[Dịch] Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1294 : Thần thông thứ ba




Bảy ngày sau, Đông Thắng Tinh đã khôi phục như thường, sự kiện mặt trời mọc lên ở phương đông dường như đã trở thành quá khứ, nhưng cái tên Phương Hạo tên, lại chợt nổi lên.

Khắp Phương gia đều đang bàn tán về Phương Hạo, dần dần cũng truyền ra khắp Đông Thắng Tinh.

Đại môn kiểm chứng Huyết mạch, phát sáng đến mười ngàn trượng!

Tới Dược Các, dùng phương thức cực kỳ chói sáng, xông tới tầng thứ bảy!

Luyện chế được ... Đô Thiên Dương Thần Đan, một trong ba loại Thánh đan!

Thân thể Chân Tiên!

Đi ra tinh không, đối diện với Dương Tinh!

Theo một loạt sự tích có quan hệ đến Mạnh Hạo truyền ra, tộc nhân toàn Phương gia chấn động, tu sĩ Đông Thắng Tinh cũng xem Mạnh Hạo như mặt trời ban trưa của Phương gia.

Mà Mạnh Hạo lúc này, hai mắt nhắm nghiền, khoanh chân ngồi trong tinh không, đắm chìm trong cảm ngộ, trực tiếp đối diện với Dương Tinh. Điều này với hắn mà nói, chính là một cơ hội kinh người, nhất là khi hắn thấy được cảnh tượng Cửu Sơn Thôn Nhật kia, khiến trong lòng hắn chấn động.

Khi cảm ngộ đến ngày thứ bảy, trên thân thể của hắn tỏa ra hào quang, hào quang khuếch tán, phía sau hắn bất ngờ xuất hiện pháp tướng.

Pháp tướng này cao bảy ngàn trượng, khi xuất hiện khiến những tộc nhân dòng chính đang hộ pháp xung quanh Mạnh Hạo, đều dồn dập nhìn lại.

Trong khoảnh khắc bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên pháp tướng chợt chấn động, bất ngờ chậm rãi bành trướng!

Cùng lúc đó, tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo cũng chậm rãi khuếch trương. Dường như lần cảm ngộ này, đối với tu vi Chân Tiên của Mạnh Hạo, cũng có tăng tiến nhất định.

Thời gian dần trôi qua, ba ngày sau, toàn thân Mạnh Hạo phát ra hào quang vô tận, pháp tướng phía sau hắn đã không còn là bảy ngàn trượng nữa, mà đạt tới 7500 trượng.

Pháp tướng cao lớn như vậy, đã có thể so với tu sĩ Tiên Cảnh mở ra 75 mạch, khiến tộc nhân dòng chính nhất mạch, lại lần nữa phấn chấn.

Lại năm ngày nữa qua đi, lúc này Mạnh Hạo đã cảm ngộ suốt nửa tháng. Hào quang trên người hắn ầm ầm bạo phát, theo đó, pháp tướng phía sau hắn trực tiếp từ 7500 trượng bay vọt, trở thành tám ngàn trượng!!

Pháp tướng tám ngàn trượng hiện ra, long trời lở đất, tộc nhân dòng chính nhất mạch đều kích động nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Đây có thể so với tu sĩ Tiên Cảnh đã mở 80 mạch, mà 80 mạch, đã đạt đến trình độ chỉ có đệ tử nội môn của các tông môn gia tộc, ở cảnh giới Tiên Cảnh mới có thể làm được.

- Vẫn chưa thực sự trở thành Chân Tiên, mà hắn đã có thể so với những đệ tử nội môn kia!

- Các ngươi nhìn kỹ xem... Hạo nhi nó... trên pháp tướng của nó không có Thông Tiên Đằng! ! Theo một giọng nói kích động truyền ra, toàn bộ tộc nhân dòng chính, trong lòng liền run lên, chăm chú nhìn tới, sau đó mỗi người đều biến sắc, tỏ ra không thể tin nổi.

- Không sử dụng Thông Tiên Đằng, hay là... hay là con đường hắn đi chính là tự trở thành Chân Tiên! !

