[Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao

Chương 16 : Rèn sắt khi còn nóng




Chương 16: Rèn sắt khi còn nóng

“Cung chủ, ngươi thật sự quyết định gả cho Hạc Thương Lan?” Biết rõ Hoa Trọng Vũ tuyệt đối sẽ không nói ra đáp án mà bản thân mong muốn, nhưng Cao Lập cũng chưa từ bỏ ý định hỏi thử một lần.

“Trừ phi A Lập ngươi đến cướp cô dâu.”

“Ta cướp cô dâu cung chủ sẽ không gả?” Cao Lập bỗng nhiên cảm thấy đề nghị cướp cô dâu này nhưng là có thể suy nghĩ một chút.

Hoa Trọng Vũ kiên định lắc đầu, nói: “Ta sẽ đem ngươi thiến, để ở trên giường A Cầm.”

Cao Lập xấu hổ nhìn Hoa Trọng Vũ, thân thể không tự giác về phía lui về sau mấy bước, xem ra hắn thật sự cần đi xem tướng có phải gần đây bát tự của hắn không tốt hay không mà bị người liên tục dùng ngôn ngữ đùa giỡn như cơm bữa.

“Cung chủ có thể có nghĩ tới hậu quả khi làm như vậy sao?” Cao Lập như cũ chưa từ bỏ ý định nói.

Hoa Trọng Vũ không hiểu hỏi vặn nói: “Cao gia các ngươi bị tuyệt tự cùng ta có cái gì quan hệ?”

Cao Lập hận không thể một chưởng chụp chết chính mình, hắn hỏi rõ ràng không phải ý này, mà là hậu quả của việc gả cho Hạc Thương Lan được không!

Nhìn sắc mặt Cao Lập trắng bệch, Hoa Trọng Vũ cho rằng hắn không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của mình, vì thế giải thích nói: “A Lập a, ta tin tưởng A Cầm sẽ không ghét bỏ ngươi không thể giao hợp, cho nên ngươi không cần thương tâm.”

Cao Lập tức giận mặt suýt nữa biến thành màu gan heo, cố nén xúc động muốn giết người, nói: “Cung chủ có thể cho rằng không nhìn thấy ta sao?” Loại này đối thoại nếu như bị tên Đoạn Vô Cầm kia nghe được phỏng chừng về sau hắn không thể gặp người đi.

Lắc đầu, Hoa Trọng Vũ khó nén vui vẻ nói: “Khó được có người vì ta tranh giành tình nhân, loại chuyện này ta làm sao có thể quên.”

Lạnh lùng nhìn Hoa Trọng Vũ liếc mắt một cái, Cao Lập phất phất ống tay áo, xoay người đang muốn rời đi.

Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên nói: “A Lập a, ta quyết định mười tám tháng sau cùng tướng công thành thân.”

Nguyên bản muốn quay đầu đi, Cao Lập vội vàng phục hồi tinh thần lại, ngây ra như phỗng ngóng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Trọng Vũ, nghiêm túc mà đánh giá Hoa Trọng Vũ, làm như muốn từ trong mắt nàng tìm được một tia ý tứ trêu chọc.

Lúc này đây, đợi đến lúc vẫn như trước, Cao Lập là thật sâu thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

Hoa Trọng Vũ một bộ dáng quân tử thẳng thắn vô tư, quả nhiên là đúng lý hợp tình.

“Cung chủ xác định không phải đùa.”

“Tần minh chủ đã đáp ứng làm bà mối cho chúng ta.” Hoa Trọng Vũ nghĩ đến bộ dạng quẫn bách của Tần Kình Phong khi bị tính kế, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình cực tốt, cả bầu trời đều trở nên trong xanh hơn.

“Hắn làm sao có thể đáp ứng.” Cao Lập tin tưởng vững chắc, trừ phi Tần Kình Phong choáng váng, bằng không thân là võ lâm minh chủ Tần Kình Phong làm sao có thể bất chấp thiên hạ, đáp ứng loại sự tình hoang đường thậm chí đại nghịch bất đạo này.

“Kỳ thật cũng không có gì, ta chẳng qua là tùy tiện khen hắn vài câu, hắn đã bị ta lắc lư đến tìm không ra phương hướng rồi.” Hoa Trọng Vũ tận lực giải thích ngắn gọn tình huống lúc đó.

Quá trình không trọng yếu, chỉ cần kết quả nàng muốn là tốt rồi.

Cao Lập không khỏi có chút hối hận đứng lên, hắn hẳn là tin tưởng chỉ cần là địa phương có Hoa Trọng Vũ tồn tại thì tất cả những điều không có khả năng đều sẽ biến thành có khả năng!

“Cung chủ đã đã quyết định, vì sao còn muốn báo cho thuộc hạ biết, chẳng lẽ là muốn trưng cầu ý kiến thuộc hạ sao?” Có chết Cao Lập cũng sẽ không tin tưởng Hoa Trọng Vũ sẽ tôn trọng ý kiến của hắn.

“A Lập, ngươi đa tâm, ta chính là muốn cho ngươi giúp ta an bài hôn lễ, làm cho ta thuận lợi vui vẻ xuất giá.”

Cao Lập oán hận trừng mắt, nhưng là hi vọng hắn có thể an bài Hoa Trọng Vũ thuận lợi vui vẻ xuất giá, như vậy từ nay về sau Phồn Hoa cung sẽ biến thành chốn bồng lai rồi, về phần vấn đề nơi thanh tu của phật môn, tạm thời không bị hắn nhét vào phạm trù lo lắng.

