[Dịch]Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa

Chương 19 : Chương 19




Lúc này trước cửa lăng mộ của mẫu thân, chỉ còn lại ta và hắn.

Ta cứ nghĩ rằng Hàn Lăng Nhiên tiếp tục trưng ra sự phẫn nộ vì hành động cấu kết làm phản của ta và Giao Long. Nhưng không, hắn lại đứng đó, tựa như bất động nhìn ta.

Đã đến nước này, hiện tại ta cũng không thể chạy trốn. Thực sự trong thâm tâm, ta cũng không hi vọng vào Giao Long, thậm chí, ta chẳng thể hi vọng vào ai…

Còn kẻ đứng trước mặt ta kia, ta cũng đã từng hi vọng vào hắn. Hi vọng hắn năm đó sẽ cho ta một cơ hội giải thích, sẽ cho ngoảnh đầu nhìn ta một lần. Nhưng hắn đã hoàn toàn thay đổi, chán ghét ta, thay lòng đổi dạ…

Hắn vẫn nhìn ta, nhưng ta không đọc ra ý tứ trong mắt hắn…

Bỗng dưng Hàn Lăng Nhiên nhíu mày, thân thể lảo đảo, miệng phun ra một ngụm máu. Thì ra trận đấu pháp lực với Giao Long vừa rồi cũng khiến hắn hao tổn không ít nguyên khí.

Hắn rất nhanh đứng dậy điều khí. Hào quang màu bạch kim lấp lánh vây quanh hắn, chớp mắt sau hắn đã khôi phục thần thái ung dung chỉnh tề của người đứng đầu Thiên Giới. Luồng nguyên thần hộ thể cao quý đó đã tự chữa thương cho hắn. Còn ta, suốt quá trình đó đều chỉ trơ trơ nhìn hắn.

Kể từ năm vạn năm trước, ta không có cơ hội tận mắt nhìn thấy hắn bị thương tổn. Có thể là vì hắn đã mạnh hơn, cũng có thể là do ta mấy lần đều không tự tay làm mà chỉ bí mật gọn gàng sai người gây khó dễ cho hắn. Và mỗi khi hắn bị thương, y rằng đều có Hàn Hương Nguyệt bên cạnh. Những lần như vậy, ta đều chỉ cười lạnh, không ăn năn do dự, càng không nảy sinh lòng thương cảm. Còn hắn, mỗi lần hắn phản công lại ta, đều là nhẫn tâm khôn cùng, hủy diệt của ta không ít họ hàng, thủ hạ. Nhiều lần đứng trên triều, hắn dồn được ta vào thế bí, thâm hiểm mỉm cười. Năm vạn năm đó giữa ta và hắn hoàn toàn chỉ có thủ đoạn và tranh đấu.

Có phải vì vậy mà tại khoảnh khắc chứng kiến hắn ngã xuống ban nãy, trước mắt ta lại mơ hồ tái hiện sự việc năm ấy, khi chính ta đầu độc hắn. Nhất thời trong lòng có cảm giác nhói đau, nhưng cũng trôi qua rất nhanh.

Hàn Lăng Nhiên hướng mắt nhìn ta, âm điệu có phần giễu cợt:

- Năm đó và hiện tại, ánh mắt của ngươi đều vô tình như vậy. Nhưng bản đế bây giờ đâu dễ chết phải không? Nói cho ngươi biết, Giao Long kia hẳn là bị thương càng nghiêm trọng, có lẽ bây giờ còn đang lo giữ lại chút hơi tàn. Chưa kể bản đế đã giăng sẵn thiên la địa võng truy sát hắn. Ngươi còn vọng tưởng hắn có thể quay lại cứu ngươi, cùng ngươi tư thông, làm loạn lục giới?

Mấy lời này của hắn không hề dễ nghe. Không phải là ta chủ tâm bênh vực Giao Long, chỉ là không muốn Thiên Đế kia đắc ý như vậy, nên cũng nanh nọc đáp lại:

- Không cần biết Thiên Đế ngươi có bản lĩnh gì. Ta chỉ cần biết, Giao Long dù sao cũng từng nghịch đảo thiên hạ một thời. Chưa kể đến, lời y đã nói ra miệng được, nhất định y sẽ làm được…

Hơn một vạn năm trước, lúc ta giết y, nhìn y từng mảnh hồn phách tan rã, vẫn còn nghe thấy y cố lưu lại ý niệm đến bên tai ta, nói rằng y nhất định còn quay lại.

Hàn Lăng Nhiên nghe câu đó thì liền bộc phát tức giận, từ ống tay áo rộng vung ra một tia sáng mảnh hướng đến phía ta. Nháy mắt, ta bị một sợi xích bạc trói chặt. Hắn cầm một đầu dây kéo lại, lúc này hắn không còn bình tĩnh, lời lẽ như rít ra từ kẽ răng:

- Thật hay, ý của ngươi, bất cứ lời nào y hứa với ngươi, y đều thực hiện được sao? Cho nên ngươi muốn chọn y?

