[Dịch]Mỹ Mỹ Xuyên Không Ký

Chương 4 : Lịch Kiếp




Lần thứ ba mở mắt, Mỹ Mỹ nhìn thấy một trần nhà dát vàng nạm ngọc một cách cầu kỳ, tinh xảo. Thật hay, lần này có vẻ thực tế hơn một chút rồi, không có mây bay hay là quỷ hồn bay lượn lung tung . Nghiêng đầu nhìn sang hai bên lại thấy mình đang nằm trong một cái...nôi? Xung quanh bản thân được bọc bằng vải lụa đỏ mềm mại và ấm áp. Mỹ Mỹ cố gắng nhấc tay lên, lại thấy tay mình thật nặng nề như đeo sắt vào tay vậy, cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn trừng trừng tay mình. Trông như búp măng vậy, vừa nhỏ vừa ngắn lại trắng trắng hồng hồng. Nhắm mắt nghĩ nghĩ, vậy là xuyên không rồi? Xuyên qua cơ thể trẻ vừa sinh ra sao? Bảo hiểm chỗ nào? Tôi muốn mình xuyên qua với thân thể hiện tại của một cô gái 22 tuổi cơ mà??? Diêm Vương, đồ gian thương!!

Mỹ Mỹ vẫn còn đang ai oán, tự nhiên nghe tiếng cửa mở ra, rồi có tiếng bước nhân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nôi của cô. Mỹ Mỹ nhìn thấy một phụ nhân phục sức hoa lệ đang nhìn mình từ trên cao. Có lẽ là mẹ đứa trẻ này đi? Nhưng mà từ từ, tay bà ta đang cầm cái gì vậy? Một cái gối? Ánh mắt đó sao nhìn kiểu gì cũng không giống như đang nhìn con ruột của mình vậy?

Mỹ Mỹ mở to nhìn người phụ nhân đó, suy đoán xem bà ta định làm gì, nhưng không cần cô phải nghĩ nữa vì cô lập tức hiểu ra người đàn bà này cầm cái gối đến để làm gì. Vị phụ nhân xinh đẹp đó cầm cái gối đến và...đè thật chặt lên mặt của Mỹ Mỹ. Mỹ Mỹ cố sức vùng vẫy, nhưng khí lực của một đứa trẻ thì làm sao mà đẩy nổi được một người lớn chứ. Trong tiếng la hét, khóc ai oán của trẻ con, Mỹ Mỹ nghe tiếng phụ nhân thì thầm “Xin lỗi, mẹ ngươi lẽ ra không nên sinh ra ngươi. Cho dù ngươi chỉ là một tiểu công chúa, nhưng ngươi cũng là kết tinh của ả đàn bà đó với Vương. Trên đời này, Vương chỉ được phép thuộc về một mình ta mà thôi! Chết đi, sớm hay muộn gì ngươi cũng chết, thôi thì chết sớm một chút sẽ đỡ đau khổ!”

Lầm rồi! Tôi đau khổ lắm! Vừa mới sống lại mà, sao lại chết nữa? Cái thế giới chết tiệt gì thế này!! Mỹ Mỹ ôm ngực thở dốc, hoàn hồn nhìn lại mình đã quay lại địa phủ? Là sao? Chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này có một tên quỷ sai nhìn...rất đáng yêu, lùn lùn, đỏ đỏ, mặt như em bé nhìn Mỹ Mỹ chằm chằm, rồi mới phun ra một câu “Đã đi hết kiếp thứ nhất. Cô đi đến kiếp thứ bảy sẽ được sống với thân thể và tuổi tác hiện tại.” Nói rồi đẩy tiểu Mỹ vào vòng luân hồi, mặt không cảm xúc.

Quỷ sai nhìn đáng yêu như vậy mà sao hành động không có cảm tình gì hết vậy? Sao ngươi lại giống như thượng cấp của ngươi như thế, không nói gì mà chỉ hành động thôi sao? Cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị chứ a! Ra đây là đau đớn phải trải qua, còn khuyến mãi cho mình con đường ngắn nhất là vừa sống lại là chết ngay đó hả? Ông cũng quá ác đi Diêm Vương aaaaaa.

________________________________________________

Diêm Vương lúc này đang thưởng trà, nhàn nhã đánh cờ với Bạch Trạch.

- Bạch Trạch, ngươi muốn cá ván này thế nào?

- Ta cá là Mỹ Mỹ sẽ tình nguyện ở lại thế giới đó.

