Bạc Bà muốn ngăn cản Hàn Lăng Nhiên, rõ ràng là không có khả năng thắng được người mạnh nhất Thiên Giới như hắn. Chỉ có điều, Bạc Bà này cũng đã tu luyện hàng trăm vạn năm, công lực thâm hậu, ít nhiều cũng gây khó dễ được cho hắn.
Nếu lúc này ta có pháp lực, ít nhất có thể liên thủ cùng Bạc Bà mà thoát khỏi đây. Tiếc là Hàn Lăng Nhiên kia luôn chặn mọi đường lui của ta.
Bạc Bà vung kiếm, những làn khói có hình dáng vuốt rồng lao về phía Hàn Lăng Nhiên. Hắn cũng không hề kiên nhẫn, mỗi chiêu đáp trả đều là sát chiêu. Trăm vạn năm tu vi của Bạc Bà cũng không mấy uổng phí, làm hắn chật vật một hồi.
Nhưng đến cuối cùng, kiếm của Bạc Bà cũng chỉ làm bị thương chút xíu trên vai hắn, trong khi Hàn Lăng Nhiên đã khống chế được đối thủ, lưỡi đao tàn nhẫn như tia chớp quét xuống cổ bà ta. Hắn sẽ không tha cho bất cứ ai đối nghịch với mình.
Ta biết, chỉ trong khoảnh khắc nữa, Bạc Bà sẽ tan thành tro bụi. Một người đã chờ đợi chủ nhân của mình hàng trăm vạn năm không thay đổi, kết cục cũng không có cơ hội hoàn thành tâm nguyện.
Mẫu thân ta, cũng đã chờ đợi lão tiên đế cả cuộc đời nhưng chẳng thể đổi được một ánh mắt nhu tình.
Mà ta, cũng từng chờ đợi trong cô đơn và tuyệt vọng, cũng không đổi lại được từ hắn một cái quay đầu.
Không hiểu sao, ta lại ôm chặt lấy cánh tay Hàn Lăng Nhiên, ngăn cản hắn.
Mà hắn, chỉ ngưng lại trong giây lát, trừng mắt nhìn ta. Sau đó, hắn dứt khoát đẩy ta ra.
- Ngươi đã phạm nhiều trọng tội. – Hàn Lăng Nhiên lạnh lùng nói với Bạc Bà – Bất cứ tội nào cũng không thể dung thứ.
Bạc Bà cười rộ lên, nhặt lại thanh kiếm bị rơi dưới đất, kề lên cổ mình.
- Lão nô biết. Trọng tội thứ nhất là trộm Thần Khí, thứ hai là lén lút bảo trì thần phủ này…
Hàn Lăng Nhiên nheo mắt, thái độ có phần bình thản hơn.
- Tội thứ ba, chính là lão nô đã tự làm bão tuyết và ảo giác, ngăn cản Thiên Đế tìm thấy công chúa, ha ha.
Nói rồi bà ta tự dùng kiếm kết liễu bản thân. Trước khi hồn phách Bạc Bà tan đi như sương khói, ta vẫn còn nghe được thanh âm khẩn thiết của bà ta truyền đến bên tai:
“Công chúa điện hạ, chỉ có Thần quân mới có thể vĩnh viễn che chở người, chỉ có hai người mới xứng đôi vừa lứa. Xin công chúa nhìn thấu tấm lòng của ngài ấy, lão nô không còn gì nuối tiếc.”
Trong lòng ta có một chút cảm giác man mác. Nguyện vọng của bà ta, nếu là nói với Giao Long một câu để y gặp bà ta một lần thì ta còn có thể làm được. Nếu là tin tưởng y hay đi theo y gì gì đó, ta không có cách nào chấp nhận.
…
…
Bạc Bà hôi phi yên diệt, Hàn Lăng Nhiên liền túm lấy ta rời đi. Hắn còn dùng diệm hỏa đốt cháy tòa Bạch Yên Thần Phủ này thành tro tàn, không sót một thứ gì.
- Trốn ở cố phủ của y? Các ngươi cũng thật có liên hệ mật thiết. – Hắn bóp chặt cằm của ta, vừa khinh bỉ vừa phẫn nộ.
Trong chớp mắt đã về đến Vân Đài cung, hắn đuổi hết nô tì, quẳng ta xuống suối nước nóng rồi cũng nhảy vào.
Khói bốc mịt mờ, nước nóng làm quần áo dính chặt vào cơ thể. Hàn Lăng Nhiên như muốn phát tiết, muốn trút hết oán giận của hắn ngày hôm nay, thô lỗ dồn ta về cạnh hồ, lột sạch y phục. Bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của ta, hắn không vì thế mà từ bỏ, trái lại dùng luôn pháp thuật khiến ta không thể nào mở mắt ra được.
