[Dịch] Ngã Đích Nữ Hữu Thị Zombie

Chương 3 : Gặp lại thanh mai trúc mã




Lúc này thông qua tầm mắt zompet, Lăng Mặc mơ hồ nhìn thấy được tình hình bên trong xe.

Trong toa xe tối đen thấp thoáng rất nhiều bóng người lẫn lộn, tất cả họ đều ở trong trạng thái bất động.

Sau khi đi vòng qua đầu xe có thể nhìn thấy cửa xe trước sau đều bị va đập biến dạng rồi, cơ bản là không có cách nào mở ra được.

Ngược lại cửa sổ thủy tinh đã vỡ vụn vài tấm, nhưng chúng đều không đủ để người chui được ra ngoài. Lăng Mặc khống chế zompet đập vỡ hoàn toàn một tấm trong số đó, sau đó chui vào bên trong.

Mùi vị bên trong xe vô cùng nồng nặc, tuy rằng là cảm giác thông qua zompet nhưng Lăng Mặc vẫn không nhịn được mà nhăn mày.

Mùi máu tươi, mùi thối rữa, trộn lẫn cùng một chỗ, quả thực khiến người ta buồn nôn.

Zompet vừa nhảy vào bên trong xe liền giẫm lên một cái thi thể, mà sau khi cúi xuống nhìn, Lăng Mặc lập tức kinh hãi một hồi.

Thi thể này tuy đã thối rữa, nhưng trên khuôn mặt trương thật lớn có thể thấy rõ ràng một đôi mắt đỏ như máu. Rất rõ ràng trước khi chết hắn đã biến thành zombie rồi.

Không ai trốn được ra cũng không có ai đi vào, tên zombie này hẳn là chết vì đói?

Lăng Mặc vội vàng khống chế zompet tiếp tục tiến vào phía trong xe, nhưng mà rất nhanh hắn phát giác có điều không đúng.

Trong toa xe này khắp nơi đều là vết máu loang lổ và mảnh nhỏ quần áo, rõ ràng là sau khi có người biến đổi trong xe đã tiến hành tàn sát hết tất cả mọi người.

Nhưng hiện tại chỗ này lại đều là người sau khi đã biến đổi trở thành zombie, hơn nữa Lăng Mặc để ý thấy rằng sau ót bọn chúng đều bị đập vỡ.

Là ai làm?

Lăng Mặc đột nhiên cảm thấy rùng mình một trận, mà ngay lúc hắn còn đang sững sờ, một bóng đen đột nhiên nhảy ra từ một chỗ ngồi phía sau, nhanh nhẹn giống như một con báo săn mồi, thoáng cái đã nhào lên trên lưng zompet.

Bóng đen này hành động vô thanh vô tức, động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, tuy rằng sức mạnh không lớn nhưng thời điểm Lăng Mặc cảm giác được thì bóng đen đã đưa tay đâm thẳng vào phía sau ót con zompet.

Lăng Mặc kinh hãi trong lòng, gần như là xuất phát từ bản năng khống chế zompet nhảy ngược về sau, cố hết sức đem bóng đen kìa đè xuống dưới đất.

Nhưng cùng lúc đó, cái ót zompet đã bị đập vỡ, máu tươi lập tức phun ra.

"Ta ngất... Tay gì mà sắc như dao vậy!"

Thật vất vả mới kiếm được một tên zompet trẻ khỏe, Lăng Mặc không khỏi cảm thấy tiếc một trận, đồng thời cảm thấy vô cùng kiêng kỵ cái bóng đen đang bị đè kia.

Hắn khống chế zompet dùng một bên khửu tay quấn chặt cổ bóng đen kia, tay kia thì giữ chặt cổ tay của bóng đen, đồng thời mượn lực bò lên trên.

Không nghĩ tới vừa mới đứng dậy thì tay của bóng đen kia đã đâm thẳng vào cái bụng mềm mại của zompet.

Tuy rằng zompet không có cảm giác đau, nhưng vẻ mặt Lăng Mặc bỗng chốc trở nên cực kỳ phức tạp.

Chuẩn xác mà nói, tại thời điểm bóng đen kia ra tay, Lăng Mặc vốn đã chuẩn bị sẵn động tác phản kích lại, nhưng thời điểm nhìn rõ ràng dung mạo bóng đen kia hắn liền đờ ra trong nháy mắt.

"Diệp... Diệp Luyến..."

