Hàn Hương Nguyệt bộ dạng mỏng manh yếu ớt, cánh tay mềm mại run run cầm thanh kiếm đặt lên cổ ta. Ánh mắt nàng long lanh ngấn nước, thập phần sợ hãi.
- Ngươi định làm gì? – Ta nhíu mày, cố nén xuống cơn đau đang hành hạ, nhìn nàng ta một cách lạnh lùng mà hỏi.
- Tỷ tỷ… muội không cố ý đâu… – Hàn Hương Nguyệt mỗi chữ đều run lẩy bẩy, gương mặt nhợt nhạt thất thần, một hồi mới nói được tiếp - Muội không có ý mưu hại tỷ, chỉ là… làm như vậy để ngăn hai người đó sống chết giao đấu…
Ta khẽ cười thầm trong lòng, nàng ta định lấy ta để uy hiếp Giao Long? Giao Long sẽ không ngây thơ như vậy, nếu y vì ta mà phân tâm tức đã chuốc cái chết cho mình bởi Hàn Lăng Nhiên chắc chắn sẽ không nương tay với y. Thêm nữa, Giao Long hẳn sẽ tin tưởng rằng một Hàn Hương Nguyệt này không thể đủ sức đối phó với ta.
Đúng vậy, cho dù ta trúng độc, Hàn Hương Nguyệt này cũng không có cơ hội tổn thương ta.
Thấy ánh mắt ta hiện lên ý khinh thường, Hàn Hương Nguyệt sốt sắng nói:
- Tỷ tỷ, chẳng nhẽ tỷ cam lòng nhìn họ đánh với nhau đến chết? Tỷ không coi trọng Giao Long sao?
- Ai trong số họ chết đều không phải bất lợi với ta. – Ta thản nhiên đáp.
- Tỷ tỷ, nếu như vậy, ta đành đắc tội.
Nhận được một lời này của ta, không hiểu Hàn Hương Nguyệt lấy được đâu ra cái dũng khí mạnh mẽ một cách nhanh chóng đến vậy, gương mặt nàng có chút đanh lại, lập tức thi triển thân pháp, mục đích là để hoàn toàn khống chế ta.
- Ảo tưởng! – Ta trong lòng nhất thời sinh cơn phẫn nộ, cánh tay mang theo chưởng lực gạt ra.
Một thanh âm cao vút thét lên, thân hình nàng ta như đoá hoa bị bão tố vùi dập, cuốn văng ra xa, đập vào một vách đá rồi thảm thương rơi xuống.
Ta có chút ngạc nhiên, nhất thời không tự giải thích được… Chưởng lực của ta không phải là quá mạnh, bởi vì trúng độc nên khí lực của ta đã hư tổn ít nhiều, cộng với việc Hàn Hương Nguyệt đã chủ động tấn công ta, không thể không một chút đề phòng mà trúng nguyên vẹn một chiêu như vậy. Kể cả có lãnh đủ một đòn này cũng không thể văng ra xa như vậy…
Từ trên cao, Hàn Lăng Nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh, hắn như bừng tỉnh, vội lao xuống, Giao Long cũng vì bất ngờ mà đình chỉ động tác.
Hàn Lăng Nhiên trong chớp mắt hoá thành hình dạng cũ, ánh mắt đảo nhanh xem xét tình hình, dĩ nhiên là lập tức chạy về chỗ Hàn Hương Nguyệt ôm nàng ta lên.
Hàn Hương Nguyệt kia một bộ dạng bi đát, hơi thở suy yếu đứt quãng, máu tươi từ miệng rỉ ra, bàn tay khó nhọc đưa lên, tưởng chừng sức để níu lấy vạt áo người yêu cũng không đủ.
- Biểu ca… là muội không tốt…- Một dòng lệ nơi khoé mi nàng ứa ra, ánh mắt mịt mờ, miệng thều thào nói – Muội chỉ muốn khuyên tỷ tỷ cũng ngăn cản hai người… nhưng… vô ý làm tỷ tỷ phẫn nộ…
Hắn nghe xong lời Hàn Hương Nguyệt giãi bày, ánh mắt mang theo biểu cảm phức tạp nhìn về phía ta. Không phải là căm tức nóng giận, cũng không phải là khinh thường lạnh lẽo. Tại sao lại là ánh mắt này, trong tình huống này, hắn nên ném cho ta một tia nhìn thù hằn mới phải.
