Biệt thự Tần gia.
Tần Khinh Vũ người tự xưng Lâm Phong không chút kinh hoảng nói:
- Nếu ngươi cảm thấy Đường Kim sẽ không trở về, sao không chờ một lát thử xem?
- Không cần dùng đối phép khích tướng với ta.
Lâm Phong lắc đầu.
- Ta là người thích nhanh gọn nên không thể kiên nhẫn chờ đợi được.
Chữ cuối cùng vừa thốt ra, Lâm Phong đã như đại bàng tung cánh đánh về phía Tần Khinh Vũ.
Tần Khinh Vũ vung tay trái lên, một tiểu đao bay lên đón đỡ.
Lâm Phong không né tránh, tay phải xoay trên không trung một vòng, xảo diệu nắm lấy cổ tay Tần Khinh Vũ.
Tần Khinh Vũ vội rụt tay lại, lùi nhanh về phía sau, nhưng không ngờ là đã lui đến trước ghế sô pha, cả người không tự chủ được ngã ra ghế.
Mà Lâm Phong vẫn như thế đại bàng tung cánh đánh tới, ánh mắt hắn càng lộ rõ dục vọng từ như muốn đè lên Tần Khinh Vũ trên ghế sa lon vậy!
Tần Khinh Vũ ngã xuống trên ghế sa lon, mà Lâm Phong cũng đè xuống, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người chưa đầy một mét, khi tưởng chừng như Tần Khinh Vũ không thể né tránh nữa thì đột nhiên một đạo hắc mang từ ngực nàng bắn ra!
Khoảng cách chưa đầy một thước, với sự bất ngờ và tốc độ của hắc mang thì theo lẽ thường Lâm Phong không thể nào có khả năng tránh thoát, trong đôi mắt đẹp của Tần Khinh Vũ bất giác xuất hiện một tia vui sướng, nàng tin rằng kết cục của Lâm Phong cũng sẽ như bốn người trước.
Nhưng mà, một giây sau, Tần Khinh Vũ mất hẳn vẻ vui sướng, ánh mắt hiện rõ vẻ khó tin, trong chớp mắt đó Lâm Phong có thể bay lên thoát khỏi hắc mang, mà làm cho Tần Khinh Vũ kinh hoảng hơn là hắn còn có thể tiếp tục tấn công tới, lúc này nàng đã hết cách tránh thoát.
Nhất thời, Tần Khinh Vũ có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ nàng hôm nay thật sự khó tránh được kiếp nạn này? Mười mấy năm qua, nàng cơ hồ đem chính mình trang bị đến tận răng, mà lúc nguy cấp nàng vẫn không thể bảo vệ mình, không thể bảo hộ con gái sao?
Có như vậy trong nháy mắt, Tần Khinh Vũ có chút nản chí, nhiều năm cố gắng tựa hồ toàn bộ đều là uổng phí, cứ nghĩ việc nàng giết chết mấy người kia thì sẽ không sao nữa nhưng đến cuối cùng nàng vẫn không thể bảo vệ mình, giờ đây nàng đã đoán ra được kết cục bi thảm đang chờ mình.
Một luồng kim sắc quang mang khiến ánh mắt ảm đạm của Tần Khinh Vũ sáng lên, đại bàng tung cánh trên cao hét lên thảm thiết rồi ngã xuống, nếu như lúc trước là Lâm Phong đánh về phía Tần Khinh Vũ thì bây giờ hắn đang ngã về phía nàng, chỉ là kết quả vẫn giống nhau, Tần Khinh Vũ vẫn sẽ bị Lâm Phong đè lên ghế sa lông.
Không phải Tần Khinh Vũ không muốn tránh mà là lực bất tòng tâm.
Nhưng vừa lúc đó, Tần Khinh Vũ đột nhiên cảm thấy được thân thể chợt nhẹ, một bàn tay ôm vòng eo của nàng, một giây sau, nàng thấy chính mình đang đứng trong phòng khách nhìn Lâm Phong ngã lên ghế.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, ngại quá, em đã tới chậm một chút.
