[Dịch] Ngã Dục Phong Thiên

Chương 717 : Yêu Tiên cổ giới. (2)




- Yêu Tiên cổ giới, khi hiến tế đã lưu lại nguyền rủa. Tất cả tu sĩ đụng chạm đến vật trong Yêu Tiên cổ giới, sẽ bị chết, mà ngươi...đã hủy đi một chỗ trung tâm của hạ tam giới. Nhưng nguyền rủa lại không có tác dụng, đây là cơ sở để chúng ta hợp tác.

- Cũng chính là nguyền rủa này, khiến cho Quý gia cũng phải kiêng kị, mặc cho Đạp Tiên kiều ngàn năm lại mở một lần, không để ý tới nó.

Chỉ Hương nhẹ giọng mở miệng, sau khi nói xong, nhìn Mạnh Hạo.

- Ngàn năm một lần mở, hiện giờ vô số năm tháng đã qua, không biết nó đã mở ra bao nhiêu lần.

Mạnh Hạo trầm mặc một lát, thản nhiên mở miệng.

- Yêu Tiên cổ giới thật là ngàn năm mới mở ra một lần. Cầm yêu linh có thể đi vào, nhưng ba mươi ngàn năm mới sinh ra một lần yêu linh, cho nên lúc này đây... Nói một cách chính xác, chỉ mới là lần thứ ba mà thôi.

Chỉ Hương chậm rãi nói.

- Mà yêu linh, cũng không phải là chỉ có Đạp Tiên kiều mới có, ở bên ngoài cũng có khả năng sinh ra. Bất kỳ một cái di tích nào của của Yêu Tiên cổ tông năm đó, cũng đều có thể xuất hiện yêu linh.

- Cho nên... Hai trăm năm sau trong Yêu Tiên cổ giới, người tiến đến không phải là ít, sợ là trong bốn đại Tinh thần đều sẽ có người tới, thậm chí là ngay cả lượng lớn ẩn tông ở trong sơn hải thứ chín này, cũng đều sẽ xuất hiện.

- Dù sao, Yêu Tiên cổ tông của năm đó... Mới là tông môn đệ nhất chân chính của sơn hải thứ chín, bởi vì trong đó mới có chủ nhân của sơn hải thứ chín! Mà Quý gia, cũng chỉ từng là thủ hạ dưới trướng của những người này mà thôi. Do người đứng đầu sơn hải thứ chín mất tích, Lý gia mới dám thêm chữ Thiên, trở thành Quý gia chiếm núi, chiếm căn nguyên, sáng tạo ra Phong Tiên đài, tại sơn hải thứ chín, ra lệnh cho tất cả người tu hành, hoặc là trở thành tiên của Quý gia, đi lên con đường của Quý gia. Còn nếu như đi lên con đường tu tiên của riêng mình, lại là nghịch tiên.

- Những thứ này đối với ngươi rất xa xôi, ngươi chỉ cần biết như vậy là được, nếu như cuộc đời của ngươi có cơ hội thành công làm tiên, tới lúc đó, mới là khoảnh khắc mà ngươi cần làm ra lựa chọn.

- Mà theo cái nhìn của ta, những vị tiên trong tinh không này, sớm muộn gì cũng có thêm ngươi!

Chỉ Hương bình tĩnh nói.

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, trầm mặc cẩn thận suy tư lời nói của đối phương, tin cũng được, không tin cũng không sao, nếu Mạnh Hạo đã lựa chọn tiến đến, thì đã nghĩ tới rất nhiều. Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn hướng Chỉ Hương.

- Khi nào xuất phát.

Hai mắt Chỉ Hương lộ ra tia sắc bén sáng ngời, nàng phát hiện mình đối với Mạnh Hạo, càng ngày càng thưởng thức hơn. Quyết đoán như thế, không ướt át bẩn thỉu, có thể làm được điểm này đấy, trừ phi là kẻ ngu dốt, hoặc là người bị chính mình mị hoặc, bằng không... Cũng chỉ có người đối với chính mình cực kỳ tự tin, mới có thể quyết đoán như thế.

- Hắn không sợ đây là âm mưu quỷ kế sao, ta chính là tiên... Như vậy cũng tốt, lần này, ta cũng thật sự không có tính toán lại giấu diếm điều gì đối với hắn, liền chân chính hợp tác một lần, cũng tốt!

Chỉ Hương thầm nghĩ trong lòng, mỉm cười đứng lên.

- Ban đầu ta vốn chuẩn bị đợi ngươi ba ngày nữa, nếu như ngươi không đến, ta sẽ bước đi.

- Còn có ba ngày sao, được rồi.

Mạnh Hạo liếc nhìn Chỉ Hương một cái, đi qua một bên khoanh chân ngồi xuống, không lên tiếng nữa.

Thời gian nhoáng một cái, ba ngày đã qua, trên bầu trời xa xăm, có một đạo sao băng gào thét mà đến. Đó là một hòn đá lớn khoảng ba trăm mét, tốc độ cực nhanh, bay thẳng đến nơi đây.

