[Dịch] Ngã Đích Nữ Hữu Thị Zombie

Chương 7 : Cô gái sau cửa sổ




Vừa thấy thi thể zombie biến dị ngã xuống, Diệp Luyến lập tức nhảy vọt đến, vung tay ra liền móc ra một khối đông từ trong não của hắn.

Với tốc độ tay của Diệp Luyến hiện tại, thậm chí nàng có thể móc khối đông từ trong não ra mà ngay cả một giọt máu tươi cũng không bị dính. Mà cho đến sau khi nàng rút tay ra, cái lỗ lớn bị đào ra sau ót tên biến dị zombie kia mới bắt đầu chảy ra một hỗn hợp trắng đỏ lẫn lộn.

Khiến cho Lăng Mặc kinh ngạc chính là, khối đông trong não zombie biến dị hoàn toàn khác so với zombie thông thường. Khối đông trong não zombie thông thường chỉ có màu hơi đỏ hồng, nhưng cái khối đông vừa móc ra từ trong đầu tên zombie biến dị lại hoàn toàn bao phủ bởi màu đỏ như máu, nhìn thoáng qua nó giống như một khối ngọc màu đỏ vô cùng mỹ lệ.

Sau khi ra lệnh cho Diệp Luyến đứng chờ, Lăng Mặc cầm lấy khối đông này từ tay nàng, giơ lên trước mắt quan sát thật tỉ mỉ.

Trước đây Lăng Mặc từng suy đoán rằng cái khối đông này hẳn là ổ bệnh virus, giống như là sỏi thận trong cơ thể, chỉ có điều mềm hơn một chút. Đại khái là bởi vì có ổ bệnh tồn tại trong não, mới khiến cho người bị nhiễm mất đi lý trí trở thành zombie.

Mà nuốt chửng ổ bệnh lại khiến cho virus trong cơ thể Diệp Luyến càng trở nên thuần túy, ảnh hưởng của virus cũng càng ngày càng tăng lên. Cái này hẳn phải gọi là lấy độc trị độc nha...

Tiếp theo đưa tới mũi ngửi, một mùi rất nhạt nhưng cực kỳ gay mũi lập tức truyền tới, khiến cho Lăng Mặc không khỏi nhíu mày, suýt nữa thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà cái thứ mà người bình thường không thể nào chịu đựng nổi như vậy, trong mắt Diệp Luyến đó lại là mĩ vị vô cùng.

Nhìn màu sắc của khối đông này, độ thuần chất của virus bên trong nó hẳn phải cao hơn nhiều so với của zombie thông thường, nghĩ đến những tình huống xuất hiện trước đây, Lăng Mặc quyết định đợi đến khi tìm được nơi thích hợp để nghỉ mới cho Diệp Luyến nuốt nó. Nếu không chưa tính đến chuyện nàng bất tỉnh tại chỗ, ngay cả Lăng Mặc cũng sẽ không còn năng lực hành động, đến lúc đó chỉ cần một tên zombie thông thường nào đó cũng đủ cho hắn toi đời.

Đi qua thi thể tên zombie biến dị, Lăng Mặc cau mày bước vào trong gian phòng, nơi đó quả thực đã biến thành giống như một lò sát sinh, mà Diệp Luyến thì hắn để nàng ở bên ngoài, để đề phòng mùi máu tươi sẽ thu hút zombie đến.

Trên sàn nhà có một lớp máu thịt đặc quánh như keo, giẫm lên đấy có một cảm giác quái dị, một mùi thối rữa nồng đậm càng làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

Vừa nghĩ trong số máu thịt cùng xương cốt đó có Vương Lẫm, Lăng Mặc lại hận không thể đem thi thể tên zombie biến dị vừa rồi lôi ra tàn bạo dẫm đạp một trận.

Trong phòng làm việc có rất nhiều đao kiếm thủ công mỹ nghệ thành phẩm cùng bán thành phẩm, nhưng những thứ này đều không phải là thứ mà Lăng Mặc muốn. Hắn tìm kiếm bên trong một lúc lâu, mới tìm được một cái rương bên dưới một mảnh tay áo đẫm máu.

Vừa mở cái rương đó ra, quả nhiên bên trong có vài thanh dao găm cùng đoản đao, rút ra đều lóe lên hàn quang. Lưỡi đao nhìn qua cực kỳ sắc bén, hơn nữa chất lượng cũng rất không tồi, so với thanh dao phay công kềnh kia còn tốt hơn nhiều, cũng tiện lợi khi mang theo.