Giọng nói quen thuộc của Đường Kim vang lên bên tai Tần Khinh Vũ, sau đó hắn buông vòng eo của nàng ra, mặc dù còn mãi hoài niệm nhưng hắn biết nếu ôm tiếp Tần Khinh Vũ sẽ nghi ngờ mình nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
- Không, Đường Kim, cậu tới không muộn.
Tần Khinh Vũ lắc đầu.
- Cậu đã tới rất nhanh rồi.
Đường Kim quay về đúng là cực kì nhanh. Trên thực tế Tần Khinh Vũ vốn cho rằng Đường Kim đã bị đối phương dụ đi thì chắc chắn sẽ ở rất xa, Tần Thủy Dao thì mới gọi điện được chừng hai phút mà Đường Kim đã quay lại thì đúng là ngoài dự kiến của nàng rất nhiều.
Đường Kim nhìn quanh phòng khách một vòng rồi chợt kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tần Khinh Vũ khác hẳn lúc trước, tất cả là do nàng làm sao?
Nhin Tần Khinh Vũ thêm một lần, mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Đường Kim cũng không hỏi gì, hắn nhanh chóng nhìn về phía Lâm Phong, uể oải nói:
- Đừng giả bộ nữa không tôi sẽ cho anh chết thật đấy!
- Hắn không chết?
Sắc mặt Tần Khinh Vũ khẽ biến, thấy Lâm Phong bị đánh không nhúc nhích, nàng cứ ngỡ hắn đã chết rồi chứ.
- Đường Kim, xem ra chúng ta đều đánh giá thấp mày.
Lâm Phong đột nhiên cử động nhưng mà không hề đứng lên, chính là lật người, ngồi trên ghế sa lon, một ống quần của hắn nhuộm đỏ máu tươi, hiển nhiên đã bị thương.
Đường Kim cầm lấy một chiếc phi tiêu hoàng kim, nhìn chằm chằm Lâm Phong, lẩm bẩm:
- Lần này nhắm vào đâu cho tốt đây? Là chân phải vẫn là cổ họng đây?
- Đường Kim, hỏi xem là ai phái hắn tới.
Tần Khinh Vũ nhẹ giọng nói.
- A, được!
Đường Kim gật gật đầu, hai ngón tay cầm phi tiêu chuyển động:
- Ai, hôm nay anh nhất định sẽ chết, bất quá chết cũng có rất nhiều cách, anh thích thoải mái hay là gian nan đây?
Sắc mặt Lâm Phong khẽ biến:
- Đường Kim, mày muốn giết tao?
- Không phải muốn.
Đường Kim lắc đầu
- Là tôi nhất định sẽ giết anh.
- Đường Kim, vừa rồi chẳng qua là mày đánh lén thành công một lần mà thôi, mày thật sự nghĩ rằng có thể giết được tao?
Lâm Phong vẫn ngồi trên ghế không đứng dậy nhưng có thể thấy hắn đang cực kì cảnh giác.
- Tôi muốn cái tai bên trái của anh, a, anh có thể chuẩn bị.
Đường Kim uể oải nói, sau đó ngón tay bắn ra, phi tiêu nhanh chóng bắn ra.
- A!
Lâm Phong muốn trốn mà không kịp, phi tiêu hoàng kim nhanh chóng bắn thủng lỗ tai hắn, nhưng mà là tai phải.
- Đường Kim, mày không giữ chữ tín!
Lâm Phong lấy tay che tai phải, phẫn nộ nhìn Đường Kim, chỉ là hắn vừa mới dứt lời mũi tiêu kia đã bay một vòng xuyên thủng tai trái hắn rồi quay về trong tay Đường Kim.
- Tôi luôn nói chữ tín.
Đường Kim bình tĩnh nói:
- Tôi đã nói sẽ lấy tai trái anh thì sẽ lấy, nhưng mà tôi chưa nói sẽ chỉ lấy một cái tai.
Phi tiêu trong tay lại tiếp tục chuyển động, Đường Kim chẳng thèm để ý nói tiếp:
- Anh còn cảm thấy tôi không giết anh nữa chứ?