[Dịch]Nắm Giữ Vận Mệnh

Chương 7 : Chương 7




Chẳng mấy chốc, thời gian Mộc Phương Chi xuyên đến nơi này đã qua một tháng, khoảng thời gian này, nàng sống vô cùng thích ý, người của phủ thừa tướng từ trên xuống dưới sống cực kỳ đơn giản, bình thản, mấy thứ như trạch đấu nàng từng đọc trong truyện lúc trước hầu như không xảy ra. Kế mẫu và muội muội sau chuyện xảy ra lần trước cũng đã thông suốt, phụ thân thừa tướng cũng dần đem mối quan hệ với kế mẫu làm được tốt đẹp. Đệ đệ Mộc Bách Hàn trong thời gian này cũng chưa từng trở về nhà mà lưu lại thư viện đọc sách với phu tử.

Tuy cuộc sống trải qua những ngày yên bình, nhưng không hiểu sao Mộc Phương Chi vẫn thường cảm thấy những cơn đau đầu vẫn chưa từng rời đi sau ngày nàng xuyên tới nơi này, cộng thêm ban đêm khi ngủ, nàng thường nằm mơ thấy một giấc mơ, có một người con gái mặc áo trắng tinh khôi, tóc đen dài xõa xuống lưng như dòng thác, khuôn mặt mơ hồ nhìn không rõ, vẫy tay với nàng, đồng thời cất giọng nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai,

“Mộc Phương Hàn, ngươi trả thân xác lại cho ta, trả lại cho ta…”

Sau mỗi lần như vậy, nàng liền chảy mồ hôi lạnh toàn thân, choàng tỉnh dậy giữa đêm, liên tục như vậy một tháng, bất tri bất giác nàng liền gầy xuống mấy cân, cả người sau khi lần trúng thuốc kia vốn đã hư nhược, nay lại càng yếu ớt thê thảm. Trên dưới phủ thừa tướng đều gấp gáp, Lưu thái y cũng mấy bận chạy qua bắt mạch nhưng cũng không tìm ra được nguyên nhân, mê dược lần đó vốn dĩ đã trị hết, nhưng ông vẫn không hiểu vì sao thân thể nàng vẫn tiếp tục hư nhược xuống như vậy, đành bất đắc dĩ khai mấy phương thuốc dưỡng thân thể cho nàng.

. . . . .

Trong Ngọc Diệp viện, Mộc Phương Chi đang nhắm mắt nằm trên ghế quý phi kê ngoài sân, bên cạnh là cái bàn nhỏ để một ít điểm tâm cùng trái cây. Ánh nắng chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lấp lánh, rèm mi cong cong thỉnh thoảng khẽ lay động như cánh bướm, nhìn từ xa đây quả thật là một bức tranh mĩ nhân động lòng người. Khi Sở Thiếu Dục đến, nhìn thấy khung cảnh này, ngơ ngẩn mất mấy chung thời gian mới định thần được, thì ra Phương nhi của hắn cũng có lúc hưởng thụ như vậy, nhìn giống như con mèo nhỏ xinh đẹp đang nằm phơi nắng. Tiến đến bên cạnh nàng, nhìn hàng mi cong dài khe khẽ lay động, hắn nhịn không được đưa tay vuốt ve.

“Phương nhi, nàng thật xinh đẹp…”

Nghe tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, Mộc Phương Chi choàng tỉnh mở mắt, ánh vào con ngươi là khuôn mặt tuấn mĩ tràn đầy sủng nịch của Sở Thiếu Dục đang say mê nhìn nàng. Một tháng này, mối quan hệ của hai người càng lúc càng tốt, tuy hắn là một vương gia, lại là Tài thần của Sở Hiên triều, dĩ nhiên công việc lúc nào cũng chen chúc quấn thân, nhưng cứ cách hai ba ngày hắn lại tìm cớ chạy qua phủ thừa tướng nhìn nàng một chút.

Tình trạng sức khỏe nàng hắn cũng biết nhất thanh nhị sở, vô số thuốc bổ nhân sâm thượng hạng hắn đều không chút chậm trễ mang đến cho nàng bồi bổ, ngay cả thiên sơn tuyết liên thế gian hiếm có hắn cũng tuyệt không luyến tiếc mà đưa ra, chỉ mong nàng sớm ngày bình phục sức khỏe. Thế nhưng dường như tất cả đều vô dụng, nàng vẫn giữ nguyên tình trạng yếu ớt như vậy, hầu như không chút chuyển biến.

Chỉ một mình Mộc Phương Chi biết được nguyên nhân vì sao, nàng cảm giác được nguyên chủ của thân xác này vẫn quanh quẩn bên mình, chỉ cần một ngày nàng ta còn ở đây, còn luyến tiếc thân xác của mình mà đi vào giấc mơ của nàng hàng đêm, thì là một ngày nàng không thể khỏe mạnh được. Nhìn sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc nào của nàng, Sở Thiếu Dục đau lòng không thôi. Mộc Phương Chi thấy vậy liền cười yếu ớt, an ủi.

“Ta không sao, chàng đừng như vậy. Nhìn xem, hai chân mày nhíu chặt đến mức sắp đụng vào nhau rồi kìa!”

Vừa nói, ngón tay nàng vươn lên, yêu thương xoa xoa khoảng giữa hai chân mày hắn. Nam nhân này càng lúc càng làm nàng hãm sâu vào tình yêu của hắn. Ôn nhu này, thâm tình này, sủng nịch này, nàng luyến tiếc chia sẻ người khác, cho nên nàng cố chống cự với tiếng kêu đòi mỗi đêm của nguyên chủ Mộc Phương Chi kia, cố gắng chống đỡ cảm giác linh hồn và thân xác đang muốn tách rời nhau đó.

