[Dịch] Ngã Đích Nữ Hữu Thị Zombie

Chương 11 : Thưởng ngươi một bạt tai




Sau khi lên lầu mở cửa bước vào trong một gian phòng, Lăng Mặc mới kinh ngạc phát hiện ra, trong căn lầu này không chỉ có hai người Hạ Na mà thôi.

Khoảng chục đứa cả trai lẫn gái đồng thời nhìn về phía cửa phòng, liếc mắt nhìn qua có thể nhận ra tất cả đều chưa quá hai mươi tuổi. Trong đó có một cô gái mặc đồng phục nữ sinh trung học, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền hưng phấn chạy ra đón: "Tỷ, các ngươi đã trở về!"

"A, còn mang về hai người nữa?" Nữ học sinh trung học nghiêng người nhìn lướt qua Diệp Luyến và Lăng Mặc phía sau Hạ Na, thuận miệng hỏi một câu, sau đó liền chú ý tới ba lô trên lưng Lưu Vũ Hào, "Thu hoạch hôm nay thế nào nha?"

"Còn tàm tạm! Vừa mới càn quét sạch cái siêu thị lớn ở phố nam rồi, còn có rất nhiều thứ không lấy về được, nhưng ta đã giấu kỹ rồi, ăn hết thì lại đi lấy." Lưu Vũ Hào có chút đắc ý cười cười, lại không hề nhắc tới chuyện họ rơi vào tuyệt cảnh, suýt nữa thì mất mạng.

"Được rồi, giới thiệu cho các ngươi hai người này, vị này chính là... ặc, huynh đệ, ta quên chưa hỏi ngươi tên là gì..."

Lưu Vũ Hào đang nhiệt tình dào dạt phát biểu, thì nhất thời xấu hổ mà ngây ngẩn cả người.

"Lăng Mặc. Đây là bạn gái của ta, Diệp Luyến." Sau khi thầm thở dài một tiếng, Lăng Mặc tự giới thiệu.

"A ha ha ha hóa ra là Lăng ca!" Lưu Vũ Hào trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình thường, một tay khoác vai Lăng Mặc, đẩy hắn đi tới giữa phòng khách, "Mọi người chú ý, vị này ngày hôm nay đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, cho nên chúng ta quyết định mời hắn một bữa rượu!"

Đám nam nữ thanh niên này vốn vẫn đang ngồi trên sô pha hoặc trên nền phòng khách, cũng không đặc biệt chú ý tới sự xuất hiện của hai người Lăng Mặc, nhưng lúc này nghe Lưu Vũ Hào nói xong, lại đều kinh ngạc nhìn về phía Lăng Mặc.

Trong đó một gã đang nằm trên sô pha liền trực tiếp ngồi dậy, hoài nghi quan sát Lăng Mặc từ trên xuống dưới, nói: "Làm sao có thể, có Hạ Na mà còn cần hắn giúp đỡ sao?"

"Đúng vậy, có Hạ Na tỷ, làm sao lại cần người ngoài hỗ trợ?" Tên còn lại cũng mở miệng phụ họa, hơn nữa càng thêm cường điệu hai chữ "người ngoài".

Ngược lại nữ sinh trung học lúc trước đi tới, khoát tay áo nói: "Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, các ngươi không cần phải như vậy chứ."

"Ăn chực thì ăn chực, lại còn mượn cớ. Lưu Vũ Hào, ngươi cũng lạm dụng lòng tốt quá đi, đám người chúng ta vốn còn chưa đủ ăn đấy." Nam tử lúc đầu mở miệng nghi vấn vừa hừ lạnh một tiếng vừa nói thêm.

Vẻ mặt Lưu Vũ Hào lần thứ hai trở nên xấu hổ, hắn len lén nhìn sang Lăng Mặc, lại phát hiện răng dù bị châm chọc khiêu khích như vậy nhưng cũng không khiến cho Lăng Mặc có phản ứng gì lớn.

"Ta nói tất cả đều là sự thật, các ngươi đâu có biết được, Hạ Na lúc đó đánh tới sướng tay đắc ý quên thân, căn bản mặc kệ tình huống xung quanh..." Lưu Vũ Hào hiển nhiên không thể nào ứng phó được tình huống này, tuy rằng hắn nỗ lực giải thích, nhưng trên mặt đám nam nữ thanh niên này đều lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không tin.

Lúc này Hạ Na cũng kéo Diệp Luyến đi tới, nhưng mà nàng dường như hoàn toàn không có ý hỗ trợ giải thích, trái lại cười cười chế nhạo nhìn về phía Lăng Mặc, ánh mắt rõ ràng ý đang nói: xem ngươi xử lý tình huống này như thế nào.

