[Dịch]Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa

Chương 9 : ĐỐI PHÓ TRÊN TRIỀU




Hàn Lăng Nhiên từ lối đi dành riêng cho Thiên Đế tiến vào, phía sau còn có bốn tiên quan cùng hai tiên nữ theo hầu. Sau năm vạn năm tranh đoạt quyền lực không từ thủ đoạn, ngày hôm nay hắn đã chính thức được khoác lên mình bộ hoàng bào cao quý tối thượng, đầu đội đế quan, được sự soi sáng của thập nhị tinh tú, nắm trong thay quyền năng pháp lực vô biên… Thiên Đế được ví như vầng thái dương sáng lạn, cho nên một khi đã đăng vị nhập thần, bản thân kẻ đó sẽ sinh ra hào quang màu bạc bao bọc, tạo thành một tầng nguyên thần hộ thể không dễ gì xâm hại được…

Cái thứ gọi là Nguyên Thần Hộ Thể đó, trong truyền thuyết nhiều vạn năm về trước, chỉ có một vị Thiên Đế – Đệ lục Thiên Đế vì si tình mà đem nguyên thần hộ thể tối cao đó trao cho nữ nhân mình yêu để bảo vệ nàng, mặc dù khi đó nàng đã trở thành Ma Hậu - vợ của kẻ thù. Sau cùng mối tình đó vĩnh viễn không thành, Thiên Đế hồn tiêu phách tán, Ma Hậu trước khi tự sát đã thả tấm nguyên thần hộ thể đó xuống dòng sông Tử Tuyền. Nguyên thần không bị hủy hoại mà trôi xuống cõi Atula, lạc vào một con suối, Atula hậu một hôm đi tắm trở về liền hoài thai một hoàng nam. Nam tử đó, tục danh gọi là Hàn Tịch, chính là hoán sinh của nguyên thần hộ thể – một phần của Đệ lục Thiên Đế. Người sau này lại trở về Thiên giới làm vua, cũng chính là tổ tiên của ta và Hàn Lăng Nhiên.

Hàn Lăng Nhiên tiến về phía ngai Thiên đế, chúng tiên đều đứng nghiêm chỉnh theo hàng lối, tất cả cùng quỳ xuống tạo thành một không khí trang nghiêm trên Chính điện. Ta trong lòng bất mãn, động tác chậm chạp hơn họ, thực lòng không muốn trước mặt hắn thi lễ nhưng lại càng không muốn tiếp tục trở thành tâm điểm bàn tán chú ý của đám người xung quanh. Khom người xuống cho có lệ, ta đứng sau Thái Ất Chân Nhân, lại bị ông ta và pháp bào rộng thùng thình của ông ta che khuất, cho nên tư thế của ta so với đám người kia thực không nghiêm chỉnh cung kính bằng họ.

Hàn Lăng Nhiên từ lúc tiến vào, ánh mắt đã đảo qua một vòng đại điện, cho đến lúc này ngồi xuống đế vị, ánh mắt của hắn vẫn chưa thu hồi. Ta cảm tưởng hắn cố tình lưu lại ánh mắt phía trên đầu ta, do đang cúi xuống nên ta không biết rõ đó sẽ là ánh mắt châm biếm hay thâm hiểm gì. Chúng tiên quỳ một hồi, hắn vẫn chưa ban lời “Miễn lễ bình thân”. Phải chăng hắn muốn thị uy một chút, khiến những kẻ đang khom cúi như ta ý thức được bản thân mình hơn?

- Các vị đại thần hãy miễn lễ! – Cuối cùng hắn cũng cất lời.

Các vị đại thần lui về vị trí của mình. Theo như cách sắp xếp của Thiên giới, đại thần trên tam phẩm được phép ngồi dự triều, còn lại thì đứng phía sau. Người đứng đầu Tứ Đại Thần Tộc bao gồm Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ có vị trí ngồi ngay gần nhất với Thiên Đế. Lúc này khi trở về ghế ngồi của mình bên phía tay phải Hàn Lăng Nhiên, ta cảm thấy trong lòng hỗn tạp, trước hết là một chút cảm giác bất an…

Hàn Lăng Nhiên sau đó đánh mắt sang phía Thái Hậu cùng Hương Nguyệt. Bích Song Thái Hậu vô tư gật đầu với hắn, tuy nhiên hắn lại dời ánh mắt qua bà ta, nhìn thẳng sang phía Hương Nguyệt. Hương Nguyệt cúi đầu vừa e thẹn vừa có chút run run, hai tay cầm chặt vạt áo mềm mại. Dáng người mỏng manh khẽ run rẩy đó có lẽ càng khiến người ta có cảm giác như đang nhìn vào bóng liễu, lập tức muốn yêu.