Sau khi cẩn thận cầm thử, Lăng Mặc lựa một thanh đoản đao giắt bên hông, lại chọn ra một thanh dao găm thuận tay. Có hai thứ này, hẳn sẽ có chút tác dụng trong hành trình tới khu phố trung tâm đi...

Diệp Luyến tuy rằng mạnh mẽ, nhưng càng đi vào khu nội thành số lượng zombie gặp phải càng nhiều, nếu chỉ dựa vào Diệp Luyến căn bản là không thể thực hiện được.

Hơn nữa nguyên nhân chính là vì ở cùng với Diệp Luyến, khiến cho Lăng Mặc luôn luôn có một loại tâm lý vi diệu. Hắn hy vọng có thể càng mạnh mẽ hơn Diệp Luyến, mà không phải dựa vào Diệp Luyến kéo dài hơi tàn, như thế đến một ngày nếu Diệp Luyến có thể khôi phục lý trí, hắn mới có thể đứng thẳng lưng mà đối mặt với Diệp Luyến...

Sau khi cùng với Diệp Luyến thành lập liên hệ tinh thần, có thể cùng nhau tiến hóa với Diệp Luyến, điều này vừa vặn cấp cho Lăng Mặc một cơ hội trở nên mạnh mẽ. Nhưng nếu chỉ là cùng nhau tiến hóa vẫn không đủ, làm biến dị zombie, cường độ thân thể của Diệp Luyến nếu so với Lăng Mặc thì cao hơn nhiều lắm, mà ưu thế của Lăng Mặc lại ở khả năng học hỏi cùng không ngừng hoàn thiện kỹ xảo chiến đấu.

Mấy ngày này trong quá trình cùng chiến đấu với Diệp Luyến, đích xác Lăng Mặc đã học được rất nhiều điều từ trong thực chiến. Điều này có thể thấy được từ trận chiến vừa rồi giữa hắn cùng zombie biến dị.

Nhưng mà như vậy vẫn còn chưa đủ... Lăng Mặc bước ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt mang theo chút phức tạp nhìn về phía bóng lưng Diệp Luyến.

Đã chứng thực rằng đích xác có zombie biến dị giống như Diệp Luyến tồn tại, hơn nữa từ tốc độ phát triển kinh người của Diệp Luyến có thể thấy được, sợ rằng rất nhanh sẽ gặp phải những thứ so với zombie biến dị càng mạnh mẽ hơn. Nhất là tại nội thành nơi có số lượng zombie dày đặc, số lượng biến dị zombie sợ rằng cũng không ít... Như thế xem ra, tốc độ tăng trưởng của mình còn chưa đủ nhanh.

"Đi thôi."

Thấy trong cửa hàng cũng không tìm được đồ vật gì nữa, Lăng Mặc liền mang theo Diệp Luyến rời đi. Tuy rằng đối với Diệp Luyến mà nói, nàng hoàn toàn là tiếp nhận mệnh lệnh tinh thần từ Lăng Mặc, nhưng trong mắt Lăng Mặc nàng vẫn là người con gái xinh đẹp yêu kiều trước đây, nên hắn không tự chủ được mà nói với nàng.

Nhưng Lăng Mặc không biết rằng, ngay sau khi họ rời khỏi, trong căn cửa hàng hai tầng phía đối diện, bỗng nhiên có một cánh tay trắng noãn kéo mở hé tấm rèm cửa sổ dày, một đôi mắt trong suốt nhìn qua khe hẹp, nhìn theo Lăng Mặc cùng Diệp Luyến biến mất ở giao lộ.

"Vương Lẫm, làm sao vậy?"

Một thanh âm nam giới từ trong phòng truyền đến, nghi hoặc hỏi.

Rèm cửa được cô gái tên Vương Lẫm buông xuống, nàng quay đầu nhìn về phía trong căn phòng u ám, một khuôn mặt không cảm xúc với các đường nét tinh xảo rõ ràng, dưới ánh sáng nhợt nhạt lại càng thêm vẻ yếu ớt: "Tên zombie biến dị kia bị giết chết rồi, đoản đao bên trong cũng đã bị lấy đi, chính là thanh đao kia."

