Artist: Ibuki Satsuki
A không hỏi tới sao? Chẳng lẽ nói dối vậy mà cũng tin? Dễ dụ quá vậy? Mỹ Mỹ thở phào nhìn người thanh niên trước mặt. Đồng thời Mặc Lãnh cũng nhìn cô, tối qua không để ý, vừa giận vì bị lừa, vừa thấy cô ấy nước mắt nước mũi tùm lum cũng không quan tâm. Hôm nay nhìn lại cũng có thể xem là một mỹ nhân, đặc biệt là đôi mắt đượm buồn lúc nào cũng có cảm giác như muốn khóc, chọc cho người thương. Tối qua đã kiểm tra qua, người này không hề có căn cơ võ thuật gì cả, suy nghĩ gì cũng muốn lộ hết ra trên mặt. Một lời nói dối đơn giản mà nói cũng không xong, nếu nói là người của Ma Giáo thì cũng quá doạ người đi. Từ bao giờ Ma Giáo xuống cấp đến mức nhận một người ngu ngốc như vậy làm việc? Hoặc là cô ta chẳng là ai, hoặc là cô ta giỏi che dấu bản thân mình. Tạm thời nên để cho người quan sát và điều tra thêm mới được.
Nghĩ đến đây, Mặc Lãnh lại cười lạnh:
- Ta đã chuộc thân cho cô rồi, từ giờ cô không cần ở thanh lâu bán thân nữa. Bây giờ giấy bán mình của cô đang ở trong tay của ta. Nếu cô làm ta hài lòng, ta sẽ thả cô ra.
Mỹ Mỹ trợn mắt nhìn, làm hài lòng? Là làm sao???
-Ngươi ngươi….
- Yên tâm, ta chưa đụng vào cô. Ta không thích chạm vào một cơ thể vô cảm.
Mỹ Mỹ cảm thấy người trước mặt thật vô sỉ! Mỹ Mỹ hít một hơi thật sâu, thôi cũng chưa chạm vào, nhịn nhục một chút còn giữ được thân mình, lỡ chọc hắn giận lên thì toi mình. Cô cố rặn ra một nụ cười:
-Ngài nói sao thì tiểu nữ nghe vậy đi. Nhưng tiểu nữ vô năng, một không biết võ, hai không dám giết người, cướp bóc cường đoạt dân nam cũng không làm được. Chẳng hay phải làm gì mới có thể làm ngài hài lòng?
Mặc Lãnh nhướng mày “Ta nói cô đi cướp của giết người bao giờ?” Còn muốn cường đoạt dân nam? Cô có bản lãnh cường đoạt người khác sao?
Mỹ Mỹ cũng ngạc nhiên, “Không phải mấy việc này là chuyên môn của tà phái hay sao? Nếu không, ngài một thân áo quần màu đỏ loè loẹt như vậy, sợ người ta không nhìn ra ngài yêu nghiệt cỡ nào." như Đông Phương Bất Bại trong truyền thuyết! "Hơn nữa, ngài lại bắt người vô tội như ta về làm gì?”
Mỹ Mỹ cam đoan là mình vừa dứt lời thì xung quanh nghe như có tiếng nén cười, nhưng không biết từ đâu đến. Mặc Lãnh quét mắt một vòng thì tiếng cười im bặt. Mặc Lãnh cố nén giận nhìn Mỹ Mỹ, “Ta mặc màu đỏ thì liên quan gì đến tà giáo?”
Mỹ Mỹ ngây thơ nói “Chỉ biết thôi. Thường thì mấy người chính phái thường mặc trắng, đen, xám, hay mấy màu thanh nhã thôi mà.” Phim truyền hình với tiểu thuyết kiếm hiệp tạo hình đều như vậy nha. Không lẽ nói cho hắn biết mình xem phim nhiều nên mới nói vậy.
Mặc Lãnh nghe câu trả lời trước mắt vô cùng đương nhiên, vậy mà lại cảm thấy cơn giận bằng cách nào đó lại bị sự bất lực vô cớ nổi lên đè ép lại. Mỹ Mỹ quay lại vấn đề ban đầu:
-Vậy tóm lại ngài muốn tiểu nữ làm gì cho ngài hài lòng?