Phía sau ta có những âm thanh xì xào bắt đầu nổi lên. Ta như cũ làm bộ mặt lạnh ngắt kiêu kì. Năm vạn năm qua chuyện tình son sắt dời non lấp bể của hắn với Hương Nguyệt không phải đã được đồn đại rất nhiều sao? Nàng ta tự rời bỏ Thiên giới theo hắn đến nơi chinh chiến, ngay việc nhỏ nhất cũng vì hắn mà làm: ví dụ như phục vụ nấu nướng quân nhu, khâu vá sửa áo giáp cho binh tướng, đàn hát giúp họ nâng tinh thần…

Hàn Lăng Nhiên quả nhiên muốn giữ hình tượng trong ngày đầu tiên lên triều, hắn dời mắt khỏi vị trí của Hàn Hương Nguyệt, khéo léo đến mức ánh mắt không vương nhiều dịu dàng cảm tình như bình thường, trái lại có một phần hờ hững. Khi mắt hắn hướng đến chúng tiên, ánh nhìn trong mắt đã trở lên lạnh lùng nghiêm nghị rồi… Đám thần tiên lại tự động im lặng, chỉnh tề như cũ. Quả thực nực cười.

- Ngày hôm nay bản đế lần đầu chấp chính, các vị đại thần tiên nhân đã có mặt đông đủ tại đây, bản đế trong lòng thực cảm kích. – Hàn Lăng Nhiên giả tạo khoan thai nói.

- Thiên đế bệ hạ quang minh! – Lập tức hàng trăm cái miệng dập khuôn hô khẩu hiệu.

- Bản đế mới chấp chính, còn nhiều điều chưa thông thuộc với triều chính, sau này hi vọng các vị đại thần đây can gián góp ý thêm rồi! – Tân Thiên Đế khiêm nhường, nở một nụ cười tựa ánh dương rồi nói – Mọi việc chính sự trước đây khi Tiên đế đổ bệnh không thể chấp chính đều do trưởng công chúa cáng đáng, nay bàn giao lại cho bản đế, bản đế phải tham khảo từ chỗ nàng nhiều rồi…

Hắn bỗng cố ý nhắc đến ta, ánh mắt có nhìn ta một chút, tuy nhiên ngữ điệu thể hiện ra lại vô cùng chuẩn mực hợp lý, công tư phân minh, không có gì bất thường. Chính vì vậy, sau một vài giây bất giờ, ta cũng tỏ vẻ thoáng mỉm cười trang trọng rồi khẽ gật đầu đáp lại…

Giống như trước đây, khi có dịp chạm mặt trước chúng tiên, ta và hắn đều sắm những vai rất hoàn hảo, tưởng chừng cả hai trước đó không có bất cứ ân tình hay oán hận nào.

Hàn Lăng Nhiên trong mắt thu vào nụ cười giả tạo của ta, hắn như cũ không có nửa điểm bất thường, lại hướng đến chúng tiên tuyên bố:

- Bản đế mới kế vị, cũng chưa tỏ tường việc triều chính, cho nên trước mắt các chức vụ, vị trí trên triều đình cũng không có bất kì thay đổi nào. Sau này bản đế sẽ từ từ dựa vào năng lực và hiệu quả công việc của các thần tử mà bổ nhiệm lại hay luân chuyển chức vụ vậy…

Sau lời tuyên bố bất ngờ của hắn, phía sau chúng tiên bắt đầu thì thầm bàn tán tiếp. Ai nấy đều kinh ngạc không dám tin, Thiên Đế lại giữ nguyên các chức vụ trên triều, một điều vô cùng khó hiểu. Thường thì một kẻ lên ngôi sau khi chiến thắng một đảng phái đối lập cũng tầm cỡ, việc đầu tiên kẻ đó nên làm là thanh trừng đối địch, loại bỏ các chức vụ quan trọng của kẻ địch trên triều. Phe cánh cũ của ta, hầu như đều chung một cảm xúc: vừa ngạc nhiên, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm nhưng lại vừa nơm nớp lo sợ sẽ bị trả thù khốc liệt thâm độc hơn…

- Các vị công thần là quá lo lắng rồi, bản đế thực tâm muốn các vị tiếp tục phụng sự, chấn hưng Thiên giới… – Hàn Lăng Nhiên trên cao thẳng thừng tuyên bố – Chỉ cần các vị đồng lòng, mọi hiềm khích hiểu lầm nhỏ bé trước đây nếu có đều không cần nhắc đến!

