[Dịch] Ngã Đích Nữ Hữu Thị Zombie

Chương 10 : Bị thiếu nữ hiểu lầm




Có Lăng Mặc tiếp ứng, hai người nhanh chóng phá vòng vây từ trong bầy zombie thoát ra. Lúc này trước siêu thị đã tụ tập hơn chục tên zombie, không thề chần chờ thêm một giây nào nữa.

"Huynh đệ, đi theo ta."

Nam sinh cảm kích hướng về Lăng Mặc cười, rồi lập tức quay đầu chạy về phía một cái hẻm nhỏ.

Mà Lăng Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua bầy zombie đầy đường cái, cũng chỉ có thể mang Diệp Luyến quay trở lại. Về phần cô gái kia thì rất bình tĩnh đi sau cùng, thỉnh thoảng lại chém gục một tên zombie đuổi theo sau.

Quan sát cô gái này ra tay ở cự ly gần, khiến Lăng Mặc chú ý không chỉ có tốc độ công kích cực nhanh của nàng, còn có thanh trường đao trong tay. Cực kỳ sắc bén, hơn nữa rất có cảm giác dày nặng, cũng không biết bằng vào cánh tay mảnh khảnh kia, làm thế nào có thể dễ dàng vung nó lên với tốc độ nhanh như vậy được.

Quan trọng nhất chính là vẻ mặt cùng ánh mắt của nàng lúc chém giết zombie, quá bình tĩnh, thậm chí làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi. . .

Nam sinh dẫn hai người Lăng Mặc luồn lách trong hẻm nhỏ hơn chục phút, cuối cùng ẩn núp trong một căn nhà nhỏ, mới rốt cục đem bỏ rơi đám zombie kia.

Thời điểm nam sinh đứng lại thở hổn hển, Lăng Mặc đã chú ý tới, căn nhà nhỏ này có dấu vết dọn dẹp qua. Rất có khả năng, đây chính là nơi ở của bọn họ.

"Huynh. . . Huynh đệ. . . Thực sự phải đa tạ ngươi." Hơn chục phút liều mạng chạy chối chết, khuôn mặt nam sinh đều đã đỏ hết cả lên, thậm chí cả mái tóc đều đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, hắn vừa một tay vịn vai Lăng Mặc, vừa nói ngắt quãng, "Thực sự. . . Cảm tạ. . ."

Nhìn dáng vẻ của nam sinh, Lăng Mặc rất muốn nói không cần phải cố quá (không thì quá cố), nhưng vẻ mặt của hắn lại rất chân thành, điều này khiến Lăng Mặc đành phải gật đầu.

"Ngươi thật là lợi hại. . ." Nam sinh khó khăn lắm mới ổn định hơi thở, lập tức bội phục vạn phần nói, "Còn bạn gái ngươi nữa, chạy trốn nhanh như vậy mà mặt không hề đổi sắc. . . Không phải trước đây là vận động viên chứ? Có thể chất như vậy. . . Có thể so sánh với Hạ Na nhà ta nha. . ."

"Lưu Vũ Hào, ngươi có thấy phiền hay không!" Hạ Na vẫn đang im lặng không nói một lời đột nhiên cau mày ngắt lời hắn, vẻ mặt có chút không vui, "Ai là của nhà ngươi!"

"Đừng như vậy, dù gì chúng ta cũng là bạn học mà!" Lưu Vũ Hào cười đùa nói, sau đó quay lại nhìn Lăng Mặc cười cười, "Hôm nay thực sự phải đa tạ ngươi, thế nào, lên trên ngồi chơi chút?" Nói xong, hắn đưa tay vỗ vỗ ba lô đằng sau, "Có bia nữa nha!"

Lăng Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Luyến, thầm nghĩ may mà nàng sau khi trải qua tiến hóa, bên ngoài đã hoàn toàn không khác gì so với người bình thường, nhìn phản ứng của Hạ Na cùng Lưu Vũ Hào, dường như cũng không hề nhìn ra sơ hở gì. Nhưng mà lo lắng tới Diệp Luyến, hắn cảm thấy tốt nhất vẫn ít nên tiếp xúc với người sống sót thì hơn.

