[Dịch] Ngã Đích Nữ Hữu Thị Zombie

Chương 2 : Vượt qua khu nguy hiểm




Khi tia sáng cuối cùng biến mất phía chân trời, Lăng Mặc đã về tới nơi ở của mình.

Đây là một căn nhà lầu nho nhỏ, nhìn bề ngoài không có gì thu hút cả, ngoại trừ bên ngoài có cửa sắt rất chắc chắn, lại còn có thể nhảy từ nóc nhà sang nhà bên cạnh để tẩu thoát, hơn nữa phía trước phía sau đều có không gian trống trải. Ở đây lại còn thuộc vùng ngoại thành, dù là người sống sót hay zombie thì số lượng ít hơn so với trong nội thành nhiều lắm, cho nên cũng tương đối an toàn hơn.

Quan trọng nhất chính là ở đây vốn có một kho hàng nhỏ của nhà máy sản xuất đồ gia dụng, không khí đầy rẫy mùi của sơn kém chất lượng và vật liệu gỗ, hoàn toàn có thể che dấu đi mùi của Lăng Mặc.

Những quái vật bị nhiễm virus này không chỉ không mất đi năm giác quan mà ngược lại càng thêm mạnh, dù là ban đêm chúng vẫn có thể bảo trì thị lực rõ ràng, thính giác và khứu giác cũng mạnh hơn người thường nhiều.

Trước khi đi ngủ, Lăng Mặc trước tiên cho tên zompet ăn mấy tảng thịt đông đã khá bốc mùi, rồi để tên này đứng ngoài cửa sắt, rồi sau đó lại khóa chặt cửa sắt lại, lúc này mới an tâm đi nghỉ ngơi.

Dù là trong giấc ngủ Lăng Mặc cũng không cắt đứt liên hệ tinh thần giữa mình và zompet, làm như vậy tuy rằng khá là mệt nhưng đồng thời cũng có thể rèn luyện bản thân, lại có thể giống như canh gác cho chính mình.

Vừa muốn để bản thân được nghỉ ngơi lại muốn duy trì liên hệ với zompet, nói thì đơn giản nhưng làm được như vậy thì cực kỳ khó khăn, Lăng Mặc cũng phải thử nghiệm vô số lần mới có thể nắm giữ được kỹ năng này. Trong khi ngủ hắn vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ nông, thậm chí có thể nghe được động tĩnh rất nhỏ xung quanh.

Nhưng hôm nay Lăng Mặc mãi vẫn không thể ngủ được, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại hiện ra bóng dáng kia...

Sau khi cha mẹ qua đời, người mà mình thương nhớ nhất trên đời cũng chỉ có mình nàng mà thôi, người mà mình thầm yêu, cũng là cô gái thanh mai trúc mã nhà bên, Diệp Luyến.

Thời điểm đại họa bùng phát, cuộc gọi cuối cùng nhận được cũng là của nàng.

"Lăng ca, chạy mau!"

Bốn chữ ngắn gọn, sau đó là một hồi "Tút tút"...

Thật ra trong lòng Lăng Mặc cũng hiểu rõ Diệp Luyến quá nửa đã lành ít dữ nhiều, thời điểm đại họa bùng phát nàng đang trên đường tới nơi hắn sống, mục đích là làm cho hắn một bữa cơm ngon, giúp hắn cải thiện...

Chính vì nguyên nhân đó, trong lòng Lăng Mặc luôn luôn có một mục tiêu, cho dù sống hay chết, hắn phải tìm cho được nàng, tìm cho được Diệp Luyến.

"Ngày mai, ngày mai phải đi tìm..."

Chuẩn bị lâu như vậy rồi, Lăng Mặc nghĩ, dựa vào năng lực khống chế zompet hẳn là có thể đi qua khu nội thành này rồi.

Hắn đã sớm vạch ra trong đầu những địa phương nàng có khả năng xuất hiện, khoảng cách tới nơi đó không phải xa lắm, nhưng ở giữa lại cách hai khu dân cư nhỏ, có thể xem như là một trong những khu vực nguy hiểm nhất.