Tuyên bố một cách đàng hoàng như vậy của hắn vẫn khiến nhiều kẻ như ta không thể tin mà càng phải đề phòng sự đức độ giả tạo của Thiên đế. Thậm chí mẫu hậu hắn ngồi gần và Hương Nguyệt kia cũng biểu lộ thái độ phân vân nghi hoặc …

Hàn Lăng Nhiên dồn sự chú ý về phía ta, âm hiểm nói:

- Trưởng công chúa điện hạ – Bạch Hổ Thánh Nữ thấy bản đế nói như vậy có phải đạo lý không?

Ta thoáng bất ngờ, trong lòng chưa hết cảm giác đề phòng chán ghét hắn, song cũng nhanh trưng ra một mặt nạ công thần liêm chính, ẩn nhẫn cúi đầu nói:

- Bệ hạ đương nhiên anh minh, thực hợp tình hợp lý!

- Trưởng công chúa suy nghĩ thấu đáo cũng rất hiểu thời thế, thực đáng khen ngợi… – Hắn đầy thâm ý nói, cố ý nhấn mạnh ba chữ “hiểu thời thế”.

Một câu này của hắn đã vĩnh viễn chia cắt ta với đồng minh cũ của mình, trong mắt bọn chúng, ta xác thực là một kẻ ham sống sợ chết đã chạy theo bám lấy hắn, hay như chúng xỉ vả, chịu nhục nằm dưới thân hắn mà hầu hạ…

Nếu không phải ta hoa mắt, thì khóe môi Hàn Lăng Nhiên vừa cong lên mỉm cười, là hướng về ta mà cười… Hắn thực giảo hoạt đến ghê tởm.

Khi ta còn đang tính cách đối phó với hắn, Hàn Lăng Nhiên đột nhiên lại quay sang chuyện khác, bất ngờ là lần này hắn nhìn qua chỗ Hàn Hương Nguyệt khá lâu khiến tim nàng ta cũng đập nhanh hơn, hai má giống như đang nóng ran lên, chuyển màu đỏ hồng xinh đẹp tựa trái đào. Hắn tiếp tục lưu ánh mắt ở chỗ nàng thêm vài giây rồi mới rời đi, điều này khiến trong mắt Bích Song thái hậu hiện rõ một sự kì vọng…

- Tuy nhiên, trong Thiên giới cũng có một sự thay đổi… – Thiên đế trên cao lại tiếp tục tuyên bố, lần này cũng khiến chúng tiên hồi hộp không đứng yên.

Mỗi lời hắn nói sau đó, cùng với ánh mắt khẽ nhìn qua Hương Nguyệt kia đều khiến mọi người nghĩ rằng, Thiên Đế sẽ ban cho hồng nhan tri kỉ một danh phận tương xứng, thậm chí có thể đoán rằng đó chính là vị trí Thiên Hậu đi?

- Hương Nguyệt Tiên Tử… – Hàn Lăng Nhiên hoàn toàn giữ vững tư cách một Thiên đế trên Chính điện, gọi nàng ta trang trọng mà tuyên bố – Năm vạn năm qua, bản đế hết sức cảm kích ân tình của nàng. Trước là tình cảm thân thích, sau là những gì nàng đã hi sinh vì bản đế nói riêng và Thiên giới nói chung. Những điều đó bản đế vĩnh viễn không quên, cũng đem ghi lòng tạc dạ…

- Biểu ca… – Hương Nguyệt cảm động nhỏ nhẹ thốt lên, nhất thời quên đây là Chính điện trang nghiêm, phải một lúc sau mới ngộ ra mà cúi đầu. – Thiên Đế bệ hạ, Hương Nguyệt thất thố…

Hàn Lăng Nhiên năm vạn năm qua trong cách cư xử với Hương Nguyệt không hề thay đổi, đối với nàng ta vô cùng dịu dàng. Chính vì vậy, cho dù đây là Chính điện, cho dù nàng ta đã lỡ lời một chút và tỏ ra run sợ e ngại, hắn vẫn tìm cách trấn an nàng, tinh tế bằng một nụ cười thoáng qua nhẹ nhàng mà chân tình không chút vẫn đục. Không hề giống cách hắn cười trước ta, nếu không phải châm biếm khắc nghiệt thì cũng là thâm hiểm tính toán.