- Trước, gọi ta là Cung Chủ. Đây là nơi nào lát nữa Mân Côi sẽ giải thích cho ngươi biết. Còn làm ta hài lòng, ha, chưa nghĩ ra. Lát nữa cũng nghe Mân Côi phân phối làm việc của nha hoàn đi. Bây giờ cho ngươi lui.
________________________________
Sau đó, Mỹ Mỹ biết cô gái lúc mình tỉnh dậy tên là Mân Côi. Mân Côi là một cô gái dịu dàng, người lại xinh đẹp nên Mỹ Mỹ cũng không cảm thấy khó chịu. Cô cũng được đả thông trí não nơi này là Ám Thương Cung chứ không phải là nơi tà giáo gì cả. Sở dĩ lấy tên Ám Thương là vì người sáng lập ra cung...lười nghĩ ra một cái tên. Cứ lấy chức nghiệp của mình là sát thủ và thương vụ mà ráp lại là thành. Còn Cung Chủ mặc đồ màu đỏ là vì đó là quy định của Cung từ các đời trước, khi đứng trước người ngoài thì phải càng đỏ càng chói mắt mới thể hiện được sự uy nghiêm bức người của Cung.
(Mỹ Mỹ: vị tiền bối này có lối suy nghĩ thật khác người!)
Mỹ Mỹ sau được cho làm nha hoàn phụ bếp, phụ trách gọt vỏ các loại khoai, nào khoai lang, khoai tây, khoai môn, v.v.... Lại nữa, Mỹ Mỹ nghĩ mình không phải ở thanh lâu bán thân là được rồi, phụ bếp thì phụ bếp, trước học đường đi lối bước ở đây, rồi nhân cơ hội không ai để ý mà lén ra ngoài. Ngày qua ngày, Mỹ Mỹ vậy mà cũng đã ở đây hơn một tháng, rất rất an ổn, không làm loạn việc gì, sáng dậy đúng giờ đến phòng bếp, sau khi xong việc thì trở về phòng riêng của mình. Xem ra cái Ám Thương Cung này cũng thật giàu có, nha hoàn làm bếp thôi mà cũng được ở riêng nữa! Thật ra, Mỹ Mỹ đâu biết chỉ mình cô “được" ở riêng, ngày nào cũng có 5 ám vệ luân phiên thay ca, núp gần chỗ cô ở để giám thị xem cô có liên lạc với Ma Giáo hay không. Mỗi ngày, Mặc Lãnh đều có báo cáo của ám vệ về sinh hoạt hàng ngày của cô, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ám vệ 1: “Cung chủ, hôm nay Mỹ Mỹ cô nương bị đầu bếp của Cung mắng vì gọt khoai tây quá chậm, lúc về phòng cô không ngừng lầm bầm “Phắc du." Thuộc hạ không hiểu ý nghĩa là gì, có thể là mật mã liên hệ với Ma Giáo hay không?”
Mặc Lãnh cau mày, “phắc du" là cái gì? Mình cũng có người trà trộn vào ma giáo, tuy là không vào được tầng cao, nhưng hình như trong các cách liên hệ hay ám hiệu cũng không có cái nào gọi là “phắc du" cả.
Ám vệ 2: “Cung chủ, mỗi tối Mỹ Mỹ hay thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, oán trời sao lại đưa cô đến chỗ này. Còn nói gì mà cô hận thằng cha cười đểu và tên gian thương, căn bản là lừa gạt cô. Sau đó lại nói một hồi những ngôn ngữ gì đó mà thuộc hạ không hiểu được, cũng không thể lặp lại những lời nói đó. Có lẽ liên quan đến quá khứ của cô ấy?”