- Lấy chính bản thân trở thành Chân Tiên, con đường này quá khó khăn, nhưng không ngờ Hạo nhi hắn đã đi tới độ cao tám ngàn trượng! !

- Dòng chính nhất mạch ta, đã chú định sẽ quật khởi rồi! !

Trong khi dòng chính nhất mạch còn đang phấn chấn nghị luận, Mạnh Hạo liền thức tỉnh, mờ mịt mở mắt ra. Ngay khoảnh khắc hắn vừa mở mắt, trong đầu của hắn, tất cả ký ức cùng pháp tắc thu được từ Dương Tinh, dung hợp lại một chỗ, hóa thành một loại thần thông.

Sau khi cảm ngộ Dương Tinh, tận mắt thấy Cửu Sơn Thôn Nhật, hắn liền sáng tạo ra, thần thông thứ ba!

Tay phải Mạnh Hạo chậm rãi nâng lên, bên trong lòng bàn tay của hắn, từ từ ngưng tụ ra một quầng sáng rực rỡ, quầng sáng này cuối cùng hóa thành một quả cầu ánh sáng, trong khoảnh khắc khi nó xuất hiện, lập tức toàn bộ sức nóng xung quanh, bị Mạnh Hạo hấp thu hết đến, khiến không gian xung quanh trở nên méo mó.

Những lão giả cùng tộc nhân dòng chính nhất mạch ở xung quanh hắn, sau khi phát hiện Mạnh Hạo tỉnh dậy, vẻ mặt càng thêm phấn chấn, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đều biến sắc, đồng loạt lui lại.

Bọn họ chợt phát hiện, thân thể của mình trong nháy mắt ngắn ngủi này, không ngờ như trở thành một tảng băng, tựa như nhiệt độ thân thể bị hút đi hết vậy.

Càng khiến cho bọn họ khiếp sợ, chính là trên Đông Thắng Tinh, không ngờ trong chớp mắt này, cũng có vô số nhiệt lưu như bị hút đi. Những luồng nhiệt lưu này, đến từ mặt đất, đến từ tất cả ngọn lửa sinh mệnh trên Đông Thắng Tinh, đến từ trong thiên địa.

Nhiệt lưu vô hình, nhưng lại có thể bóp méo hư không, bay thẳng tới Mạnh Hạo. Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, mở mắt ra, nhưng sắc thái trong ánh mắt hắn, như vẫn còn chìm đắm trong cảm ngộ vậy.

Quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay hắn không ngừng hấp thu nhiệt lượng, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, nó liền lơ lửng trên bàn tay Mạnh Hạo. Cho đến khi đạt đến chừng mười trượng, quả cầu ánh sáng liền tỏa ra một cỗ khí tức kinh khủng.

Mà khí tức này, dường như vẫn còn đang gia tăng, hấp thu càng nhiều nhiệt lượng, thì càng cường hãn, thậm chí đến lúc này, ngay cả ánh sáng, cũng đang bị hấp thu.

Càng lúc càng lớn, khí tức càng ngày càng mạnh, hết thảy ánh sáng xung quanh Mạnh Hạo, đều bị cắn nuốt, hết thảy nhiệt lượng đều bị hút đi, để lại một khu vực lạnh như băng...

Mà Đông Thắng Tinh phía dưới, lại càng rõ ràng hơn, nhiệt khí dưới mặt đất không ngừng bị hút ra, dần dần, nhiệt độ trên khắp Đông Thắng Tinh, cũng bắt đầu giảm xuống.

Chẳng những như vậy, mà ngay cả ánh sáng, vào giờ khắc này cũng trở nên ảm đạm. Một màn này, khiến cường giả trên Đông Thắng Tinh lập tức chú ý, mang theo kinh ngạc phóng ra thần thức tìm hiểu nguyên nhân, rất nhanh, bọn họ liền thấy được Mạnh Hạo, thấy được quả cầu ánh sáng lúc này đã lớn chừng trăm trượng trên đầu hắn.

Nó như một vầng mặt trời nhỏ, khiến tất cả những người nhìn vào, đều chấn động tâm thần, khí tức ẩn chứa bên trong quang cầu này tràn đầy hung bạo, nhất là... không ngờ lại khiến cho người ta một loại cảm giác, như là Dương Tinh! !