Thù dai! Thiếu nữ này quá thù dai rồi!

Rất rõ ràng, lúc trước nàng tuy rằng bỏ đi vẻ kiêu ngạo, nhưng vẫn hoàn toàn không quên chuyện bị Lăng Mặc "sạc" cho một câu.

Nhưng mà suy nghĩ của nàng hoàn toàn sai rồi, đối với những kẻ sâu mọt chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, hơn nữa lại thích chơi trò bài ngoại, Lăng Mặc ngay cả hứng thú so đo với bọn chúng đều không có. Hắn chỉ cười nhạt rồi một tiếng, xoay người kéo tay Diệp Luyến, quay đầu đi ra ngoài: "Thật là ngại, ta hoàn toàn không có ý định ăn chực, các ngươi cứ chậm rãi mà ăn nha."

"Ấy dà! Còn cố làm ra vẻ!"

Hạ Na cùng Lưu Vũ Hào đều thật sửng sốt, mà khuôn mặt tên thanh niên vừa mở miệng thoáng cái liền trở nên có chút khó cói, cảm giác bị xúc xỉ hết cả thể diện, liền mở miệng châm chọc: "Loại người như ngươi mà còn đèo bòng, ngươi nuôi nổi sao? Ngươi có cơm mà ăn đã là không tệ rồi, còn tưởng rằng mình là đại gia..."

Này thực sự khiến cho người ta không thể nhịn được nữa! Cho rằng hắn đến ăn chầu ăn chực, lo sợ thức ăn của mình bị ít đi, thái độ nhấp nhô như thế còn chưa tính, ông mày đang định bỏ đi rồi còn xúc xỉ các kiểu, thật cho rằng ta là bùn đất sao!

Lăng Mặc con ngươi co rụt lại, hầu như trong nháy mắt liền trực tiếp vọt tới trước mặt thanh niên kia, mà trong quá trình đó, Hạ Na đã phát hiện ý đồ của Lăng Mặc trước tiên. Nhưng ngay trong nháy mắt nàng giơ tay ra ngăn cản, Lăng Mặc đã lách qua người nàng, mà lúc này Hạ Na mới thật sự ý thức được, tốc độ của mình mặc dù nhanh nhưng tốc độ phản ứng thần kinh còn kém xa so với nam nhân nhìn như rất bình thường trước mặt.

Thời điểm nàng đưa tay ra, Lăng Mặc dường như đã nhìn thấu động tác của nàng, trong lúc di động với tốc độ cao thực hiện động tác tránh né, không chỉ lướt qua nàng mà còn không chút nào ngưng trệ xuất trước mắt thanh niên kia.

Nam thanh niên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó liền cảm giác cổ áo bị tay một người xốc lên, hai chân nhất thời lơ lửng trên mặt đất.

"Ngươi định làm..."

"Chát!"

Một cái bạt tai vang dội, khiến cho mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

"Cái này gọi là vả miệng. Ngươi còn dám nói một câu để cho ta khó chịu nữa, thì ta sẽ thưởng cho ngươi thêm một cái." Lăng Mặc ánh mắt băng lãnh, làm cho thanh niên gương mặt trong nháy mắt đã sưng đỏ lên mà ngay cả kêu một tiếng cũng không dám.

Khuất nhục, phẫn hận, nhưng vẫn không dám giãy dụa, thậm chí không dám cãi lại. Trong ánh mắt Lăng Mặc, hắn có thể rõ ràng cảm giác được hàn ý không chút nào che dấu, hơn nữa bằng vào thân thủ của Lăng Mặc, hắn liền biết được người này không phải là cố làm ra vẻ.

"Hạ Na!"

Thanh niên lí nhí kêu lên một câu, mặc dù hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh, không muốn để cho mọi người nhìn ra sự sợ hãi của hắn đối với Lăng Mặc, nhưng ánh mắt kinh hoảng đã bán đứng hắn.

Hành động không lưu tình của Lăng Mặc đã khiến mọi người chấn kinh, trong đó bao gồm cả Hạ Na. Nhưng nghe được tiếng la của thanh niên kia, tuy rằng trong mắt nàng hiện lên một tia chán ghét, nhưng nàng vẫn tiến lên nói: "Lăng Mặc, buông ra hắn đi."

"Xin lỗi." Lăng Mặc vẫn lạnh như băng mà nói.

Hạ Na nhíu nhíu mày: "Ngươi đánh cũng đánh rồi..."

