Cảnh sát giao thông kia nhất thời có chút tức giận, hắn lập tức chui vào một xe cảnh sát cách đó không xa, nổ máy rồi đuổi theo Ferrari.
Đáng tiếc, cảnh sát này phát hiện, mặc dù hắn dùng xe cảnh sát nhưng cũng không thể đuổi kịp Ferrari của người ta. Trên thực tế, Ferrari càng ngày càng xa. Qua vài phút, hắn đã không còn nhìn thấy bóng dáng ấy nữa.
Cảnh sát giao thông này chỉ đành bất đắc dĩ dừng xe, sau đó lấy điện thoại ra gọi:
- Tiểu Quân à, không cẩn thận để con bé kia chạy mất. Nhưng cứ yên tâm, có anh sẽ bắt nó lại.
Cúp máy, cảnh sát liền quay đầu xe, không đuổi theo Ferrari nữa.
Mặc dù xe cảnh sát không đuổi nữa, nhưng Đường Kim vẫn đẩy xe hùng hục, hắn một hơi đẩy xe tới cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung thì mới dừng lại.
Hàn Tuyết Nhu ngồi trong xe giờ phút này đang dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn hắn. Qua thật lâu, nàng mới phun ra một câu:
- Đẩy xe vui lắm hả?
Cũng khó trách Hàn Tuyết Nhu cảm thấy chơi thật vui, bởi vì nàng phát hiện vẻ mặt Đường Kim rất chi là vui vẻ.
Đường Kim cười hì hì một tiếng:
- Chơi không vui lắm, bởi vì anh quá đẹp trai.
- Chơi vui với đẹp trai liên quan gì đến nhau?
Hàn Tuyết Nhu chả hiểu gì, logic của tên bạn trai này hình như có vấn đề a.
- Đương nhiên là có liên quan.
Đường Kim lại ra vẻ nghiêm trang:
- Anh quá dễ nhìn, lại đi đẩy xe. Nếu như anh không đẹp trai, lại là một ông già... khà khà... cái này gọi là lão hán đẩy xe, như rứa chơi mới vui nha!
- Cái gì cơ...
Ban đầu Hàn Tuyết Nhu còn chưa hiểu, đang định hỏi tiếp. Nhưng bất chợt, nàng hiểu ra gì đó, khuôn mặt đỏ bừng, lập tức liếc Đường Kim một cái: "Sắc lang!"
- Anh chỉ đẩy xe mà thôi, sao lại thành sắc lang rồi?
Đường Kim rất chi là vô tội.
Hàn Tuyết Nhu lại kiều mị khinh bỉ hắn một cái, xuống xe, sau đó chạy vào trong trường:
- Em về ký túc xá trước!
- Còn sớm như vậy, về ký túc xá làm gì?
Đường Kim vội vàng đuổi theo, ôm lấy eo Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút được không?
- Không đi dạo, em đi dạo cả ngày rồi, mệt chết.
Hàn Tuyết Nhu rất kiên quyết lắc đầu, sau đó nhìn phía sau một cái:
- Anh giúp em mang hết quần áo trong xe ra nha!
Đường Kim có chút bất đắc dĩ, chỉ đành chạy qua xách mười mấy cái túi lại.
Đến cửa ký túc xá nữ, Đường Kim lại nói:
- Nhiều túi như vậy, anh mang lên hộ nhé?
- Không cần, có người xách lên hộ em.
Hàn Tuyết Nhu cười hì hì một tiếng, quơ quơ di động:
- Em vừa nhắn tin cho đám Đặng Bình Bình rồi.
Vừa dứt lời, ba nữ sinh cùng ký túc xá với Hàn Tuyết Nhu cùng chạy xuống, phía sau còn chạy theo một con chó trắng. Trong vẻ mặt buồn bực của Đường Kim, bốn nữ sinh xách theo đống túi cùng con chó biến mất trong tầm mắt hắn.
- Bạn cùng phòng của bạn gái, đúng là một loại sinh vật phiền toái a!
Đường Kim thầm nói, có nên tìm bạn trai cho ba cô ả kia không đây?
Đường Kim đúng là chưa rảnh hơi đến như vậy. Vốn định đi tìm Tống Oánh, lại cảm thấy đến quá thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến việc luyện công của nàng. Cho nên, cuối cùng hắn vẫn đi về chỗ ở.
Dạo trên mạng một hồi, hắn lại nhận được điện thoại của Hiểu Hiểu. Mấy ngày qua, ngày nào Hiểu Hiểu cũng gọi điện cho hắn, nhưng giờ gọi không cố định. Giống lần trước, lần nào trò chuyện cũng không đến nửa giờ, nàng đã bị Đường Kim chọc cho ném điện thoại xuống đất.