Lúc này, Mân Côi vừa lúc bước vào, nói là mấy hôm trước Mỹ Mỹ có xin giấy mực từ Mân Côi. Mân Côi nghĩ là Mỹ Mỹ muốn viết thư tình báo cho Ma Giáo, nên lén lúc cô bị gọi đi đã vào trộm đi xấp giấy ấy. Vừa nói vừa đưa cho Mặc Lãnh xem. Mân Côi trước đó có lướt qua mặt giấy một lần, nhưng không thể nhận ra các ký tự mà cô viết, nghĩ rằng Cung Chủ anh minh tài trí hơn người chắc là có thể đọc được. Mặc Lãnh nhìn chăm chú các ký tự trên giấy, căn bản cũng...không hiểu cái gì cả.
(Mỹ Mỹ: ta viết và nói tiếng Anh toàn chửi bậy thì các người đọc hiểu cũng lạ. Thật ra ta viết tiếng gì các người cũng không hiểu được, chúng ta vốn dĩ không có chung một hệ thống ngôn ngữ mà. Diêm Vương nói là do tài khoản của cô hết tiền, nên chỉ có thể cho cô khả năng nghe nói được mà thôi. Nên đọc viết gì đó, Mỹ Mỹ một chữ bẻ đôi cũng không biết.)
Mọi người đều trầm ngâm, cảm thấy cô gái tên Mỹ Mỹ này thật bí ẩn. Tra thế nào cũng không ra được cô ấy ở đâu, manh mối duy nhất là bà mẹ già và cô gái nông thôn kia đều đã chết hết. “Các người lui ra đi, tiếp tục quan sát, nếu cô ta có hành động gì thì báo ngay cho ta biết.”
__________________________________
Hôm nay, Mỹ Mỹ được bà đầu bếp phân công đi cho kỵ mã và kỵ điểu của cung chủ ăn vì người làm việc này bị bệnh đột xuất. Mỹ Mỹ cũng vâng vâng dạ dạ mà đi, nhưng nửa đường mới sực nhớ là mình không biết đường. Cô loay hoay không biết đi đâu, lại nhớ đến ở đây toàn người võ công cao, tai thính vô cùng nên lấy hết sức la to “Mấy vị đại ca, làm ơn chỉ đường đến chuồng ngựa với!” Không ai trả lời cô, Mỹ Mỹ cũng không để thua, mấy người không muốn ra mặt chứ gì. Vậy ta tiếp tục la “Không ra mặt cũng được, làm ơn ném đá chỉ hướng nào nên đi với. Ta biết mấy người ở xung quanh đây mà!”
Các ám vệ không phải là không muốn chỉ, nhưng không phải cung chủ dặn là phải “bí mật theo dõi" hay sao? Chỉ đường cho cô ta không phải tự nhận là lúc nào bọn ta cũng đi theo cô à? Mọi người nhìn nhau, thấy ai cũng cau mày không biết phải làm gì. Lúc này Mặc Lãnh ngang nhiên đi tới, may mắn cứu vớt cho bọn ám vệ một hồi rối rắm. Mặc Lãnh không còn mặc một bộ đỏ rực như trước nữa, mà đã thay một bộ y phục trắng tinh. Có vẻ còn bị ấn tượng từ lần nói chuyện trước mà Mặc Lãnh cũng cảm thấy ghét bỏ bộ đồ màu đỏ của mình. Một người chính khí đầy mình như hắn cư nhiên vì bộ đồ đỏ mà bị người ta nói là tà giáo? Hừ!
Mỹ Mỹ nhìn thấy Mặc Lãnh liền cười tươi, “Cung Chủ, ngài sao lại mặc đồ trắng tinh thế này? Đồ trắng thì đẹp đó, nhưng dễ bẩn quá, chẳng phải ngài đang muốn làm khổ người giặt đồ hay sao?” Xem ra cả tháng ở đây, cô cũng càng ngày càng lớn gan hơn. Nghĩ gì là nói đó, cũng chả cần biết mình nói vậy thì có đắc tội đến ai hay không nữa. Với cả, cô cũng đâu phải giặt đồ? Cái thái độ đau lòng tủi thân đó là sao?
Cư nhiên còn phàn nàn về việc ta mặc đồ màu gì? Lá gan của cô cũng quá lớn rồi! Mặc Lãnh nén giận bỏ ngoài tai lời phàn nàn của Mỹ Mỹ, cười lạnh hỏi cô định đi đâu. Hắn dĩ nhiên biết cô đi đâu, lúc nãy cô gào to như thế, cả cái Cung này ai mà không nghe. Mỹ Mỹ cười cười, "Ta đi chăm sóc ngựa cho ngài nha, nhưng ta không biết đường. Phiền ngài chỉ đường cho."