Bởi vậy sau một giây suy nghĩ, Lăng Mặc liền quyết đoán lắc đầu: "Không được rồi, chúng ta còn có việc khác."

"A? Có thể có chuyện gì sao, cùng ngồi một chút thôi mà." Lưu Vũ Hào nhất thời sửng sốt, trong suy nghĩ của hắn, mạt thế lại gặp được người sống sót khác, hiển nhiên là một chuyện đáng để vui vẻ, cho dù không sống cùng nhau, giao lưu một vài kinh nghiệm cũng rất tốt. Huống chi Lăng Mặc lợi hại như thế, nhất định biết được rất nhiều thông tin mà bọn họ không biết, nếu như có thể giữ lại, đối với bọn họ cũng là một sự trợ giúp to lớn.

Về phần có việc khác. . . Trong mạt thế ngoại trừ sống sót, còn có thể có chuyện gì?

Hạ Na thì có chút không nhịn được mà nói: "Nếu người ta không bằng lòng, ngươi cũng đừng miễn cưỡng nữa. . . A?" Nàng nói được một nửa, đột nhiên kinh ngạc đưa ánh mắt nhìn về phía đoản đao trong tay Lăng Mặc. Sau khi đơ một lúc, nàng đột nhiên đưa tay chộp về phía hông Lăng Mặc, tốc độ cực nhanh, quả thực làm cho người ta không kịp phản ứng.

Lăng Mặc cũng không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên giở thủ đoạn như vậy, nhưng ngay thời điểm ngón tay nàng chạm vào chuôi đao, Lăng Mặc đã nhanh chóng phản ứng lại.

Hắn chỉ hơi nghiêng người, lấy một cái góc độ vi diệu khiên động tác của Hạ Na rơi vào khoảng không.

Điều này làm cho Hạ Na nhất thời sửng sốt, mà Lưu Vũ Hào cũng kinh hãi hô lên: "Hạ Na, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Động tác thất bại khiến ánh mắt Hạ Na nhìn về phía Lăng Mặc xuất hiện một chút thay đổi, nhưng giọng điệu của nàng lại mang vẻ bất thiện: "Thanh đoản đao này từ đâu ra?"

"Không liên quan tới ngươi." Bị nàng chất vấn như thế, hơn nữa nàng vừa tùy tiện ra tay, cũng khiến Lăng Mặc nhịn không được hơi nhíu mày, không khách khí đáp.

Tuy rằng không phải tự nguyện, nhưng mình coi như đã cứu bọn nó, không biết lễ phép cũng vừa phải thôi. Vừa nhìn thái độ cư xử cẩn thận của Lưu Vũ Hào với nàng, lại thấy sức chiến đấu mạnh mẽ của nàng, bình thường nàng kiêu ngạo đã thành thói, nhưng Lăng Mặc cũng không cần phải nể mặt nàng ta.

"Ngươi!" Hạ Na có chút tức giận trừng mắt nhìn Lăng Mặc, nhưng nhìn ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại liếc về phía thanh đoản đao kia, hiển nhiên là cực kỳ để ý nó. Sau vài giây trầm mặc, nàng hơi thay đổi giọng điệu một chút, lại hỏi: "Thanh đoản đao này ngươi lấy được từ đâu, có thể nói cho ta biết hay không?"

Cô gái này vậy mà có thể bỏ vẻ kiêu ngạo nhanh như vậy thật không dễ dàng gì, điều này nhìn vào vẻ mặt giật mình của Lưu Vũ Hào là đủ biết.

Vốn dĩ cũng không có chuyện gì phải giấu giếm, Lăng Mặc liền kể lại sơ qua quá trình mình tìm kiếm vũ khí từ cửa hàng công cụ, lại thay đổi một chút chuyện về zombie biến dị, ví dụ như chuyện khối đông màu máu kia. . .