Hắn hướng ra phía toàn thể nói tiếp:

- Bản đế nhận thấy nàng không những có tâm mà còn có có đức có tài, vừa hay vị trí chủ trì Bách Hoa điện, đứng đầu các hoa tiên còn trống, cho nên muốn đề cử nàng vào vị trí đó, các khanh có ý kiến gì chăng?

Muốn nàng ta ngồi vào vị trí Bách Hoa Tiên Tử? Thực sự là một sự ưu ái lớn, thậm chí trước kia lão hồ ly còn sống có phần thương xót Hương Nguyệt cũng không dám để nàng ta ngồi vào vị trí này, bởi không chỉ pháp lực và tu vi của Hương Nguyệt không đủ, mà vì mẫu thân nàng ta chỉ là một hoa nô thấp kém nhất được lão ban ơn mưa móc. Cho dù nàng ta là nhị công chúa nhưng chung quy lại, giao cho vị trí quan trọng đứng đầu một tộc chỉ lớn sau Tứ Đại Thần tộc e rằng có phần khập khiễng và khiến nhiều người không phục.

Tuy nhiên, bọn đại thần đã biết thời thế đổi thay. Không cần nhắc đến người phe hắn đương nhiên là không phản đối, mà những kẻ từng chống đối hắn lại càng không dám nửa lời ho he khi tính mạng và địa vị của chúng còn đang mỏng manh như mành treo chuông. Vậy là tất cả lại đồng thanh tán thành.

Hàn Lăng Nhiên mỉm cười, nhìn qua Hương Nguyệt rồi nhìn về chiếc ghế trống của trưởng Hoa tộc, vui vẻ nói:

- Hương Nguyệt Tiên Tử, vậy nàng đến vị trí đó ngồi đi, từ giờ đó sẽ là vị trí của nàng!

- Dạ? – Hương Nguyệt có phần ngơ ngác, Hàn Lăng Nhiên muốn nàng ta thẳng đến vị trí đó ngồi mà tạm rời bỏ cái ghế Thiên Hậu cạnh hắn sao?!

Ta vẫn quan sát nàng ta, trong lòng chưa đưa ra được phán đoán gì. Nhìn qua Thái hậu, bà ta cũng bắt đầu cau mày.

- Lăng Nhiên, cứ để nàng ngồi đây là được rồi! – Bà ta thẳng thừng nói.

Thiên Đế quay xuống phía đó lần nữa, đẹp đẽ hiếu kính cười:

- Không thưa mẫu hậu, hãy để Hương Nguyệt Tiên Tử về chỗ đó trước, bản đế sẽ nói tiếp. – Nói rồi lại dịu dàng với Hương Nguyệt – Nàng có thể trở về chỗ của mình rồi, Tộc trưởng Hoa Tộc, từ nay bản đế ban cho nàng danh hiệu Bách Hoa Tiên Tử!

Muội muội của ta ánh mắt nhiều phần hỗn loạn, song trước mệnh lệnh công khai của hắn cũng đành chậm chạp tỉ mỉ nhấc xiêm y bước khỏi chiếc ghế đó, dáng người cùng bước chân thanh thoát mềm mại từ từ tiến về ghế trưởng Hoa tộc.

Ghế đó cách ghế của ta hai vị trí, nàng ta bắt buộc đi ngang qua ta. Chỉ là ta không ngờ đến, hoặc là tại ta đã quá đa nghi rồi? Tại sao Hương Nguyệt bao vạn năm luôn yếu đuối sợ hãi trước ta, lúc này đi ngang qua ta, bộ dáng như lúng túng vì đuôi áo dài và rườm rà quét đất, vô tình đến hoàn hảo dẫm trúng bàn chân của ta, lại là bàn chân vừa băng bó… Ta khẽ nhíu mày, chớp mắt sau nàng ta đã đi qua.