Nhưng để có thể đi qua một cách an toàn nhất, Lăng Mặc đã làm tất cả chuẩn bị, tất cả, chỉ cần chờ đến ngày mai...

Sáng sớm mặt trời ló rạng, Lăng Mặc liền mở mắt, từ trên cái giường tạm bợ nhảy xuống. Sau khi sắp xếp lại ba lô một lần nữa, Lăng Mặc hít thật sâu một hơi, đi xuống lầu.

Tên zompet bị hắn khống chế vẫn ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, quần áo hắn đều bị sương lạnh làm ướt. Nhìn dáng vẻ của hắn nhưng lại không hề có chút uể oải nào.

Chẳng biết vì nguyên nhân gì, cái loại virus đột nhiên bạo phát này không chỉ biến rất nhiều người sống thành quái vật, còn khiến cho thân thể của họ cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng mà Lăng Mặc cũng chú ý tới, chính vì để duy trì cường độ tiêu hao của cơ thể nên chúng mới theo bản năng điều khiển không ngừng ăn uống, mà nguồn thức ăn thì chính là những người sống sót chưa bị nhiễm rồi.

Sau khi đem dao phay nắm chặt trong tay, Lăng Mặc mở cánh cửa sắt, rồi khống chế zompet đi theo con đường đã dự tính.

Vừa tiến vào khu dân cư, số lượng zombie lang thang trên đường tăng lên nhanh chóng, ở những nơi như thế này, dựa vào phương pháp thu hút zombie bằng âm thanh cũng không thể được, bởi vì hoàn cảnh quá phức tạp rất khiến cho bản thân rơi vào nguy hiểm.

Biện pháp duy nhất chính là chọn nơi ít zombie, tận lực không gây ra tiếng động yên lặng đi qua.

Người bình thường muốn hành động trong hoàn cảnh như vậy, khó mà tưởng tượng nổi độ khó khăn, cũng may Lăng Mặc có một tên zompet.

Dưới sự phối hợp với zompet Lăng Mặc liên tục giết chết hơn chục tên zombie, mới rốt cục đi qua được khu vực này, đi tới một con phố lớn tương đối phồn hoa.

Ở đây coi như là khu vực quá độ giữa nội thành và vùng ngoại thành, mà trong dự đoán của Lăng Mặc, thời điểm Diệp Luyến gọi cuộc điện thoại kia hẳn là ở một nơi nào đó trên con đường này.

Khắp nơi trên đường đều đầy những chiếc ô tô bị vứt bỏ, cửa hàng hai bên đường đều mở rộng cửa, nhìn qua đều thấy bên trong tối thui.

Ngoại trừ những vết máu có thể thấy được khắp nơi, còn lại nơi này cũng chỉ có zombie với zombie.

Mặc dù mấy ngày nay giết chết rất nhiều zombie, nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Mặc thấy được số lượng zombie tập trung một chỗ nhiều như vậy. Nhìn qua phạm vi trong tầm mắt sợ rằng phải có hơn chục, đừng nói tới những tên đang ẩn nấp trong bóng tối.

Lăng Mặc dự định lên chỗ cao quan sát một chút, không nghĩ tới vừa mới đi tới một ngôi nhà lầu, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm thiết cách đó không xa.

"Chu mi nga...!"

Không nghĩ tới chỗ này lại có người sống sót xuất hiện! Lăng Mặc vội vàng khống chế zompet di chuyển về phía thanh âm truyền đến một cách cẩn thận.

Ở bên ngoài một căn nhà lầu tụ tập tới hơn chục tên zombie, bọn chúng đang điên cuồng đập phá cánh cửa chống trộm của ngôi nhà.

Mà phía sau cửa là hai thanh niên vẻ mặt tột độ hoảng sợ, vừa liều chết chặn cửa vừa liều mạng kêu cứu.

"Ngu xuẩn..." Lăng Mặc nhíu mày, hơi khẩn trương nhìn xung quanh.