Cái bóng đen đang bị đè bên dưới, một tay đâm vào bụng zompet kia, chính là mục tiêu mà hắn đang tìm kiếm, Diệp Luyến.

Lăng Mặc đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nhưng tuyệt không nghĩ tới sẽ tìm được Diệp Luyến trong tình huống như thế này.

Sau khi trải qua biến dị, đôi mắt to xinh đẹp của Diệp Luyến đã biến thành màu đỏ máu, nhưng mà vẻ mặt lại không méo mó vặn vẹo như những zombie khác, mà lại có vẻ rất thản nhiên, rất lạnh lùng.

Trong lúc nhất thời Lăng Mặc thậm chí hơi hoảng hốt, chỉ đến khi tay Diệp Luyến đang cầm ruột tên zompet rút ra ngoài Lăng Mặc mới đột nhiên kinh hãi tỉnh lại.

Đôi tay nhỏ bé kia của Diệp Luyến nhìn bề ngoài không có gì thay đổi so với trước đây, nhưng móng tay lại cứng hơn bình thường rất nhiều, ngón tay cũng cực kỳ mạnh mẽ, đủ để xuyên thủng thân thể người. Tình huống như thế này rõ ràng không giống với những zombie thông thường.

Hơn nữa zombie thông thường cũng sẽ không tấn công đồng loại zompet... Nghĩ đến thi thể những zombie đầy trong xe, lại quan sát Diệp Luyến một chút, Lăng Mặc đột nhiên hiểu ra vấn đề.

Sau khi người bình thường trong xe đều đã bị xé xác ăn thịt hết, zombie còn lại vì đói quá mà buộc phải giết lẫn nhau, mà Diệp Luyến chính là zombie sống sót cuối cùng, dường như từ một zombie bình thường đã xảy ra một vài biến dị kỳ lạ...

Lúc mà Lăng Mặc còn đang ngây người, bộ lòng của tên zompet đã bị Diệp Luyến lôi cả ra, máu tươi phun ra đều phun hết lên trên người nàng.

Bị mùi máu tươi mới kích thích, đôi mắt của nàng dường như càng trở nên đỏ rực, sức lực cũng trở lên mạnh hơn, một tay nắm lấy cánh tay tên zompet quăng hắn qua một bên.

Zompet vừa ngã xuống mặt đất, Diệp Luyến đã nhào tới, một đôi tay trực tiếp bóp cổ tên zompet.

Động tác của nàng linh hoạt hơn rất nhiều so với zombie bình thường, Lăng Mặc thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị Diệp Luyến khống chế ngược lại rồi.

Theo cảm giác ngạt thở truyền đến, bản năng của zompet liền bị kích phát, mà Lăng Mặc lại cảm giác trong óc từng cơn choáng váng. Xuất hiện tình huống như thế này đã nói lên zompet sắp sửa thoát khỏi khống chế của mình.

Mà Lăng Mặc cũng rốt cục phục hồi lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ sau khi gặp lại Diệp Luyến. Diệp Luyến biến thành như bây giờ, từ góc độ nào đó mà nói cũng là trách nhiệm của chính mình...

Trong khi đang dùng toàn lực để khống chế zompet, trong đầu Lăng Mặc đột nhiên xuất hiện một cái ý tưởng vô cùng lớn mật.

Nếu zombie chẳng qua là do bị nhiễm virus, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Diệp Luyến thì virus trên người nàng đã xảy ra biến dị nào đó. Nếu như vậy, nói không chừng có thể tìm được phương pháp chữa trị cho nàng...

Mặc dù cái hy vọng đó cực kỳ xa vời, nhưng chỉ cần còn có một tia hy vọng dù là mong manh nhất, Lăng Mặc cũng sẽ phải thử một lần.

Cái này ý tưởng đó vừa xuất hiện trong đầu, Lăng Mặc lập tức khống chế zompet nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Luyến. Cùng với sự tập trung tinh thần của Lăng Mặc, trong mắt hắn bộ não Diệp Luyến giống như biến thành một quả cầu phát sáng.