Mặc Lãnh nhìn nhìn cô một lúc, rồi không nói gì đột nhiên ôm ngang eo cô cứ vậy mà bay thẳng đến chuồng ngựa. Mỹ Mỹ chỉ cảm thấy có một vòng tay quấn ngang eo mình, rồi cảnh vật xung quanh vèo vèo bay qua trước mặt, bản năng muốn tự bảo vệ bản thân, nên cô vớ được cái gì thì nắm chặt cái đó, không dám buông ra. Mặc Lãnh nhíu mày, vốn định muốn thử xem cô có võ công hay không, nếu có thì trong tình huống bị tấn công bất ngờ sẽ vô ý lộ ra, vậy mà không ngờ cô ta quấn mình như một con bạch tuột, còn không ngừng kêu gào bên tai mình.
Lúc Mỹ Mỹ được thả ra thì hồn vía cũng muốn lên mây hết rồi, cô dựa vào gốc cây mà thở hồng hộc. Mỹ Mỹ ai oán nhìn Mặc Lãnh “Cung Chủ, nói ngài chỉ đường là được rồi, không cần làm sợ nô tì như vậy. Ngài đây không chỉ đường lát nữa làm sao nô tì biết đường mà về???” A, là sợ lạc đường à? Mỹ Mỹ, cô thích ứng cũng nhanh quá đi.
Mặc Lãnh không nói gì, chỉ hừ lạnh, trong một bước nhảy đã thành thục biến mất khỏi tầm mắt của Mỹ Mỹ. Cô trợn mắt nhìn vào khoảng không Mặc Lãnh vừa đứng, cứ vậy mà biến mất rồi? Chết tiệt, có võ thật tốt. Mình cũng muốn học võ! Mỹ Mỹ nhìn lên trời ai oán, “Ngọc Hoàng, Bạch Trạch, Diêm Vương, các ngài đây là muốn làm khó Mỹ Mỹ ta sao? Cớ gì cho ta đến đây không cho ta một thân võ công cao cường đi? Không thì cho ta bái nhập Đường Môn học ám khí, hay đến Miêu Cương làm độc dược cũng được. Không phải trong kiếm hiệp đều như vậy hay sao? Đã cho đến đây làm kỹ nữ, giờ lại xuống làm nha hoàn phải đi chăn ngựa là sao? Ta hận, ta hận mấy người! Ta mà trở về được thì ta sẽ trả thù từng người một. Hừ!!”
Mặc Lãnh thật ra cũng không đi đâu xa mà ngồi trên cành cây ở phía trên đầu Mỹ Mỹ, nghe hoàn toàn mọi lời cô nói vào tai. Từ lúc Mặc Lãnh xuất hiện thì các ám vệ đã không đi theo Mỹ Mỹ nữa, nên bây giờ những câu nói đó chỉ có mỗi mình anh là nghe. Mặc Lãnh trầm mặc nhìn cô gái dưới tàn cây. Ngọc Hoàng, Diêm Vương, Bạch Trạch? Không phải đều là tên những thần tiên trên trời hay sao? Cô ta bị điên à? Vậy mà còn biết cả ám khí của Đường Môn đã thất truyền từ lâu, kể cả độc dược của Miêu Cương nữa? Cô gái này là ai?
Mỹ Mỹ giậm giậm chân xả giận, rồi định đi đến chuồng ngựa để cho nó ăn, xong việc thì về ngủ! Ngủ cho đến hết ngày luôn! Không dến thì thôi, đến rồi cô lại một hồi giật mình. Đây mà là chuồng ngựa? Là một cái nhà nói cũng không sai đi! Trước nhà có một con suối chảy ngang qua, một thảm cỏ xanh mượt trông thật bình yên. Còn con vật lông trắng tinh, đang đứng tắm nắng bên dòng suối kia là con ngựa sao? Con này là Unicorn, phải không?! Đâu phải là ngựa??? Liệu nó có poop ra cầu vồng không vậy? Mỹ Mỹ nhìn con vật trông giống như ngựa có cái sừng trên đầu mà ngây ngốc.