Thời gian trôi qua, một nén nhang sau, nhiệt độ Đông Thắng Tinh lần nữa giảm xuống, ánh sáng càng thêm ảm đạm. Lúc này quang cầu đã đạt đến tầm nghìn trượng, lúc này, nó mang đến cho người ta cảm giác tràn đầy nguy hiểm.

Nếu khí tức bên trong nổ tung, ngay cả cường giả Cổ Cảnh, cũng đều phải hoảng sợ thất sắc.

Mà trọng yếu hơn là, dường như nếu cho Mạnh Hạo đủ thời gian, hắn có thể khiến cho quả cầu này khuếch trương đến vô hạn. Chuyện này thật kinh khủng, lập tức khiến cho rất nhiều cường giả Đông Thắng Tinh cảnh giác, thậm chí ngay cả bên trong tổ trạch của Phương gia, cũng có thần thức trập trung đến nơi đây.

- Mạnh Hạo! !

- Hạo nhi, tỉnh lại! ! Những tộc nhân dòng chính nhất mạch lập tức vội hô lên, truyền ra thần niệm.

Tâm thần Mạnh Hạo run lên, theo tiếng kêu của mọi người, hai mắt hắn dần dần trở nên minh mẫn, tựa như đã tỉnh lại, sau một thoáng mờ mịt, hắn liền ngẩng mạnh đầu, nhìn lên quả cầu ánh sáng nghìn trượng trên đỉnh đầu kia.

- Mạnh Hạo, lập tức dừng pháp thuật này lại! ! Phụ thân Phương Tây ở một bên vội nói.

Mạnh Hạo cũng dần dần nhận ra nguy cơ, nguy cơ này đến từ từng luồng thần thức ở Đông Thắng Tinh phát ra kia, cũng đến từ quả cầu ánh sáng trên đỉnh đầu của hắn. Hắn phát hiện dường như mình sắp không cách nào khống chế nổi nữa.

Lập tức ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, hai tay nâng lên, khẽ quát một tiếng, dùng hết toàn lực, theo một tia liên hệ cuối cùng với quang cầu, dần dần nghịch chuyển lại.

Quang cầu dần dần không hấp thu ánh sáng và nhiệt độ nữa, mà từ từ thu nhỏ lại, một nén nhang sau, nó liền hoàn toàn biến mất trong tinh không. Lúc này trên trán Mạnh Hạo đã chảy đầy mồ hôi.

Vừa rồi hắn phải toàn lực ứng phó, chỉ hơi phân tâm một chút, sẽ khiến cho quang cầu nổ tung.

Sau khi quang cầu tiêu tán, tộc nhân dòng chính mới ùa lại gần, mỗi người đều mỉm cười nhìn Mạnh Hạo, trên mặt hiện ra vẻ kích động cùng phấn chấn.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn pháp tướng tám ngàn trượng phía sau kia, hắn cảm nhận được, tiên mạch trong cơ thể hiện tại chỉ còn kém một tia nữa, sẽ ngưng tụ hoàn chỉnh.

- "Nhanh thôi, ngày ta bước chân vào Chân Tiên Cảnh, sắp tới rồi!" Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mong đợi.

- Hạo nhi, đây là pháp thuật gì vậy? Một vị trưởng lão dòng chính mỉm cười lên tiếng.

- Là thần thông sau khi ta cảm ngộ Dương Tinh, tự sáng tạo ra... Mạnh Hạo quay đầu hướng về phía lão già ôm quyền, nhẹ giọng lên tiếng. Cả đời này, cho đến nay hắn đã sáng tạo ra ba loại thần thông, một là Nhất Chỉ Nhân Quả, một là Chí Tôn Kiều, và loại thứ ba ... chính là quang cầu này.

- Ta gọi nó là... Dương Tinh Bạo! Sau khi Mạnh Hạo nói ra ba chữ này, trong mắt liền lộ ra ánh sáng mãnh liệt.