- Chính là hòn đá này!

Tại khoảnh khắc hòn đá này ầm ầm mà đến, thân mình Chỉ Hương bỗng nhiên lóe lên, trực tiếp hiện ra trên hòn đá, gần như ở lúc nàng xuất hiện, bóng dáng của Mạnh Hạo cũng đồng thời thuấn di mà đến.

Hai người đứng trên hòn đá này, nhìn thoáng qua đối phương, ngay sau đó hòn đá mang theo hai người bọn hắn, trực tiếp đánh vào hư vô bên cạnh, xé mở một lỗ hổng, thâm nhập vào trong đó.

Ở bên trong hư vô tối đen mênh mông, một nam một nữ, đạp thạch đi xa.

Cùng lúc đó, tại bên trong hư vô tối đen này, trước mặt Mạnh Hạo và Chỉ Hương, có một người mặc áo xanh trong hư không, lưng đeo một thanh kiếm lớn. Tu sĩ trung niên trong tay cầm bầu rượu, mang theo sự cô đơn và hiu quạnh, vừa uống rượu, vừa cất bước đi về phía strước.

- Ngươi hỏi khi nào có thể gặp lại, ta đã tìm ngươi ba ngàn năm... Ngươi ở đâu? Ba mươi ngàn thế giới, chúng sinh kiều nô, ta đã tìm ngươi hơn hai mươi ngàn cái thế giới, đã tìm vô số kiều nô, không có ngươi, ngươi... Ở đâu?

- Tuyết, ta đáp ứng ngươi, nhất định phải đem ngươi mang đi, bất kể ai ngăn cản, cho dù ta phải tan xương nát thịt, cho dù cả thân xác và linh hồn ta đều bị hủy diệt, ta cũng muốn... mang ngươi đi!!

Trong hư vô tối đen, ẩn chứa rét lạnh không cách nào hình dung. Loại rét lạnh này, có thể trong mấy cái hô hấp ngắn ngủn, làm cho một Nguyên Anh đã mất đi thân thể trực tiếp băng toái.

Cho dù là có đầy đủ thân thể đi chăng nữa, nhưng nếu không có pháp bảo để chống cự rét lạnh, một khi bước vào chỗ này, tâm thần cũng dần dần bị diệt.

Trừ phi là tu hành thần thông có liên quan đến hỏa, phối hợp thêm với pháp bảo có lẽ mới có thể ở trong này, kiên trì thời gian dài một chút.

Lúc này Chỉ Hương đang khoanh chân ngồi ở trên tảng đá lớn, mắt phượng lướt qua, nhìn về phía Mạnh Hạo. Đây là ngày thứ mười từ khi hai người các nàng bước vào hư vô, từ lúc hai người tiến vào hư vô này, thì không có nói chuyện với nhau, hai người ngồi ở hai đầu của tảng đá lớn này, giữa đôi bên có chút khoảng cách.

Xung quanh Mạnh Hạo, có tồn tại một tầng quầng sáng, ngăn cản hàn khí bên ngoài xâm nhập vào, nguyên bản còn rất chắc chắn, nhưng theo tảng đá lớn bên dưới bọn họ không ngừng di chuyển tiến vào chỗ sâu trong của hư vô, quầng sáng do năm hòn đá nhỏ màu trắng tạo thành phía bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, dần dần bắt đầu không ổn định. Khi tiến vào càng sâu, đã xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

Tuy nói Mạnh Hạo đã đi qua hư vô nhiều lần, nhưng vài lần trước đó, mỗi lần đều yên ổn vượt qua mười ngày. Nhưng từ khi bước vào một mảnh hư vô này, hắn liền phát hiện, nơi này không giống với hư vô lúc trước.

Hàn khí nơi đây nhiều gấp mấy lần lúc trước, thậm chí càng đi về phía trước, hàn khí lại càng là kinh người, lúc này đây, đã khủng bố tới trình độ nhất định, mà ngay cả pháp bảo phòng hộ này, cũng không thể chịu đựng được.

Hơn nữa Mạnh Hạo đã sớm nhìn thấy, dưới thân hòn đá này, đã trở thành màu trắng, bị một mảnh sương lạnh bao trùm, càng ngày càng dầy, hiện giờ đã trở thành một khối băng.

Mà Chỉ Hương bên kia, tại bên trong rét lạnh khủng bố này, không ngờ lại không có chút không khoẻ nào, nàng vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ kia. Cho dù xung quanh hàn khí ngập trời, nhưng thân thể của nàng vẫn giống như trước, không có bất kỳ phòng hộ nào, không có vận chuyển chút tu vi nào. Dường như hàn khí vừa mới tới gần bên cạnh nàng, liền lập tức bị hút vào trong cơ thể, đã trở thành một bộ phận trong tu vi của nàng.

Điểm này, khiến Mạnh Hạo đối với yêu nữ này càng thêm cảnh giác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.