[Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao

Chương 3 : Chương ba Lão phụ thân ma quỷ kim ốc tàng kiều




Chương ba: Lão phụ thân ma quỷ, kim ốc tàng kiều

Trung sảnh bố trí tráng lệ, rất có khí thế, phía trên có treo tấm biển bốn chữ mạ vàng độc bộ thiên hạ hết sức bắt mắt, Tần Kình Phong nhìn tấm biển ngẩn người, nhớ tới năm đó Hoa Thanh Tuyệt sáng tạo ra võ lâm thần thoại, không khỏi thở dài một tiếng.

“Lão cung chủ cả đời hành hiệp trượng nghĩa, chiến tích ngút trời, võ công càng là không có địch thủ, có thể nói là thiên hạ đệ nhất, chỉ tiếc trời ghét người tài, còn trẻ tuổi nhưng lại mất quá sớm, thật sự là làm cho người ta tiếc hận.”

Hoa Trọng Vũ từ chối cho ý kiến lắc đầu nói: “Tần minh chủ lời ấy sai rồi, còn có việc tệ hơn là còn trẻ tuổi nhưng lại mất quá sớm.”

“Nga?” Tần Kình Phong nhíu mày, khó hiểu nhìn Hoa Trọng Vũ.

Hoa Trọng Vũ nhún nhún vai nói: “Tỷ như, không người nối nghiệp.”

Tần Kình Phong suýt nữa bị sặc nước miếng, vội vàng khôi phục tâm trạng nói: “Hoa cung chủ thực hay nói đùa.”

Cao Lập trừng mắt cảnh cáo, dùng sức bóp chặt cánh tay Hoa Trọng Vũ ở phía sau.

“A -- a...... Đúng, ta chính là đùa .” Hoa Trọng Vũ thừa dịp Tần Kình Phong không chú ý, trừng Cao Lập một cái.

Cao Lập ngẩng đầu nhìn tấm biển không nói, tấm biển độc bộ thiên hạ này, hiện tại treo ở Phồn Hoa cung thật đúng là châm chọc mười phần, Hoa Trọng Vũ nói không sai, so với việc mất khi còn trẻ thì càng đáng sợ hơn là không người nối nghiệp, võ công thiên hạ đệ nhất Hoa Thanh Tuyệt thật sự không người nối nghiệp, một thân độc môn võ học không người kế thừa, to như vậy Phồn Hoa cung cũng là tiền đồ vô lượng, nghĩ đến thành tích hoang đường của Hoa Trọng Vũ thường ngày, Cao Lập cảm thấy mình bắt đầu chưa già đã yếu, tuổi còn chưa tới trung niên, tâm đã sớm gần đất xa trời .

Làm như xem thấu suy nghĩ trong lòng Cao Lập, Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên đi đến bên người hắn, lấy tay vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “A Lập a, bùn nhão không thể làm thành tường là không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng không phải thợ xây, không nên tự trách.”

Cao Lập cười nhạo nói: “Cung chủ gần đây đang luyện tập chuyện cười, Tần minh chủ chê cười.”

Tần Kình Phong phối hợp nói: “Hoa cung chủ quả thật thiên chân khả ái.”

“Hồn nhiên không có nghĩa là ngu ngốc, Tần minh chủ, võ lâm các ngươi đều là phóng đại như vậy sao? Kia thật đúng là lập dị, khác biệt a.” Hoa Trọng Vũ như suy nghĩ tới cái gì gật đầu nói.

Tần Kình Phong làm như đã quen Hoa Trọng Vũ ngây thơ làm khó dễ, ra chiêu nào đỡ chiêu đó nói: “Đúng vậy, người có chút kỳ quái, nên hành động và lời nói cũng có chút kỳ quái.”

“Nga, như vậy a......” Mày của Hoa Trọng Vũ hơi nhăn lại.

Tần Kình Phong đang suy nghĩ phản ứng như vậy là thế nào, chợt nghe Hoa Trọng Vũ tiếp tục nói: “Tần minh chủ, xin mời ngồi.”

Ngồi xuống ghế phía bên trái, Tần Kình Phong bỗng nhiên có chút đoán không ra suy nghĩ Hoa Trọng Vũ, trong truyền thuyết Hoa Trọng Vũ là ngang ngược vô lý, văn dốt, võ nát, hôm nay gặp mặt, quả nhiên cùng truyền thuyết không khác là mấy, nhưng càng như vậy, trong lòng hắn càng bất an, cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng lúc này lại không thể nói rõ được.

Cao Lập gặp cung chủ nhà mình rốt cục không lại dọa người, lau lau mồ hôi trên trán, ngồi ở phía dưới Tần Kình Phong, trước khi Tần Kình Phong rời đi, sợ là hắn phải ngày ngày mất ngủ.

Hoa Trọng Vũ đi thẳng đến ghế chủ vị ngồi xuống, thuận tay theo đàn chiếc ghế tử mặt sau lấy ra ngày hôm qua đặt ở nơi đó cửu liên hoàn, bắt đầu chơi đùa.

Một khắc......

Hai khắc......

Ba khắc......

Tần Kình Phong bỗng nhiên cảm thấy chính mình bị Phồn Hoa cung đối xử lạnh nhạt, hiện tại hắn bỗng nhiên hi vọng Hoa Trọng Vũ là thiên tài, như vậy sau khi nàng bỏ cửu liên hoàn, nói không chừng sẽ nhớ tới bên này còn có một võ lâm minh chủ!

Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Kình Phong, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên nói: “Tần minh chủ, ta có một chuyện không rõ, không biết có nên nói hay không.”