“Ta hát cho chàng nghe nhé, được không?”

Sở Thiếu Dục nhìn đến nụ cười như hoa đào nở của nàng, ép xuống lo lắng đau lòng xuống, vươn tay ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng gật đầu. Trên người nàng tỏa ra mùi hương hoa đào nhàn nhạt vô cùng dễ chịu. Theo hắn được biết, Mộc Phương Chi trước giờ không hề thích hoa đào, lại không hiểu vì sao từ sau khi kết giao cùng nàng, lúc ôm nàng vào lòng, hắn luôn ngửi thấy cỗ hương này. Tuy có chút khó hiểu nhưng hắn coi như cũng không để trong lòng.

“Được, Phương nhi hãy hát cho ta nghe đi!”

Uyên ương cùng đậu, bướm cùng bay

Khắp vườn xuân sắc, ý người say

Cười nhẹ hỏi thánh tăng

Nữ nhi có đẹp không hở chàng?

Nữ nhi có đẹp không hở chàng?

Kể chi phú quý hoàng quyền

Sợ chi giới luật thanh quy hỡi người

Chỉ nguyện trời thắm đất dày

Bên nhau vĩnh viễn không ngày lìa xa

Người thương ơi, người thương hỡi

Nguyện bên nhau mãi không rời xa

(bản Nhi Nữ Tình, các nàng kiếm trên youtube nhé

Lời ca nhẹ nhàng, day dứt len lỏi vào tai Sở Thiếu Dục làm hắn chấn động, những lời này, có phải là Phương nhi của hắn hát cho hắn thật không? “Nguyện bên nhau mãi không rời xa”, chuyện này là cỡ nào tốt đẹp, cỡ nào hạnh phúc đây? Hai tay ôm Mộc Phương Chi của hắn vô thức xiết chặt, đem nàng như muốn khảm vào trong ngực.

“Đau, Dục lang, chàng làm đau ta a…”

Bị hắn xiết chặt, nàng kêu nhẹ. Lúc này hắn mới giật mình, nhanh chóng buông lỏng cánh tay một chút, trong lòng tự trách bản thân sơ ý, đau lòng cúi xuống hỏi.

“Xin lỗi, ta sơ ý quá! Còn đau không?”

“Hết đau rồi!”, Mộc Phương Chi cười cười ngước nhìn hắn, sao nàng không biết là hắn đau lòng nàng chứ, nam nhân này, yêu sủng nàng như vậy sao!

“Phương nhi, tại sao nam nhân ở đây lại là hòa thượng? Không phải họ đều là thanh tâm quả dục không thể có thất tình lục dục sao?”. Sở Thiếu Dục tò mò hỏi.

“Cái này là xuất phát từ một điển tích, một hòa thượng nọ tên là Đường Tăng, thấy tha nhân bị tham sân si sắc dục quấn lấy dần mất đi thiện tính của họ, liền một ngày quyết định đi Thiên Trúc quê hương của Phật Tổ mong muốn thỉnh được chân kinh đem về phổ độ chúng sanh. Trên đường đi, ngang qua Tây Lương Nữ Quốc, nữ vương vương quốc đó gặp được Đường Tăng, nàng liền nhất kiến chung tình, đem lời trong lòng hát lên, mong đem tất cả những gì nàng có đổi lấy trái tim người thương.”

“Sau đó hòa thượng có đồng ý không?”

“Dĩ nhiên là không, Đường Tăng này một lòng hướng phật, chỉ tâm tâm niệm niệm về chân kinh nên đành phụ một tấm chân tình đó của nàng ta!”. Ngừng một lúc, nàng thở dài. “Ta mới không làm như vậy!”

“Nàng mới không làm sao?”. Sở Thiếu Dục mỉm cười yêu chiều nhìn đến nữ nhân nhỏ bé trong ngực.

“Ví như nói, đời này Dục lang vì ta bỏ ra nhiều như vậy, ta sẽ không bao giờ buông tay chàng. Chỉ là…”. Nói đến đây, nàng có chút ngập ngừng, dù sao, giấc mộng hằng đêm của nàng quá chân thật, chân thật đến mức nàng có thể chạm đến bàn tay lạnh như băng kia của nguyên chủ, làm nàng sợ hãi, vô thức thân thể rụt lại trong ngực Sở Thiếu Dục.

Như cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, tuy không biết là vì sao, nhưng hắn như cũng cảm giác được, lo lắng hỏi.

“Chỉ làm sao, nàng không được nói bậy, nàng nhất định sẽ khỏe lại!”

“Ừm, nhưng lỡ… lỡ như, ta nói… lỡ như, ta không phải là Mộc Phương Chi… nên một ngày ta sẽ rời đi… chàng, chàng có tin không?”

Nàng không xác định, ngập ngừng hỏi hắn. Nghe đến đây, Sở Thiếu Dục có chút hoảng loạn, trong giọng nói mang chút lo sợ.

“Nàng nói cái gì vậy? Ta không cho phép nàng nói bậy. Nàng sao lại không phải là Mộc Phương Chi chứ. Nàng nhất định sẽ không sao, ta nhất định không để cho nàng có chuyện!”

“Ta chỉ là nói thế thôi. Chúng ta bên nhau hơn một tháng rồi, chàng nói cho ta biết, chàng là thích Mộc Phương Chi, thân phận là ái nữ của thừa tướng Mộc Lâm, hay chàng yêu thích tính cách này, con người này của ta?”

“Nàng đang nói gì vậy? Ta là yêu thích con người nàng, tính cách này của nàng chứ không phải là cái thân xác này, địa vị này. Đừng có ngốc như vậy, ngoan!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.