Lực đạo của hắn khiến cho sợi xích rung lên, bấy giờ ta mới nhận ra, đây chính là pháp bảo Cửu Tinh Bạch Ngân Liên của tổ phụ.

Ta còn chưa đáp lại, hắn đã gằn giọng nói tiếp, một bàn tay bóp lấy cằm ta:

- Bản đế thì sao? Lời nào hứa với ngươi, ta còn chưa thực hiện?

Thật nực cười…

Ta bật cười, thản nhiên ngước mắt nhìn hắn:

- Ý của ngươi là, ba việc ngươi đã thề thốt với ta đó sao?

Năm đó hắn hứa, sẽ vì ta mà mạnh mẽ hơn. Bây giờ, tuy ta không phải là lý do để hắn bảo vệ, thì cũng là lý do để hắn uất hận mà mạnh hơn đi.

Hắn cũng hứa, sẽ cùng ta trở thành vợ chồng. Tuy không còn chân tình, nhưng lại làm nhục ta, làm chuyện thân mật nam nữ…

Cứ coi như là đã giữ lời đi…

Nhưng mà Hàn Lăng Nhiên, ngươi đã quên rồi, trước khi ngươi hứa những lời đó, ngươi đã thề, suốt đời suốt kiếp sẽ kiến ta vui vẻ, vĩnh viễn sẽ không để ta phải rơi lệ…

Ta đã vì ngươi mà rơi bao nhiêu giọt lệ vô nghĩa, đã vì ngươi mà có bao nhiêu thù hận u sầu?

Mà cũng nực cười, ta và ngươi đều còn tư cách gì để nói đến những chuyện đó? Ai phải hận ai nhiều hơn, làm sao tính toán được…

Hàn Lăng Nhiên giật mình, có lẽ hắn vẫn còn nhớ đủ ba lần hắn giơ tay lên trời thề như vậy. Ta không muốn khóc trước mặt hắn, nhưng sự thực lại có mấy lần bị hắn làm nhục mà rơi lệ…

- Đều vô nghĩa cả đi… – Hắn cuối cùng thở dài ra – Chỉ có ta từng ngu ngốc muốn thề thốt, còn ngươi trước nay chưa từng hứa với ta một điều gì.

Hắn lại dùng một chút pháp lực, Cửu Tinh Bạch Ngân Liên hóa thành một sợi dây bạc đeo trên cổ ta. Như vậy, không cần kết giới ngũ hành, mọi pháp lực của ta cũng bị phong ấn. Cũng đoán được hậu quả nếu bị hắn bắt lại, ta một mặt im lặng, không hề trưng ra bộ mặt nhục nhã. Sợi dây này cũng không phải là pháp bảo mạnh nhất, ta tin rằng vẫn còn có thể phá được.

Hắn bước đi trước, hai tay chắp sau lưng, giọng điệu không sắc thái:

- Ngày mai ngoại công của ngươi phải đến Huyền Tích đảo, ngươi cũng nên đến thăm lão một lần cuối đi…

Nghe nói trên Thiên Giới này, ngục thất khủng khiếp nhất dành cho kẻ mắc trọng tội nằm ở phía Bắc lạnh giá, gần Thanh Long Thành.Năm xưa, Giao Long gây họa, các vị thượng tiên phải hợp sức, xây dựng riêng một ngục thất dưới hồ băng vĩnh cửu để giam cầm y.

Hàn Lăng Nhiên không bước vào, hắn nhàn hạ đứng bên ngoài cửa ngục giam bằng đá, ánh mắt thâm trầm, không biết là đang suy tính điều gì.

Ta theo một tên cai ngục bước vào lối đi trơn và tăm tối, trong lòng oán hận Thiên Đế hắn lại có thể giam cầm một người già nua như ngoại công ta ở nơi tồi tàn này. Đến cánh cửa cuối cùng, tên cai ngục mở cửa rồi cài ngọn đuốc lên giá treo gần đó, chắp tay nói:

- Công chúa điện hạ, nô tài tạm cáo lui. – Ngưng một chút, mới bẽn lẽn nói – Công chúa cũng không nên lưu lại lâu…

Ánh sáng của ngọn đuốc yếu ớt hắt vào căn phòng, có thể thấy bóng dáng của ngoại công. Mái tóc bạc trắng của ông rối tung và xơ xác, chiến bào tôn quý bị tước sạch, chỉ còn trung y nhàu nát lấm bẩn. Hai tay ngoại công bị xiềng xích, một chút tôn nghiêm cũng không còn.