“Mười tám tháng sau, cung chủ không thấy vội vàng sao?” Có thể kéo thêm ngày nào hay ngày đó, nói không chừng đến lúc đó sẽ xuất hiện chuyển biến mới, ôm tâm tư như vậy, Cao Lập dẫn dắt từng bước nhìn Hoa Trọng Vũ nói.

“Ta tin tưởng năng lực của A Lập.” Hoa Trọng Vũ nhìn hắn khen ngợi.

Cao Lập triệt để nhụt chí, nếu hắn an bài không tốt, chính là năng lực của hắn vấn đề, nếu hắn an bài thỏa thỏa đáng, như vậy hắn sẽ biến thành tội nhân đắc tội với Phồn Hoa cung thậm chí toàn bộ giang hồ.

Vì sao loại sự tình cố sức lấy lòng luôn dừng ở trên người hắn đâu?

“A Lập, ta nhớ được thởi điểm phụ thân còn tại thế thường nói, làm việc không thể dong dài dây dưa, phải hiểu được rèn sắt khi còn nóng, miễn cho đêm dài lắm mộng. Ta biết hôn sự của ta cùng với tướng công nhất định không chiếm được nhiều người chúc phúc, cho nên ta không hy vọng phức tạp, gặp phải càng nhiều phiền toái.” Hoa Trọng Vũ sợ Cao Lập không thể lý giải dụng ý của nàng, vội vàng bộc bạch cõi lòng của nàng.

Cao Lập triệt để hiểu được, Hoa Trọng Vũ không phải không rõ lợi hại trong đó, nàng là biết rõ trong đó lợi hại quan hệ nhưng lại muốn tận lực mà làm.

Đây là không đụng tường không quay đầu lại sao?

“Cung chủ thật sự quyết định sao?”

Hoa Trọng Vũ ngưng trọng gật gật đầu, trong mắt là nghiêm cẩn cùng quyết tuyệt mà Cao Lập chưa bao giờ gặp qua.

Không biết vì sao, Hoa Trọng Vũ lúc này làm cho Cao Lập sinh ra một loại cảm giác xa lạ không thể diễn tả, dường như hắn chưa bao giờ chân chính nhận thức hoặc hiểu biết qua nữ tử trước mắt.

Rõ ràng là hành vi hoang đường không kềm chế được, lại làm hắn sinh ra vài phần cảm giác cao thâm khó lường.

Tần Kình Phong đều biết đến chuyện này, như vậy mặc hắn như thế nào khổ tâm tốn sức giấu diếm, chỉ sợ đều chẳng có ích gì, một khi đã như vậy, sao không cùng Hoa Trọng Vũ điên một lần, nhìn xem cuối cùng đến tột cùng hội diễn biến thành bộ dáng gì nữa?

Có lẽ, khi lộ ra tất cả, sự tình xa xa cũng không tệ như trong tưởng tượng của hắn cũng không chừng.

Nhìn bóng lưng Cao Lập ảm đạm rời đi, trong ánh mắt Hoa Trọng Vũ hiện lên một tia xin lỗi cùng không đành lòng, trong miệng yên lặng nỉ non: “Biểu ca, thực xin lỗi, ta biết ngươi là vì tốt cho ta......”

Phía sau bụi hoa bỗng nhiên truyền ra âm thanh tất tất tác tác động tĩnh.

Hoa Trọng Vũ bận thu liễm thần sắc cô đơn mới nhấc lên lúc nãy, đối với phương hướng thanh âm truyền đến nói: “Xem diễn cũng đủ, A Cầm ngươi làm gì trốn trốn tránh tránh đâu.”

Đoạn Vô Cầm từ trong bụi hoa chui ra đến, sửa sang lại ống tay áo có chút hỗn độn, nói: “Cung chủ, ta xem tâm trạng tả hộ pháp tựa hồ không tốt lắm.” Nghĩ đến vẻ mặt Cao Lập lộ ra vẻ cô đơn mất mát, Đoạn Vô Cầm bỗng nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.

Hoa Trọng Vũ phục hồi lại suy ngẫm lúc trước, không phải không có ngả ngớn nhìn Đoạn Vô Cầm nói: “Thế nào, A Cầm đây là đau lòng?”

Đoạn Vô Cầm cắn cắn môi, lại một lần nữa rút ra kết luận, vô luận cái gì lý do quang minh chính đại, ở trong mắt Hoa Trọng Vũ đều sẽ diễn biến thành trần trụi gian tình.

Cùng Hoa Trọng Vũ đấu võ mồm, là không có kết quả tốt!

Đoạn Vô Cầm sâu sắc hiểu được điểm này, vì thế lấy lùi để tiến nói: “Cung chủ quá lo lắng, ta chỉ là sợ tả hộ pháp đối với cung chủ hiểu lầm quá sâu.”

Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên một mặt thâm tình ngóng nhìn Đoạn Vô Cầm.

Đoạn Vô Cầm bị ánh mắt nhiệt tình của nàng nhìn không biết làm sao.

“A Cầm, ta biết, ngươi là hiểu ta nhất, cho nên......”

Đoạn Vô Cầm tâm nhảy vọt lên tới cổ họng, sợ Hoa Trọng Vũ nói ra cái ngôn từ kinh thế hãi tục gì nữa.

“Cho nên cái gì?”

“Cho nên, A Lập liền giao cho ngươi chiếu cố.”

Đoạn Vô Cầm vội vàng thi triển khinh công tránh đi tầm mắt của Hoa Trọng Vũ, hắn là thật sự không rõ vì sao Hoa Trọng Vũ luôn muốn tác hợp hắn cùng với Cao Lập, hắn cũng không tin tưởng thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng chính là hắn cùng Cao Lập đều là nam nhân a!

Hắn thích là mỹ nữ như hoa như ngọc, mà không phải là một cái nam nhân có cấu tạo giống hắn đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.