- Muội bị thương không nhẹ… – Hàn Lăng Nhiên quay lại nhìn Hương Nguyệt mà nói, nhẹ nhàng bế nàng ta lên.
Một vài giây sau đã thấy hắn triệu hồi một thần thú, chính là một con Bạch Điểu khổng lồ, từ đằng xa sải cánh nhanh chóng bay đến. Đặt Hương Nguyệt lên mình Bạch Điểu, hắn cẩn thận dặn Bạch Điểu mang nàng đến chỗ Thái Ất Chân Nhân chữa thương.
Hương Nguyệt gương mặt lập tức hốt hoảng cùng lo lắng, tay cố níu lấy vạt áo hắn, nức nở cầu xin:
- Biểu ca… đừng đánh nữa, không được…! – Nói rồi lại phun ra một ngụm máu.
Vượt ngoài dự định của ta, Hàn Lăng Nhiên thẳng tay điểm huyệt nàng rồi sai Bạch Điêu lập tức mang đi. Hàn Hương Nguyệt bất mãn, dùng hết khí lực nói vọng lại:
- Biểu ca… huynh không thể làm vậy, dù thế nào cũng để muội ở lại với huynh a….
Ta trong lòng suy nghĩ, nếu hắn không như lẽ thường vội vã đích thân đưa nàng ta đi chữa trị thì chỉ có thể là do phỏng đoán thương tích của nàng không quá nghiêm trọng, thay vào đó muốn lập tức trừng phạt ta cùng thanh toán Giao Long một lần tránh bỏ sót. Đến Hàn Hương Nguyệt cũng không ngăn cản được ý chí chiến đấu của hắn, xem ra hắn cũng có chút tuyệt tình.
Giao Long đứng ngay phía sau lưng ta, lúc này độc chất trong người ta đã ngưng quấy phá, chỉ có điều, ta cảm nhận được hơi thở y cũng không mấy ổn định. Có lẽ y đã quá sức…
Cũng tại thương thế của y chưa hoàn toàn hồi phục. Như vậy, trận quyết tử này, sớm muộn kết quả cũng là Hàn Lăng Nhiên thắng.
Ta khẽ quay đầu nhìn, Giao Long bắt gặp ánh mắt của ta thì có chút giật mình, hai hàng lông mày đang nhíu chặt theo ý chí của chủ nhân gượng ép giãn ra. Y đang cố tỏ ra thư thái và còn sung sức sao, vốn không qua mặt được ta…
Y bỗng tiến lại gần ta hơn, từ phía sau khẽ vươn tay nắm lấy cổ tay ta, cúi thấp đầu, hơi thở phả vào gáy ta, giọng trầm man mác nói:
- Tuyết Lạc, nếu ngày hôm nay ta liều mình chết vì ngươi, trong lòng ngươi có chút nào liên tưởng đến ta?
Ta hơi ngây ra, phía trước mặt ánh mắt sắc bén như mũi tên của Hàn Lăng Nhiên xuyên về phía này.
Giao Long khẽ siết chặt cổ tay ta, giống như đòi hỏi câu trả lời.
- Ngươi chết, đối với ta không có gì tổn hại, lợi ích cũng không nhiều lắm, chỉ trừ sau này không phải canh cánh lo sự tồn tại của ngươi sẽ uy hiếp ta… – Ta liền đáp.
Y nghe vậy, không nhanh không chậm liền bật cười. Sau khi cười lại thở dài ra một hơi rồi nói:
- Vậy ta ngàn lần cũng không muốn chết nữa…Hàn Tuyết Lạc, ta nhất định sẽ sống… – Lại ghé vào tai ta, giọng của y rành mạch, tựa như đang cẩn thận dặn dò – Ngày hôm nay không đủ sức mang ngươi đi, nhưng ta nhất định không bỏ cuộc, chịu đựng một thời gian nữa, rất nhanh thôi ta sẽ lại đến…
Câu nói vừa kết thúc, bất thình lình y vươn tay nắm lấy eo ta xoay lại, đôi môi chuẩn xác dán lên trán ta.
- Đừng quên.
Nói xong câu cuối cùng này, thân thể y cũng tan thành sương khói, sớm đã biến mất dạng. Tất cả nhanh đến mức cả ta và Hàn Lăng Nhiên đứng phía kia đều không kịp phản ứng.