Mà pháp lực của ông, cũng đã bị tước sạch.

Ta cứ nghĩ với tính cách có phần nóng nảy của ngoại công, khi nhìn thấy ta ông sẽ lập tức kéo ta lại, vừa kể khổ, vừa chửi bới Hàn Lăng Nhiên. Nhưng lần này ngoại công lại bình tĩnh hơn nhiều.

Ông chỉ ngửa đầu cười một tràng.

Cho rằng ông vì bị làm nhục danh dự mà đã phát điên, ta mới bước đến gần, chạm vào ông. Chợt thấy ánh sáng trong mắt ngoại công chợt lóe, túm lấy cánh tay ta. Rất nhanh, có một mảnh giấy nhỏ được nhét vào lòng bàn tay ta.

Sau đó ngoại công lại giả vờ cười phá lên như điên dại. Tiếng cười đủ vang vọng ngục thất.

Không có pháp lực để ẩn giấu mảnh giấy, ta chỉ có thể cất kĩ vào trong y phục.

Khi bước ra ngoài, ta cố tình trưng ra bộ mặt căm hận với Hàn Lăng Nhiên. Hắn bình thản nói:

- Bản đế thấy ngoại công của ngươi như vậy còn tốt hơn việc lão ta phải ngày đêm nhọc lòng tính kế mưu phản. Ở Huyền Tích đảo, đương nhiên sẽ có người phụng dưỡng lão tốt.

Ta trừng mắt nhìn hắn, cũng may ngoại công của ta không phải là điên thật. Bằng không, ta cũng sẽ ghi thêm cho hắn một mối hận này.

Hàn Lăng Nhiên tiếp tục âm hiểm nói, tựa như hắn luôn tính toán kĩ lưỡng:

- Nếu không phải là lão điên thật, bản đế sẽ sắp xếp cho lão chỗ tốt hơn.

Bây giờ có lẽ là gần sáng, phía Bắc tuyết rơi dày đặc, trời âm u. Ta không nhìn Hàn Lăng Nhiên thêm, chân bước đi trước. Đưa mắt nhìn xa xa, chỉ thấy một mảnh trắng xóa cô liêu.

Mà hắn dường như rất nhàn rỗi, cũng bước song song với ta. Ta nghĩ cách muốn ly khai hắn để xem nội dung mật thư mà ngoại công đưa cho ta.

- Chẳng phải tân đế mới lên ngôi, cần phải lên triều đều đặn sao? Ta thấy cũng sắp đến giờ…

Gương mặt hắn bình thản, giọng điệu thì lạnh lùng nhưng ý tứ thì châm biếm:

- Ngươi lấy tư cách gì nhắc nhở bản đế? Còn ngươi, muốn tự đi bộ trở về?

Hắn đã phong ấn pháp lực của ta bằng Cửu Tinh Bạch Ngân Liên, đương nhiên ta đến cưỡi mây cũng không thể. Đi bộ về đến Vân Đài cung, mất một vài năm thì đã sao? Chẳng phải cuộc sống này đã quá dài dẳng đó sao?

Ta không đáp, mà hắn cũng không thèm lên tiếng thêm một lời thừa thãi nào. Ta chán ghét sự im lặng dùng dằng này, nhưng lại muốn bảo trì sự kiêu ngạo hơn cả. Hai kẻ cố chấp, tuy là đi song song, nhưng dường như lại đi trên hai con đường khác nhau, mà ở giữa chính là một khe vực. Sau rạn nứt năm vạn năm trước, hoàn toàn không còn có thể đối thoại bình thường.

Tuyết rơi một nhiều, bám đầy lên tóc và áo ta. Nhưng lúc này Hàn Lăng Nhiên đi gần chỉ cách ta ba bốn trượng, nhiệt năng từ người hắn tỏa ra, tuyết xung quanh lập tức tan ra thành nước rồi bốc hơi. Ta vô tình không bị ướt, cũng không bị thấm lạnh.

Nhớ đến năm vạn năm trước, cũng trên nền tuyết này, người thiếu niên ngây ngốc ấy vẫn luôn cố dồn chút pháp lực ít ỏi của mình để sưởi ấm cho ta…

Ta đau lòng, lại càng chán ghét con người hắn lúc này.

Ta chợt ngồi xổm xuống, không bước tiếp. Hắn cũng gần như đồng thời dừng bước, ánh mắt từ trên cao nhìn ta.

- Thiên Đế tôn quý muốn làm cái bóng của ta hay sao? Ta không đi, ngươi cũng lập tức dừng lại?