- Còn ta cá là cô ta bị ép ở lại. Được, chúng ta cược một lần thế nào hả? Haha.

Vì lý do gì mà cả hai đều không nghĩ Mỹ Mỹ sẽ trở về vậy?

________________________________________

Mỹ Mỹ mở mắt thật to, nhìn thật kỹ nơi mình vừa xuyên qua. Lần này là một cái trần nhà khác nhìn cũng sạch sẽ, tuy không hoa lệ dát vàng như kiếp trước, nhưng có thể nhìn ra đây là một nhà không khá giả thì cũng là giàu có. Bản thân mình lại nằm trên giường mà tỉnh lại, cảm giác này thật quen thuộc biết bao! Nhìn kỹ một chút xung quanh, đây chắc là khuê phòng của một tiểu thư nha, toàn bộ đều là trướng màn màu hồng phấn, trên bàn toàn là trang sức lấp lánh bé bé xinh xinh. Nhìn nhìn bản thân trong gương, Mỹ Mỹ đoán lần này mình đã là một cô bé 5 - 6 tuổi. Hy vọng lần này sẽ sống lâu hơn một chút, aiz. Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, một giọng nữ trầm ấm dịu dàng vang lên “Tiểu thư, cô dậy chưa?”

“Ta dậy rồi.” Ồ, giọng nói nhỏ nhẹ đáng yêu quá chừng. Lớn lên thế nào cũng là một mỹ nhân nha hí hí. Mỹ Mỹ muốn chạy ra ngoài nhìn thế giới xung quanh, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại bị trượt chân đập đầu thẳng...xuống đất. Trước khi hồn lìa khỏi xác cô còn nghe tiếng của nha hoàn kêu gào “Người tới! Tiểu thư té chảy máu nhiều quá! Mau gọi đại y!!!”

_______________________________________

Chết tiệt, lại chết nữa sao? Một lần nữa nhìn thấy tên quỷ sai lúc trước, lần này tên quỷ sai có hơi ngạc nhiên “A, sao lại chết nhanh như vậy? Ta còn chưa đi cá cược nữa?”

- Cá cược cái gì?” - Mỹ Mỹ hỏi.

- Cá xem cô sống được mấy ngày đó. Thôi giờ cô nhảy xuống vòng luân hồi lẹ lẹ đi, để ta còn đi cá cược ván mới. Lần này cố sống lâu một chút, ta cá là cô sống được một ngày rưỡi.

Chết tiệt! Chỉ sống được một ngày rưỡi? Cái địa phủ này có còn tình người hay không? Có còn coi mạng sống con người là gì hay không hả?

Tên quỷ sai dường như đọc được suy nghĩ của cô, bĩu môi nhìn Mỹ Mỹ mà nói “Mấy tên kia còn cá cô vừa đến nơi là chết đó. Ta còn tốt lắm. Thôi thôi nhảy lẹ đi, đừng có đứng đây làm tốn thời gian của ta.”

_______________________________

Kiếp thứ ba, Mỹ Mỹ mở mắt nhìn thấy mình đang sống trong một ngôi nhà tranh, bên ngoài lại đang có bão tuyết ầm ỹ, còn bản thân thì ngoài bộ đồ gần như rách bét ra thì không có một cái áo ấm để mặc. Hai kiếp trước sống trong cảnh nhung lụa nhưng chết yểu, lần này là chết vì cái gì? Chết vì lạnh sao? Không được, ta muốn sống lâu một chút mà!

Mỹ Mỹ co rút bản thân lại, gắng giữ cho cơ thể nhỏ bé này một ít hơi ấm, cô cố gắng lết thân xương gầy còm, run rẩy lẩy bẩy tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm được cái gì để che chắn, nhưng mà không có! Bỗng dưng nghe được tiếng ọt ọt từ bụng vọng ra, lại còn đói nữa chứ! Thôi, không có cái mặc cũng phải có cái ăn đi? Cô ráng bước đi trên nền đất lạnh khắp nhà, nhưng ngôi nhà bé xíu, từ trong ra ngoài căn bản chả có cái gì có thể bỏ bụng được. Thất vọng, cô quay lại cái giường tre gần như nát bấy, cũng không biết có thể còn gọi là một cái giường nữa hay không, cô ôm chặt người mình, hy vọng tự mình có thể giữ ấm bản thân chống qua cơn rét này. Vừa lạnh vừa đau lòng, vì cái gì, vì cái gì mà mình lại bị như thế này? Có phải mình đã xuyên không thật hay không? Vậy ra, từ đầu đến cuối mọi chuyện là thật, còn mình thì chỉ tự ảo giác là giả sao? Thật thật giả giả, bây giờ cũng không phân biệt được nữa rồi.....