Rốt cục có cảm giác tồn tại, Tần Kình Phong không khỏi vui mừng quá đỗi, vội hỏi: “Hoa cung chủ cứ nói đừng ngại.”

“Năm nay vì sao không đánh Ma Giáo ?”

Gặp Hoa Trọng Vũ chủ động nhắc tới việc này, Tần Kình Phong nháy mắt tinh thần phấn chấn, “Ma Giáo có tiếng là mạnh nhất tà ma ngoại đạo, thực lực đương nhiên không thể khinh thường, ta ở hàng ngũ trừ ma vệ đạo, có thể nói cũng là dốc long gánh vác a.”

“Nga, Tần minh chủ không cần khiêm tốn, đánh không lại cứ nói đánh không lại là được rồi, tội gì nói như thể tạm nhân nhượng vì lợi ích chung.” Hoa Trọng Vũ gật đầu nói, một chút cũng không thấy lời nói chính mình có gì không ổn.

“Khụ khụ......” Cao Lập ho khan, không ngừng dùng ánh mắt cảnh cáo Hoa Trọng Vũ.

“Hoa cung chủ nói không sai, các môn phái của danh môn chính phái luôn luôn làm theo ý mình, không thể đạt thành lâu dài cùng chung nhận thức, mấy năm nay tấn công Ma Giáo, chẳng những không có được hiệu quả, ngược lại tổn thương không ít người, hiện tại đã là trứng chọi đá, lực bất tòng tâm.” Nghĩ tới tình cảnh các môn phái đứng đầu liên hợp lại phản đối tiếp tục tấn công Ma Giáo, Tần Kình Phong không phải không đau lòng nói.

“Thực may mắn chưa cùng các người tấn công Ma Giáo, bằng không Phồn Hoa cung cũng sẽ tổn thất thảm trọng.” Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên cảm thấy khả năng dự tính của mình rất tốt.

“Hoa cung chủ sao có thể như thế? Danh môn chính phái chúng ta nên đồng lòng hợp sức, cùng đối phó Ma Giáo mới đúng, không biết đạo lý môi hở răng lạnh sao, vạn nhất Ma Giáo ngày càng kiêu ngạo, ý đồ đem từng bộ phận của chúng ta tiêu diệt, Hoa cung chủ lại có thể nào chỉ lo thân mình.” Gặp Hoa Trọng Vũ trốn tránh trách nhiệm, Tần Kình Phong không khỏi có chút tức giận.

“Ta không ngại đầu hàng.”

Tần Kình Phong luôn nho nhã, giờ khuôn mặt bắt đầu dữ tợn lên, hừ lạnh nói: “Lão cung chủ một đời anh danh, Hoa cung chủ không nên nói những lời làm lão cung chủ hổ thẹn.”

“Ta đùa , Tần minh chủ thật sự là không có khiếu hài hước.”

Tần Kình Phong không nói gì, việc này thu hoạch lớn nhất phỏng chừng là mãnh liệt bồi dưỡng khiếu hài hước, gặp đề tài Ma Giáo ở trên, ánh mắt Tần Kình Phong bỗng trở nên thâm thúy nói: “Là lão phu không biết nói đùa, phá hủy hứng thú của Hoa cung chủ, chính là Phồn Hoa cung có nhốt Ma Giáo Truy Phong Sử, không khỏi làm cho người ta có cảm giác trữ hàng đầu cơ, nghe xong Hoa cung chủ lời nói, lão phu khó tránh khỏi đa tâm.”

“Nga? Ma Giáo Truy Phong Sử ở Phồn Hoa cung, ta thế nào không biết?” Hoa Trọng Vũ một mặt mờ mịt nhìn Cao Lập.

“Là lão cung chủ bắt giữ hắn, đã nhốt tại địa cung năm năm.” Gặp Hoa Trọng Vũ không biết chuyện, Cao Lập vội vàng giải thích.

“Không thể tưởng được địa cung còn giam giữ lão ma đầu của Ma Giáo.” Hoa Trọng Vũ một bộ hiểu rõ bộ dáng.

“Cung chủ, Ma Giáo Truy Phong Sử năm nay bất quá hơn hai mươi.” Sợ hãi cung chủ nhà mình lại dọa người, Cao Lập nói ra tình hình thực tế, dù sao năm đó Truy Phong Sử bất quá chỉ mười bốn mười lăm tuổi đã bị Hoa Thanh Tuyệt giam giữ ở địa cung, tuy rằng là vì đả kích Ma Giáo, nhưng đối phương dù sao cũng là đứa nhỏ chưa thành niên, cũng có chút cảm giác lấy lớn khi nhỏ.

“Không thể tưởng được lão phụ thân ma quỷ của ta cư nhiên kim ốc tàng kiều.” Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên vẻ mặt hướng tới Cao Lập, “A Lập, tiểu quỷ kia có đẹp không?”

Cao Lập kinh sợ nhìn Hoa Trọng Vũ, trong lời nói tràn đầy ý tứ cảnh cáo: “Cung chủ, Truy Phong Sử kia tuy rằng tuổi trẻ, nhưng là thiếu niên nổi danh, võ công sớm xuất thần nhập hóa, được cho cao thủ đệ nhất, lão cung chủ đem hắn bắt giữ cũng là sau khi đại chiến ba trăm chiêu. Đã là ma đầu, nói vậy nhất định là bộ dạng hung thần ác sát, vẻ mặt dữ tợn.”

“Ta chỉ biết ở trong mắt A Lập, tất cả mọi người đều là người quái dị vẻ mặt dữ tợn.” Những lời này là nói Cao Lập, nhưng là ánh mắt Hoa Trọng Vũ nhìn chằm chằm Tần Kình Phong không hề chớp mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.