Nghe được sự tồn tại của zombie biến dị, hai người này vẫn không tỏ ra kinh ngạc chút nào, điều này cũng khiến cho Lăng Mặc khẳng định được suy đoán của mình. Quả nhiên ở trong nội thành, số lượng zombie biến dị xuất hiện không ít. . .

"Nơi ngươi đến là cửa hàng nhà họ Vương phải không?" Hạ Na đột nhiên hỏi.

"Làm sao ngươi biết được?" Thanh đoản đao này dù là thành phẩm, nhưng trên vỏ đao cùng với thân đao đều không có khắc chữ, làm sao cô gái này nhận ra được? Lại nghĩ lại, đao kiếm thủ công nhà họ Vương ở thành phố X rất nổi tiếng, phỏng chừng cũng không khó đoán được nha. . .

Ánh mắt Hạ Na có chút phức tạp liếc nhìn thanh đoản đao: "Nói cách khác, người trong cửa hàng đều đã chết cả rồi. Quên đi, không có chuyện gì nữa."

"Nếu không có chuyện gì nữa, ngươi có thể đừng nhìn ta chằm chằm như thế hay không. . ." Bị Hạ Na cứ nhìn chằm chằm vào nửa người dưới, Lăng Mặc luôn luôn cảm thấy một cảm giác rất là kỳ dị, chịu không nổi miễn cưỡng nói.

Hạ Na đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phớt lờ cười khẽ: "Sợ cái gì, chẳng phải bạn gái ngươi cũng không để ý hay sao?" Nói xong, nàng giơ tay chỉ chỉ Diệp Luyến đứng ở đằng sau Lăng Mặc, "Đúng không? Vị tỷ tỷ này."

"Ta để ý. . ." Lăng Mặc nhất thời không biết nói gì, cô nàng Hạ Na này nhìn qua nhiều nhất mười bảy mười tám tuổi, vậy mà ăn nói sắc bén như vậy, nhưng mà nghe nàng bắt chuyện với Diệp Luyến, Lăng Mặc vội vàng nói, "Chuyện đó, thật là ngại, nàng không nói được. . ."

"A? Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, thế mà lại câm điếc sao? Ặc, xin lỗi, tỷ tỷ ngươi đừng để ý nha. . ." Lưu Vũ Hào đầu tiên là kinh ngạc hô lên, sau đó liền vội vàng làm mặt xấu hổ cười xòa.

Lăng Mặc cũng không biết nên giải thích như thế nào, không biết làm gì khác hơn là cười khổ gật đầu.

Khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, Hạ Na sau khi nhìn thật sâu Diệp Luyến, đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay nàng. Nếu như Lăng Mặc không lập tức ngăn xung động công kích của Diệp Luyến lại, phỏng chừng trong nháy mắt này Hạ Na đã bị Diệp Luyến xé thành mảnh nhỏ rồi.

Nhìn vẻ mặt của nàng, hiển nhiên không ý thức được vừa rồi mình trải qua nguy hiểm như thế nào: "Tỷ tỷ, vào trong nhà của bọn ta nghỉ ngơi một chút nha, ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm."

Trong giọng nói của nàng ẩn chứa một chút cảm thông, hơn nữa sau khi nói xong, ánh mắt nàng nhìn Lăng Mặc cũng nhu hòa đi rất nhiều: "Ngươi rất không tồi, ngồi xuống đây một chút, ta mời ngươi uống rượu."

Hiểu lầm rồi!

Lăng Mặc vừa định mở miệng từ chối, Hạ Na đã kéo Diệp Luyến chạy lên lầu, mà Lưu Vũ Hào đi tới sau Lăng Mặc, đẩy lưng hắn giục: "Đi thôi đi thôi, chúng ta chẳng mấy khi gặp được người sống nha. . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.