Nhưng quả cầu sáng này lại tuyệt đối không giống như những zombie khác. Zombie bởi vì bị ảnh hưởng của virus đã mất đi lý trí, toàn bộ hành động được điều khiển bởi bản năng, bởi vậy quả cầu sáng đại biểu cho thế giới tinh thần của chúng hoàn toàn tĩnh lặng. Nhưng quả cầu tinh thần của Diệp Luyến lại rõ ràng sáng hơn nhiều, hơn nữa mơ hồ lộ ra màu đỏ máu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhưng tình huống bây giờ cũng không cho phép Lăng Mặc suy nghĩ nhiều, hắn toàn lực đem lực chú ý của mình tập trung trên quả cầu sáng của Diệp Luyến, thử thâm nhập vào trong đó.

Đúng là tình huống hoàn toàn khác so với zombie thông thường, zombie thông thường đối với Lăng Mặc không có bất cứ trở ngại nào, nhưng đối với Diệp Luyến lại cảm giác được sự phản kháng. Tuy rằng tương đối yếu ớt, nhưng Lăng Mặc lại cảm thấy trái tim ngừng đập một nhịp.

Lẽ nào, Diệp Luyến đã khôi phục được một phần tư tưởng? Nhưng mà nhìn dáng vẻ của nàng lại không giống như...

Đợi đến lúc Lăng Mặc khó khăn khống chế được Diệp Luyến, toàn thân hắn trên dưới đều đã ướt sũng mồ hôi lạnh rồi, mà trong quá trình đó tên zompet kia đã hoàn toàn bị Diệp Luyến bóp chết rồi.

Nhưng ngay khi Lăng Mặc đang cẩn thận khống chế Diệp Luyến đứng lên, lại đột nhiên cảm thấy được một loại khát vọng. Nơi phát ra cỗ khát vọng này chính là thế giới tinh thần của Diệp Luyến, mà mục tiêu lại là vật thể nào đó trong sọ tên zompet kia...

Trước đây khi không chế zompet Lăng Mặc chẳng bao giờ cảm ứng được bất kỳ cảm xúc nào từ zompet, bởi vì ngoại trừ bản năng ra bản thân zompet không có bất cứ nhu cầu nào cả.

Nhưng giờ đây lại cảm nhận được điều đó từ Diệp Luyến, điều này làm cho Lăng Mặc vừa nghi hoặc vừa kinh hỉ. Nếu sau khi biến dị có thể nảy sinh khát vọng, như vậy nếu còn tiếp tục biến dị nói không chừng còn có thể khôi phục lý trí!

Nghĩ tới đây, Lăng Mặc liền khống chế Diệp Luyến một tay đâm xuyên qua ót tên zompet, dưới sự dẫn dắt của loại khát vọng kia Diệp Luyến rất nhanh chóng móc ra từ trong đầu nó một khối nhỏ đông lại giống như keo.

Tình huống này giống như một bộ phận nào đó của não bộ đã bị biến đổi sau khi bị nhiễm virus, nó có màu hơi đỏ hồng, cầm trong tay có cảm giác đàn hồi giống như cục tẩy vậy.

Lăng Mặc lật qua lật lại quan sát một lúc, rồi cố chịu đựng ghê tởm đem cái khối đông như cao su kia đưa vào miệng Diệp Luyến.

Một luồng nhiệt lượng lập tức từ bụng đi lên, rất nhanh lưu thông ra toàn thân, mà thân thể Diệp Luyến vốn hơi suy yếu cũng dường như bỗng chốc nhận được năng lượng bổ sung.

Không nghĩ tới cái khối đông ghê tởm kia vậy mà lại có hiệu quả như thế, nói không chừng biến dị của Diệp Luyến cũng là do nguyên nhân nuốt những khối đông này đi...

Sau khi khống chế Diệp Luyến từ trong xe nhảy ra rồi đi tới chỗ mình ẩn thân, Lăng Mặc lúc này mới thật sự gặp mặt cùng Diệp Luyến.

Nhìn thân thể Diệp Luyến dính đầy vết máu cùng với khuôn mặt tái nhợt, còn cả đôi mắt đỏ như đang sáng thật quỷ dị, trong lòng Lăng Mặc trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Tuy rằng Diệp Luyến lúc này làm cho người ta có cảm giác tựa như toàn thân đều tản ra hơi lạnh, nhìn qua cực kỳ nguy hiểm, nhưng khuôn mặt thân thuộc kia lại khiến cho Lăng Mặc không khỏi cảm thấy một chút hoảng hốt.

Hắn nhịn không được giơ tay ra, xoa xoa vết máu dính trên khuôn mặt Diệp Luyến: "Yên tâm, anh nhất định, nhất định sẽ tìm ra phương pháp để cho em khôi phục lại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.