"Hai chuyện khác nhau, xin lỗi."

"Dựa vào cái gì!" Thanh niên vừa mới mở miệng, chợt nghe "chát" một tiếng, trên mặt lại lập tức ăn thêm một cái bạt tai.

Hạ Na vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Lăng Mặc, lại quay đầu nhìn nam thanh niên hai bên mặt đều đã sưng vù, nói: "Lục Hân, xin lỗi đi, ai bảo ngươi mồm thối."

"Ta..." Vốn trông chờ Hạ Na sẽ ra mặt vì mình, không nghĩ rằng lại mang tới thêm một cái tát, toàn bộ mọi người trong nhà đều đang nhìn vào mình, mỗi một ánh mắt đều giống như kim đâm vào trên người chính mình. Vẻ mặt Lục Hân tựa như nuốt vào một con ruồi, trong lòng càng tràn ngập phẫn nộ.

"Ta không phải là vì mọi người có thể ăn nhiều một chút mới đứng ra sao! Lại còn nói ta mồm thối, thấy ta chịu đòn cũng không có ai đứng ra!"

Dưới ánh mắt của Lăng Mặc, Lục Hân chỉ có thể đem những lời này nuốt vào trong bụng, nghiến răng nói ra hai chữ: "Xin lỗi."

Lời kia vừa thốt ra, hắn cảm giác trên mặt nóng bỏng, giống như là trong nháy mắt bị Lăng Mặc tát mười cái tát.

Lăng Mặc kinh thường hừ lạnh một tiếng, một tay đem Lục Hân ném xuống mặt đất, sau đó không chút do dự kéo Diệp Luyến đi ra bên ngoài.

"Chờ một chút!"

Lưu Vũ Hào lúc này mới có phản ứng, vội vàng đuổi theo, từ trong ba lô lấy ra hai lon bia cùng mấy gói chocolate, cứng rắn nhét vào trong tay Lăng Mặc, trên mặt càng đầy vẻ áy náy: "Thật ngại quá, thực sự rất xin lỗi nha..."

"Những người này là ai? Mà phải dựa vào ngươi cùng với Hạ Na đi tìm thực phẩm?" Tuy rằng Lưu Vũ Hào gài mình một vố, nhưng Lăng Mặc thật sự không ác cảm chút nào với hắn, không khỏi mở miệng hỏi.

"Đều là bạn học... Chúng ta ở cùng một khu ký túc xá." Lưu Vũ Hào bất đắc dĩ lắc đầu, "Gã Lục Hân vừa rồi, trong nhà rất có tiền, bình thường ngang ngược quen rồi, ngươi đừng chấp nhặt với hắn. Hơn nữa, cho dù để cho bọn họ đi ra ngoài tìm, cũng chỉ khiến cho chúng ta thiêm phiền phức mà thôi. Ngươi cũng thấy rồi đấy, trong đám người chúng ta thì Hạ Na lợi hại nhất. Vốn ta vẫn hy vọng ngươi cũng có thể tham gia với chúng ta nha..."

"Ta không nuôi sâu mọt." Lăng Mặc trực tiếp ngắt lời Lưu Vũ Hào.

"Như vậy a... Dù sao... Ngày hôm nay cảm tạ ngươi nha..."

Lưu Vũ Hào còn chưa nói xong, Hạ Na cũng theo qua đây.

Nàng nhìn thật sâu vào Lăng Mặc, lại đem ánh mắt đồng cảm nhìn về phía Diệp Luyến, cuối thấp giọng nói: "Trời sắp sửa tối rồi, ở lại một đêm đi. Cho dù ngươi chịu được, nhưng tỷ tỷ cũng chịu không nổi nha... Gã Lục Hân kia ngươi không cần phải quan tâm, hắn không dám chọc giận ngươi đâu."

Giọng điệu Hạ Na rất chân thành, nhưng Lăng Mặc thực sự không có dự định nán lại với đám người này: "Không cần, thế nào trong thành phố cũng sẽ tìm được chỗ ở thôi."

"Đừng đi!" Lăng Mặc vừa mới quay người lại, liền cảm thấy tay áo bị người kéo lấy, nhìn lại thì chính là Hạ Na.

Thấy ánh mắt Lăng Mặc nhìn về phía mình dò hỏi, Hạ Na vậy mà lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, cho đến khi Lăng Mặc sắp hết kiên nhẫn, mới giống như là dùng quyết tâm to lớn hạ quyết định mở miệng nói: "Ta thấy ngươi rất lợi hại, cũng không có việc gì, nên muốn mời ngươi trợ giúp!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.