Thế giới huyền huyễn gì vậy nè trời? Kiềm nén xúc động muốn chửi bậy, Mỹ Mỹ nghĩ lại từ khi mình bị kéo lên trời thì mọi chuyện xảy ra đều đã không có khoa học rồi. Sau đó Mỹ Mỹ nhớ là mình còn phải chăm sóc “kỵ điểu" của Cung chủ, vậy chắc là cái nhà kế bên đi? “Kỵ điểu" như là chim để cưỡi đi đó hả? Lúc nãy là Unicorn, bây giờ là con quái gì nữa đây? Cái nhà ngựa này đã to rồi, cái nhà chim kia còn to gấp 4 - 5 lần cái này. To như vậy, chắc là phải nuôi cả một bầy chim đi? Không ngờ Ám Thương Cung thật giàu có, không hổ danh là tập đoàn thương nghiệp lớn nhất nước, làm mưa làm gió khắp nơi nha.
Vừa bước vào cửa "nhà chim", Mỹ Mỹ lại bị doạ ngốc thêm một lần nữa. "Rồng, rồng...." giọng nói của cô lắp bắp hoảng sợ. Con này đâu phải con chim?! Là một con rồng phương Tây đó! Ai nói nó là chim vậy?! Kẻ đó bị thiếu kiến thức phải không? Con “chim" cũng nhận ra có người đang nhìn nó chằm chằm, nhưng chỉ mở một mắt ra nhìn cô xong rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Nó đây là khinh thường mình? Hừ, đồ phách lối! Ở thế giới kia thì nhà ngươi làm mưa làm gió trong thần thoại, ở đây chẳng phải chỉ để người ta cưỡi thôi sao. Nhìn hình dáng nhà ngươi kìa, một thân đen thui, còn chủ ngươi một thân đỏ loè loẹt, thật kích thích thị giác! Cả hai mà xuất hiện thì đúng là làm mọi người choáng ngợp mà. Con rồng Tây nghe cô ai oán thì nghểng đầu lên, bước đến gần cô rồi ...thở phì vào mặt cô một cái khinh thường, sau đó lại….xoay mông về phía cô ngủ tiếp.
Mỹ Mỹ: Grrr, ta sai rồi! Ngươi hoàn toàn không phải là một con rồng, là một con thằn lằn có cánh chết tiệt!
Mặc Lãnh nãy giờ vẫn chú ý đến cô, thấy cô vậy mà lại sửng sốt ngạc nhiên với kỵ mã và kỵ điểu của mình, lại còn nói Tiểu Hắc là rồng nữa chứ. Cô ta không biết rồng là con gì sao? Còn nữa, ở đây chỉ cần người có tiền thì có thể nuôi được mấy con tương tự rồi. Dĩ nhiên bạch mã và hắc điểu của mình là quý hiếm chỉ có một trên đời, nhưng những con có hình dáng như vậy cũng không đáng để sửng sốt đến bị doạ như cô ấy đi. Lại còn nhắc đến “thế giới kia" là thế nào?
Mỹ Mỹ lúc này vẫn còn đang nói nhảm với "con chim" đen thui kia:
-Này, ta nói ngươi nghe có hiểu hay không? Thật không ngờ nha, đúng là không gì là không thể mà. Nói đi, có phải ngươi chán làm thần thoại ở bên kia nên chạy qua đầy làm vật cưỡi cho người ta? Hả? Này, ngươi có biết phun lửa không? Chà, ngươi là chỉ một con duy nhất hay là có đồng loại nữa? Ta cũng muốn cưỡi thử ngươi bay lên trời nha haha…
Mỹ Mỹ còn đang tưởng tượng mình sẽ cưỡi rồng bay thẳng lên tiên giới, đi khỏi cái nơi chết tiệt này thì oai phong biết bao, mà không để ý Mặc Lãnh đã đến phía sau lưng mình.
-Muốn cưỡi thử nó?