Nam tử vừa nói cũng từ phía trong đi ra, kinh ngạc hỏi : "Không thể nào! Dùng biện pháp gì?"

"Chính diện giao phong." Thần sắc Vương Lẫm đích cũng có chút phức tạp, "Vốn nghĩ rằng dù sao hắn cũng là thân thích nhà ta, dự tính tìm một phương pháp thích hợp đối phó hắn, không nghĩ đến vậy mà lại có người có thể đối kháng chính diện với zombie biến dị... Thời điểm họ tới ta đã chú ý tới họ rồi, có một cô gái yếu đuối không có lực chiến đấu, một người khác nhìn hơi quen, nhưng không nghĩ ra được là ai, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt..."

"Thật là lợi hại! Khổ cực cho chúng ta còn tính toán nhiều biện pháp như vậy, không nghĩ tới bị người khác đoạt trước mất rồi." Người nam giới lộ ra vẻ mặt cực kỳ chấn động, nhưng mà lại càng nhiều là phiền muộn.

Lúc này đột nhiên Vương Lẫm vô cùng bất mãn hừ một tiếng khó chịu: "Chủ yếu chính là thanh đao kia! Nó chính là do chính tay ta chế tạo, vậy mà lại bị hắn lấy đi! Nếu không phải vì thanh đao kia, ta cũng sẽ không đặc biệt quay trở lại."

"Đã bị lấy rồi thì quên đi thôi..." Người nam giới sau khi sửng sốt, lập tức có chút bất đắc dĩ nói.

Trong mắt Vương Lẫm tức khắc hiện ra một tia tức giận: "Không được! Ta dùng hơn nửa năm mới làm ra nó, dựa vào cái gì để hắn lấy đi! Dứt khoát bây giờ chúng ta đuổi theo hắn!"

"Đừng tự tìm phiền phức nha..."

"Ngươi đúng là đồ nhát gan sợ phiền phức! Tóm lại đừng để cho ta nhìn thấy mặt hắn, bằng không ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt! Vậy mà lại lấy đi vật của ta, đồ ăn cướp!"

"Đúng đúng, ngươi nói đúng..." Người nam giới nhức đầu phụ họa theo, đột nhiên cẩn thận hỏi một câu, "Đao đã không còn, hiện tại làm sao đây? Hay là đến cửa hàng nhà em gái họ ngươi nhìn xem sao? Tiện thể xem xem nhà bọn họ có may mắn sống sót hay không..."

"Ước gì bọn chúng đều chết hết đi mới tốt!" Trên mặt Vương Lẫm lộ ra vẻ mặt chán ghét, bất mãn thì thầm một câu.

Nhưng sau một hồi trầm mặc, nàng lại bất đắc dĩ gật đầu: "Không có biện pháp khác rồi, người nhà nọ có được chân truyền ngoại công, làm đao chắc cũng không tồi, qua đấy xem đi. Nếu không phải ngoại trừ đao ta không biết dùng thứ khác, ta cũng lười chẳng muốn đi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nam tử kia càng nghĩ càng cảm thấy có chút quen mắt..."

"Loại địa phương nhỏ như thế này, ra đường ngẩng đầu lên liền thấy, từng gặp qua cũng không có gì ngạc nhiên. Đừng nghĩ nữa, sớm chuẩn bị một chút sau đó đến nhà em họ ngươi thôi."

So với vẻ lãnh đạm của Vương Lẫm, nam tử kia lại cực kỳ hưng phấn, mà nhìn phản ứng của nam tử, Vương Lẫm chỉ khó chịu hừ một tiếng: "Thật hy vọng bọn chúng đều chết hết đi! Nhất là tên vừa rồi, lại lấy mất đao của ta, cầu cho ngươi sớm chết sớm siêu sinh!"

Mà lúc này Lăng Mặc đang đi về nơi dừng chân tạm thời, bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê rần, một cỗ lạnh lẽo chợt chạy từ lòng bàn chân lên tới đầu.

Hắn vội vàng quay đầu lại, lại không thấy cái gì cả, chỉ có mấy thi thể zombie đã bị hạ gục.

"Chuyện gì xảy ra vậy, ảo giác sao?"

Lăng Mặc nghi ngờ quan sát xung quanh một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, lại quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Luyến, mang theo nàng vội vã rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.