Ta vẫn im lặng.
Hắn vẫn làm chuyện hắn muốn làm.
Giữa cả hai không có đối thoại.
Trong khoảnh khắc cao trào, hắn dùng răng nanh cắn lên trước ngực ta đến chảy máu.
…
…
Mấy lần trước làm nhục ta xong hắn đều biến mất, nhưng lần này lại dây dưa không chịu rời đi. Hắn mang ta lên bờ, bước vào phòng nghỉ, nửa nằm nửa ngồi trên giường ôm ta.
Tóc hắn rơi trên cổ ta, rất ngứa. Ta vẫn không mở mắt được, lẽ nào hắn cũng muốn phong bế thị giác của ta mãi mãi?
Sau một trận phát tiết của hắn, trên người ta nhiều chỗ ê ẩm đau nhức. Dù là ngâm dưới suối nước nóng nhưng hẳn là vẫn dày đặc dấu vết lớn nhỏ.
Hơi thở của hắn lại phả vào tai ta, lần này chậm rãi tựa như một con thú liếm láp từ vành tai ta xuống.
Nhưng hắn không có làm tiếp, chỉ tựa đầu trước ngực ta.
Thân thể và tâm thần đều mệt mỏi rã rời, lẽ ra lúc này ta cũng không còn muốn bận tâm…
- Lạc Nhi… – Bỗng dưng nghe thấy giọng hắn rất nhỏ.
Hai chữ này, vốn như đã trôi xa vạn dặm, bấy giờ nghe thấy hắn thốt ra, ta không khỏi bàng hoàng. Ta có chút chờ đợi, nhưng sau đó bên tai lại chỉ còn hơi thở đều đặn của hắn.
Sau khi hắn ngủ một lát thì chú thuật cũng tự động giải. Ta đưa mắt nhìn, thấy từng lọn tóc hắn đen như mực rơi trên da thịt trắng trẻo của ta, tương phản đối lập. Mi mắt hắn khép lại, gương mặt có phần an tĩnh.
Tại sao lại gọi ta là Lạc Nhi? Có phải bên trong Hàn Lăng Nhiên trước mặt này, ngươi vẫn còn tồn tại phải không? Dù chỉ là một chút tiềm thức?
Nói cho ta biết, ngươi vẫn còn tồn tại đi…
Ta sẽ không mắng ngươi, cũng không chê ngươi ngốc nghếch, không vì bất cứ thứ gì mà phản bội ngươi nữa…
Gã ngốc, nếu như còn có thể gặp ngươi một lần, thấy ngươi đứng trong ánh nắng, cười hì hì với ta…
Ta đã làm ngươi bị thương, nhưng chẳng phải ngươi yêu ta rất nhiều sao, ngươi sẽ lại không để tâm. Thay vì xa lánh ta, ngươi sẽ trước mặt ta tự nhận lỗi về mình…
Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn, cùng nhau sống cuộc đời dân dã.
…
…
Nước mắt ta từng giọt lặng lẽ rơi xuống, muốn vươn tay chạm vào hắn một chút. Chính là lúc này đây, không phải kẻ luôn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng và thù hằn, gương mặt an tĩnh như vậy, rất giống gã ngốc nhiều vạn năm trước.
Không cần biết mình có đang hồ đồ không, ta vẫn nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày trên mặt hắn. Tham lam hơn, lại chạm vào sống mũi hắn.
Đột nhiên ngoài phòng có tiếng bước chân, còn có tiếng gõ cửa của nô tỳ. Ta giật mình vội thu tay, ngay sau đó Hàn Lăng Nhiên cũng bị đánh thức.
Hắn bước xuống giường, tự mình khoác y phục chỉnh tề, sau đó mới nói vọng ra:
- Chuyện gì?
- Bệ hạ, đã xảy ra chuyện không hay rồi… Hương Nguyệt công chúa… hiện giờ đang nguy kịch! – Giọng tỳ nữ bên ngoài gấp gáp, tràn đầy kinh sợ.
Hàn Lăng Nhiên lập tức nhíu chặt lông mày, cũng không nhìn qua ta một cái, liền bước thẳng ra ngoài.
Cung nữ vừa báo tin cũng lập tức theo sau hắn.
Chỉ còn một mình, ta vùi đầu vào trong chăn, ban đầu là cười lạnh tự chế giễu, sau đó lại muốn bật khóc lớn.
Vĩnh viễn không thể quay về, vĩnh viễn không còn có thể gặp lại gã ngốc thuần khiết đó.
Thiên Đế hiện tại kia, vốn chỉ sủng ái Hàn Hương Nguyệt. Ta có khác nào một tù binh, một chiến lợi phẩm, một hình nộm đồ chơi rách nát đâu?