Con ranh này, không phải từ bao giờ đã bắt đầu muốn phản kháng ta chứ? Chẳng hay năm vạn năm qua ta đã không để tâm ngươi? Nếu như thực sự ả ta nghĩ ra kế trước mặt thiên hạ dựa vào xiêm y rườm rà quét đất che đi việc dẫm trúng chân của ta thì thực sự ả cũng trưởng thành rồi, cũng là do ham muốn và sợ mất cái ghế Thiên Hậu đến phát điên rồi… Ngươi không tự tin vào tình cảm của mình và hắn đến thế ư? Còn lo sợ một kẻ đã tuyệt tình với hắn năm vạn năm trước quay lại tranh giành ư?

Hàn Lăng Nhiên ánh mắt quét qua ta, dường như đôi đồng tử thẫm lại một phần, rất nhanh sau khôi phục bộ dáng, trước mắt chúng tiên điềm nhiên nói:

- Bản đế chưa chính thức tổ chức lễ đăng cơ như một sự kiện lớn để mời lục giới cùng đến dự. Tuy nhiên mấy vạn năm nay, nguồn tài nguyên dự trữ của Thiên Giới không được dư thừa là mấy, bản đế muốn lễ đăng cơ cùng hôn lễ của mình đồng thời tổ chức để tránh hoang phí… Có điều, Tiên đế vừa mới băng hà, theo thông lệ khi phụ mẫu qua đời thì con cái không được có hỉ sự trong vòng nửa vạn năm sau, đối tượng bản đế muốn lập hậu lại chính là hậu duệ của ngài, cho nên việc tổ chức này tạm hoãn lại cho đến lúc đó…

Hắn nói vậy rồi ngưng lại. Mấy kẻ phía sau ta lại tiếp tục bàn tán, cho rằng hậu duệ của lão Tiên đế mà hắn muốn lấy phải chính là Hương Nguyệt chứ không phải ai khác, và hắn cũng vừa phong cho nàng ta một danh phận cao quý cơ mà…

Hàn Lăng Nhiên cười một nụ cười nửa vời, một lần nữa nhìn qua theo dõi thái độ của ta một chút.

Dù trong lòng ta rất nhiều suy nghĩ và toan tính, sâu thẳm vẫn còn một chút gì đó như thói quen đố kị vấn vương, song gương mặt vẫn như cũ, rất vô cảm…

- Hôm nay nếu các khanh không còn việc gấp để bẩm tấu, vãn triều tại đây, nếu có công sự, buổi chiều có thể đến thẳng Thái Dương điện trực tiếp tấu lên bản đế. Hiện tại bản đế muốn đi thị sát một vòng Thiên giới cũng như đến doanh trại quân đội để gặp mặt các binh tướng, cũng như có một số sự điều chỉnh nhỏ trong quân ngũ…

Ngày hôm nay bọn thần tiên đều chỉ quan tâm đến chuyện trên triều đình trước hết có chính biến hay cải cách gì, làm gì có kẻ nào có lòng mang tấu sớ đến. Chính vì vậy, sau khi chúng tiên đồng loạt đứng ra thi lễ với hắn, hắn cũng khoát tay làm hiệu vãn triều…

Hắn sau đó bước nhanh xuống, không đi theo lối riêng dành cho Thiên Đế mà nhằm hướng cửa chính đi ra, cũng là hướng đi qua mặt ta. Trước mặt nhiều kẻ còn đứng đó, hắn dừng lại ở chỗ ta một lát.

Trong lòng ta lại buộc phải cảnh giác và phán đoán, như in hiện lên bốn chữ “hắn muốn làm gì?”…

- Xem ra có vẻ… – Hắn thâm ý nói – Vị trí này cũng phải thay đổi một chút rồi, trưởng công chúa nhiều năm vất vả, cũng không cần ngồi chỗ này nữa rồi…

Trong lòng ta cười lạnh, sớm muộn hắn cũng sẽ bãi miễn vị trí Bạch Hổ Thánh Nữ của ta không phải sao? Sau đó bổ nhiệm một kẻ phe hắn lên vị trí đó, cũng là lẽ tất nhiên.

Hàn Lăng Nhiên cúi xuống thấp chỗ ta đang ngồi, ta cảm nhận được ánh mắt của hắn ngay trên đầu mình. Cũng có nhiều ánh mắt và lời nói bắt đầu đàm tiếu về mối quan hệ không minh bạch của chúng ta, cho rằng ta vô liêm sỉ câu dẫn hắn để thoát tội…

Bên tai ta truyền đến thanh âm bí mật của hắn, ngữ khí lạnh buốt, hàm ý thâm sâu:

“ Luôn làm trái ý ta, ngươi thực thích uống rượu phạt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.