Tối nay cũng thế, kiên trì được hai mươi phút, rốt cuộc Hiểu Hiểu cũng cúp máy.
Buôn vài ngày, Đường Kim cũng hiểu Hiểu Hiểu thêm một tý. Ít nhất hắn xác định được một chuyện, đó là Hiểu Hiểu là một con bé siêu nhàm chán. Nàng thiết kế cái giọng nói tự động của tổng bộ Ám Kiếm phức tạp như vậy là muốn cho người khác không thể xài hệ thống tự động, từ đó trực tiếp nói chuyện với nhân viên như nàng, vậy thì nàng mới có người mà buôn.
Dĩ nhiên, cô bé Hiểu Hiểu tự xưng xinh đẹp nhất, lại không gì không biết này có bộ dạng gì thì hắn vẫn không biết. Chỉ có thể xác định, thanh âm của Hiểu Hiểu rất êm tai.
- Chắc chắn lớn lên thật khó coi.
Đường Kim tự nói với mình. Người không dám khoe ảnh mà cũng xinh được sao?
Cùng một buổi tối, trong nhà hàng Thiên Kiêu, một gian phòng thương vụ bình thường, có hai người đàn ông đang uống rượu.
- Trần Huy, thêm chén này, từ nay về sau, chúng ta chính là anh em!
Dương Minh giơ chén rượu lên.
- Ông chủ Dương, chuyện này...
Trần Huy nhất thời có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
- Gọi Minh Kiệt đi. Tôi nói rồi, từ nay chúng ta là anh em.
Dương Minh Kiệt uống một hơi cạn sạch:
- Trần Huy, hoạn nạn mới thấy chân tình. Ngày xưa, khi tôi còn ở thành phố thì vô số người xưng huynh gọi đệ. Đến giờ tôi gặp rủi ro, cũng chỉ có cậu trước sau như một. Phần tình nghĩa này, tôi vẫn hiểu được.
- Ông chủ Dương... Không, Minh Kiệt, nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng không già mồm nữa. Tóm lại, chỉ một câu thôi, dù quá khứ hay tương lai, chỉ cần anh mở miệng, Trần Huy tôi dù lên núi đao xuống chảo dầu cũng không chối từ.
Trần Huy cũng nốc cạn một chén, sắc mặt hơi kích động:
- Tôi tin chắc, một ngày nào đó, nhất định anh có thể đoạt lại tất cả những thứ thuộc về anh.
- Không, là thuộc về chúng ta!
Sắc mặt Dương Minh Kiệt hơi đỏ, không biết là do kích động hay do rượu:
- Người anh em, cậu biết không? Hiện giờ chúng ta đã vượt qua thời khắc gian nan nhất, chúng ta đã đặt cược vào Đường Kim, thật sự thành công rồi. Cậu biết Kiều Thiếu Long hiện tại ra sao không? Ha ha ha, hắn đã thành một phế nhân, ngay cả ngồi xe lăn cũng không được, chỉ có thể nằm giường! Mấy ngày hôm trước, hắn giẫm tôi dưới đất, mà bây giờ, tôi vẫn hoàn hảo đứng đây, còn hắn lại không thể đứng lên được nữa!
- Có chuyện này sao?
Trần Huy ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ, thấp giọng nói:
- Đường Kim làm sao?
- Không sai.
Dương Minh Kiệt lại uống một chén, lộ ra vẻ hưng phấn dị thường:
- Đường Kim không chỉ làm những điều này. Tôi đã nhận được tin tức chính xác, thành phố Ninh Sơn từ nay không còn Tiềm Long nữa. Ít nhất trước mồng tám tháng chạp, sẽ không có bất cứ người Tiềm Long nào đến Ninh Sơn này!
- Chẳng lẽ cũng là do Đường Kim?
Trần Huy ngẩn ngơ.
- Không sai. Lúc trước, tôi chỉ biết Đường Kim rất lợi hại. Nhưng hiện tại tôi mới biết, hắn cường thế vượt quá tưởng tượng của chúng ta. Hắn trực tiếp đuổi Tiềm Long ra khỏi thành phố Ninh Sơn!
Dương Minh Kiệt khó nén hưng phấn:
- Kế tiếp, ít nhất trong bốn tháng, nơi này sẽ không có người Tiềm Long gây phiền toái. Nói cách khác, chúng ta chiếm được bốn tháng bằng vàng để phát triển. Mà thời gian này đã quá đủ để chúng ta làm vô số chuyện!