- Dương Tinh Bạo... Hạo nhi, thần thông này của ngươi... rất mạnh! Lão giả nhìn Mạnh Hạo thâm thúy nói.

- Pháp thuật này gần như có thể hấp thu ánh sáng cùng nhiệt lượng vô hạn, tạo thành Dương Tinh, một khi nổ tung, lực lượng nó hấp thu ít càng nhiều, thì uy lực sẽ càng mạnh, không thể hạn lượng.

- Tuy nhiên, pháp thuật này có nhược điểm trí mạng, khi ngươi thi triển, rất dễ bị cắt đứt, thời gian lại quá dài, suốt một nén nhang mới có thể đạt tới nghìn trượng, nếu như là mười ngàn trượng... chẳng phải là phải hết mấy canh giờ sao.

Mặt khác, vừa rồi lão phu nhìn thấy, ngươi khống chế cũng không suôn sẻ, một khi lớn đến mức độ nhất định, ngươi cũng sẽ không thể khống chế được.

- Pháp thuật này, ngươi cần cẩn thận thôi diễn, mới có thể sử dụng được. Lão giả chỉ phân tích vài câu, liền chỉ ra ưu khuyết điểm của pháp thuật này.

Mạnh Hạo gật gật đầu, hướng về tất cả những tộc nhân dòng chính nhất mạch vì hắn hộ pháp, ôm quyền cúi đầu cảm tạ. Đối với những tộc nhân dòng chính này, Mạnh Hạo rất cảm kích, loại cảm giác huyết mạch tương thông này, hắn cảm nhận rõ ràng nhất trên người bọn họ.

Không bao lâu, mọi người liền hóa thành cầu vồng, bay về Đông Thắng Tinh. Khi Mạnh Hạo trở về, hắn liền thấy được không ít tộc nhân từ trong tổ trạch bay ra, mỗi người nhìn đến Mạnh Hạo, đều lộ ra vẻ tôn kính.

- Bái kiến Hạo công tử!

Lối xưng hô này, khiến Mạnh Hạo sửng sốt, hắn chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp. Sau khi chào hỏi mọi người, hắn liền bái biệt những tộc nhân dòng chính kia, trở về động phủ của hắn.

Trước khi đi, lão giả chỉ ra khuyết điểm trong pháp thuật của Mạnh Hạo kia, chần chờ nhìn hắn một chút, rồi truyền ra một luồng thần niệm.

- Cẩn thận Phương Tú Sơn!

Mạnh Hạo vẫn làm ra vẻ như thường, hắn biết Phương Tú Sơn chính là phụ thân Phương Vệ, sau khi gật gật đầu, lão giả liền rời đi.

Mạnh Hạo xoay người tiến vào lầu các, khoanh chân ngồi xuống, lần nữa cảm thụ tiên mạch gần như đã hoàn thành hơn chín thành chín trong cơ thể.

- Một tia cuối cùng này, không tới trăm ngày, sẽ đạt tới hoàn mỹ, khi đó... Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

- Ta chính là Chân Tiên!

- Còn có Dương Tinh Bạo, pháp thuật này đích xác tồn tại khuyết điểm, nhưng theo tu vi ta đề cao, dần dần sẽ bù lấp, nhất định đây sẽ là một trong những đòn sát thủ trong tương lai của ta! Mạnh Hạo nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay của hắn liền xuất hiện một quang cầu, quang cầu này từ từ ngưng tụ, lập tức nhiệt độ Phương gia dần giảm xuống, Mạnh Hạo bình tĩnh, dần dần khống chế quang cầu lớn đến trình độ nhất định, sau đó đình chỉ hấp thu ánh sáng cùng nhiệt độ xung quanh.

- Lần mặt trời mọc lên ở phương đông này, ta thu hoạch cực lớn, chẳng những pháp tướng đạt đến tám ngàn trượng, mà còn cảm ngộ ra Dương Tinh Bạo, hơn nữa thân thể của ta... rốt cục cũng đột phá, bước chân vào Chân Tiên!

- Không biết, sau khi tu vi của ta cũng bước vào Chân Tiên, sẽ mạnh bao nhiêu! Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mong đợi. Đăng bởi: admin


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.