Nhìn ta trầm lặng mấy giây, đột nhiên hắn nói, âm điệu nghe rất phức tạp:

- Tuyết Lạc, ta cho ngươi một cơ hội. Đoạn tuyệt với Giao Long kia, sau này ta liền đối xử tốt với ngươi…

Lời này, nghe không giống như lời lẽ của một kẻ bề trên, cũng không đủ cứng cỏi cho một lời thương thuyết. Nhưng chẳng lẽ là có ý tứ cầu khẩn? Hàn Lăng Nhiên không thể hồ đồ như vậy.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nếu là năm vạn năm trước hắn cũng cho ta một cơ hội, quay đầu nhìn ta một lần, thì dù phải quỳ dưới chân xin hắn tha thứ ta cũng làm…

Hắn không những không tha thứ cho ta, mà năm đó còn nhẫn tâm trơ mắt không cứu ta, chỉ cứu một mình Hương Nguyệt… Suốt đời này, ta không thể quên đi sự lạnh bạc tuyệt tình ấy…

Vì vậy, ta nhất định không thể cùng hắn đi chung đường.

- Hừ, chẳng nhẽ Thiên Đế không đủ tự tin kìm hãm ta cả đời, cũng sợ không giết được Giao Long, còn sợ ta liên thủ với y? Nhưng tại sao ta phải thỏa hiệp với ngươi, mà không phải Giao Long? – Ta khinh bạc nói – Ngươi có thể cho ta cái gì? Hắn thậm chí còn có thể cho ta sức mạnh, quyền lực tối cao.

Một chút nhẫn nại ban nãy trong mắt Hàn Lăng Nhiên hoàn toàn biến mất. Giữa chúng ta, quả là không còn có thể thương thuyết. Chỉ có thể suy tính, là uy hiếp, đe dọa.

- Thì ra ngươi ham thích nhất vẫn là quyền lực? Thật đáng tiếc, năm vạn năm trước và bây giờ, bản đế đều không thể cho ngươi những thứ ngươi mong muốn. – Hắn hơi cúi xuống, âm điệu nhàn nhạt phía trên đầu ta. – Dám hỏi công chúa điện hạ, nếu người hôm nay ngồi lên đế vị là ngươi thì ta, mẫu hậu, Hương Nguyệt, những người đi theo ta sẽ sao?

Thực tình, ta sống chết tính kế, cực khổ tu luyện… chỉ một mực hướng tới đế vị. Những chuyện xử lý phe địch sau này, cũng chưa mất công suy tính nhiều.

- Ta đem Hương Nguyệt xinh đẹp đi khao quân, để ngươi trước khi hồn tiêu phách tán tận mắt nhìn thấy biểu muội bị ngàn người hưởng dụng. Còn nữa, mẫu hậu ngươi là nguồn gốc sự bất hạnh và oán hận của mẫu hậu ta, ta đương nhiên bắt bà ta thử qua cảnh bị giam cầm cô đơn suốt kiếp… Sao, đáp án này có làm hài lòng ngươi?

- Hài lòng. Nhưng đáng tiếc, ngươi đã thất bại rồi. – Bất chợt lòng bàn tay phải của hắn áp lên má ta, chính là bên mặt bị thương vừa được Giao Long thay vảy rồng.

Ta né tránh, nhưng một tay kia của hắn lại nắm chặt vai ta giữ lại. Bàn tay trên mặt ta, ban đầu chỉ là xoa xoa nhẹ, nhưng không ngờ hắn đột nhiên dùng pháp lực, tròng mắt biến thành đỏ ngầu, sát ý hiện rõ:

- Nữ nhân không biết tiết hạnh, ngươi cả gan giữ một phần thân thể của của y trên người! – Hắn càng mạnh tay, khiến ta không thể chống đỡ nổi – Bản đế xem ngươi giấu cái gì!

Có lẽ hắn đã đánh hơi được mùi vị lạ từ miếng vảy rồng của Giao Long trên người ta. Bởi vì đó là miếng vảy rồng tươi mới vừa bứt ra khỏi thân thể y, cộng với việc chính y đang trọng thương, không thể kiểm soát được linh lực phiêu tán. Năng lực và trực giác của Hàn Lăng Nhiên ngày nay càng mạnh hơn, chưa kể ban nãy hai người bọn họ còn dùng nguyên hình trực tiếp chiến đấu, Hàn Lăng Nhiên hoàn toàn có khả năng nhận ra.

Nhưng nếu hắn cố lấy ra, gương mặt của ta sẽ… Bí mật nhục nhã của ta sẽ bị phơi bày!

- Hàn Lăng Nhiên, ngươi dừng tay! Ta cấm ngươi!

- Im miệng! – Hắn rít lên, dường như ta càng giãy dụa muốn bảo trụ miếng vảy rồng càng khiến hắn điên tiết muốn lấy ra.

Pháp lực của hắn tụ vào đầu ngón tay, khiến cho miếng vảy rồng dưới da cũng phải rung lên, cơ hồ sắp bị bật ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.