Hét to như vậy chỉ tổ đưa tới càng nhiều zombie, vốn dĩ Lăng Mặc còn muốn trong khả năng có thể giúp bọn họ một chút, nhưng hiện giờ xem ra tùy tiện ra tay chỉ có thể tự hại chính mình.

Quả nhiên rất nhanh một ít zombie đã bị hấp dẫn qua đây, khi cánh cửa chống trộm không ngừng bị đập phát ra tiếng vang "thình thịch thình thịch", chỗ tiếp nối với bức tường rõ ràng dần trở nên lỏng lẻo.

Hai thanh niên kia mặt xám như tro tàn, trong sợ hãi tột cùng càng kêu gào thê thảm...

"Rầm!"

Cùng với một tiếng nổ cánh cửa chống trộm rốt cục bị đạp đổ, mà tiếng kêu gào thảm thiết của hai thanh niên kia rất nhanh bị bao phủ...

Nhưng chuyện này đối với Lăng Mặc mà nói cũng là một cơ hội, thừa dịp rất nhiều zombie bị hấp dẫn qua đây, hắn vừa lúc có thể đi qua khu vực này.

Sau khi thuận lợi vượt qua khu vực dày đặc zombie này, Lăng Mặc còn chưa kịp vui vẻ thì phát hiện giao lộ phía trước bị một chiếc xe buýt và mấy chiếc xe con lấp kín mất rồi.

Thời điểm đại họa bùng phát có không ít tai nạn giao thông phát sinh, huống chi cái loại xe buýt chở nhiều hành khách như thế này. Cho dù là hành khách trong xe bị biến đổi hay là bị tình huống xảy ra trên đường làm kinh sợ, đều có khả năng gây ra thảm họa như thế này.

Xem tình hình này, chiếc xe buýt cùng với những chiếc xe con đang liều chết chạy trốn đã xảy ra va chạm liên hoàn, khiến cho tất cả biến dạng toàn bộ.

Cũng không biết tình hình của hành khách biên trong xe như thế nào, có lẽ đã chết hoặc biến thành zombie rồi...

Vốn dĩ Lăng Mặc muốn lách đi qua, nhưng thời điểm hắn tập trung chú ý vào chiếc xe buýt, trong đầu lại đột nhiên "ong" một tiếng.

Mỗi lần Diệp Luyến tới thăm, hình như đều ngồi xe buýt tới... Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, ánh mắt Lăng Mặc nhìn chiếc xe buýt lập tức thay đổi.

Hắn cảm giác bỗng chốc trái tim đập trở lên vô cùng kịch liệt, vừa chờ mong, lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Có khả năng rất lớn Diệp Luyến đang ở ngay trên chiếc xe này, nếu như nàng không thể kịp thời trốn đi thì lúc này hẳn còn đang ở đó.

Tuy rằng cảm thấy mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng thực sự tới thời điểm phải đối mặt, Lăng Mặc vẫn cảm thấy có phần khủng hoảng.

Là một thi thể thối rữa, hay là chẳng còn lại chút gì, hay là...

Sau khi thở ra một hơi thật dài, Lăng Mặc khống chế zompet trèo lên trên đầu chiếc xe đã biến dạng.

Thời điểm khống chế zompet cảm giác rất là kỳ diệu, tựa như là chính mình có thêm một cái phân thân, thông qua liên hệ cùng với zompet không chỉ có có thể khống chế hành động zompet, mà còn có thể cảm nhận được từ ngũ quan của zompet.

Nhưng ở giữa Lăng Mặc cùng zompet còn có một tầng ngăn cách nào đó, khiến cho hắn không cách nào thực sự thoải mái khống chế zompet.

Như Lăng Mặc đoán, có lẽ cảnh giới khống chế zompet một cách tự nhiên hẳn là cùng với zompet dung hợp thành một...

Tuy rằng cảm giác có chút quái dị, nhưng Lăng Mặc vẫn rất là mong chờ với cái cảnh giới này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.