến lớp giờ tiếng Anh?
Tô Vân Phỉ nhất thời có chút tức giận, thiếu chút nữa đã nổi xung. Nhưng nàng lại nhanh chóng nhịn xuống. Bất chợt, trong đầu nàng hiện lên sáng ý, liền đáp:
- Nếu thật sự em không muốn học tiếng Anh, vậy cũng không phải không được. Nhưng em phải đáp ứng cô một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Đường Kim nhất thời có chút hưng phấn.
- Thật ra thì đơn giản lắm, mỗi sáng chạy bộ với cô là được rồi.
Tô Vân Phỉ nói.
- Cô Tô, nói là phải giữ lời. Chỉ cần em chạy bộ với cô là không phải học tiếng Anh nữa, đúng không?
Đường Kim nhất thời thấy khó tin. Điều kiện này của Tô Vân Phỉ thực sự quá tốt, nếu như giờ tiếng Anh là một địa ngục khổ ải, vậy thì chạy bộ với mỹ nữ lão sư tuyệt đối là thiên đường hạnh phúc.
- Tôi là cô giáo, tất nhiên không lừa em rồi.
Tô Vân Phỉ cười nhạt:
- Nhưng mà, em cũng phải giữ lời, sau này sáng nào cũng phải chạy bộ với cô.
- Cô Tô, một lời đã định!
Đường Kim nhất thời vui vẻ không thôi. Giờ tiếng Anh đáng ghét cũng đã biến mất, mà mỹ nữ lão sư không hề đáng ghét vẫn còn đây. Kết quả quá hoàn mỹ!
- Tốt, một lời đã định.
Trên mặt Tô Vân Phỉ cũng lộ ra nụ cười, trong mắt còn có ít mùi vị cổ quái, dường như có cảm giác giống như âm mưu đã thực hiện được.
Chạy xong hai vòng, tâm tình của Đường Kim tốt lên, chủ động mời Tô Vân Phỉ:
- Cô Tô, em mời cô ăn sáng nhé.
- Không cần.
Tô Vân Phỉ lại lắc đầu:
- Cô phải về đi tắm, một mình em đi ăn đi.
- Cũng được, vậy gặp lại cô sau nha!
Đường Kim rất vui vẻ chạy đi, sau đó bắt đầu mơ ước cuộc sống tươi đẹp khi không phải học tiếng Anh nữa.
Nhìn bóng lưng vui vẻ của Đường Kim, Tô Vân Phỉ lẩm bẩm trong miệng:
- Nếu sáng mai em còn vui vẻ như vậy thì thật tốt.