Càng nghĩ càng buồn, càng thấy uất ức rồi cứ vậy mà khóc. Từng giọt từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống trong tiếng nấc của Mỹ Mỹ, bên ngoài bão tuyết vẫn rít gào. Một cảnh thật thương tâm, nhưng lại chẳng có ai ngó ngàng đến cô. Cứ vậy, Mỹ Mỹ khóc cho đến khi mệt lả người, làm cô không tỉnh táo nổi nữa. Mỹ Mỹ biết nếu mình nhắm mắt lại, thì sẽ chết đi. Tuy rằng rất muốn sống, nhưng không thể nào cố gắng nữa rồi....

Trước khi linh hồn bay ra ngoài, cánh cửa nhà cô bỗng dưng bị mở toang, có một bóng người chạy tới hô hào “Mau đến đây, trong này có một đứa trẻ! Mau xem nó còn sống hay chết rồi!”

Chết tiệt! Lần này là chết vì vận may hụt sao????

Con quỷ sai nhìn nhìn Mỹ Mỹ, bĩu môi “Hừ, cô ráng kéo dài vài phút nữa là có người cứu cô một mạng rồi. Tuy rằng là sẽ chết ngay, nhưng ít ra cũng làm tôi thắng cá cược. Đáng ghét.”

Lại còn ghét ta? Ta chết đi không ai thương, mà còn ghét ta sao? Cha ơi, mẹ ơi, hai người còn có nhớ con không? Mỹ Mỹ cảm thấy tâm hồn mỏng manh của mình sẽ bị bào mòn không còn một mảnh nếu cứ tiếp tục như thế này, “Tiểu quỷ sai, ta có thể về phàm giới thăm cha mẹ mình được hay không?” Để cô một lần cuối được nằm trong vòng tay cha mẹ cũng được!

- Không được, từ khi cô về Thiên Đình, duyên của cô với phàm giới đó đã hết rồi. Bây giờ ở phàm giới cũng không ai nhớ đến cô nữa, cô đã hoàn toàn biến mất rồi.

- Biến...biến mất là sao?

- Nghĩa là cô bây giờ không cha, không mẹ, không gia đình, không việc làm, tất cả mọi thứ đều không có.

Diêm Vương từ phía sau lưng Mỹ Mỹ xuất hiện, doạ cô được một trận hết hồn. Mỹ Mỹ há hốc mồm, càng nghĩ càng thấy chua xót. Vậy là sao? Là mọi chuyện là thật đi? Vậy tóm lại ta thật là tiên nhân nhưng vì mất trí nên bây giờ không nơi nào chứa chấp nữa?

Diêm Vương xoa xoa đầu Mỹ Mỹ, nhưng nói vậy thôi, cô cũng chỉ cảm nhận được có bàn tay ai đó xoa xù tóc mình, còn cơ bản Diêm Vương hình dáng ra sao cũng nhìn không được. Xung quanh Mỹ Mỹ chỉ có một mảng đen thui, trước mặt có ánh sáng mờ mờ là vòng luân hồi, còn tiểu quỷ sai vì màu da đỏ rực cộng với việc đứng gần vòng luân hồi nên mới nhìn ra được. Diêm Vương từ tốn an ủi cô:

- Không phải là cô không có nơi trở về, chỉ là cô chưa đến đúng nơi của mình mà thôi. Cô đã qua ba kiếp người rồi, còn bốn kiếp nữa sẽ đến được nơi mình nên đến. Ta sẽ ở đây chờ cô lịch hết kiếp của mình.

Và không nhẹ nhàng gì mà...đẩy Mỹ Mỹ rơi thẳng vào luân hồi. Diêm Vương, đồ gian thương, tôi hận ôngggggggg!!!!!!

__________________________________

Mỹ Mỹ lần này chẳng buồn mở mắt nữa, thà cứ nằm vậy chờ cái chết đến cho rồi. Nhưng mà khi vừa đến nơi, cơ thể cô giật giật một chút biểu hiện của người đã tỉnh, nên người ngồi cạnh giường liền đứng lên la lớn “Mau mau đi báo với lão gia, tiểu thư tỉnh rồi!”

Chết tiệt! Sao không cho tôi ngủ một phát rồi chết luôn đi? Ai oán mở mắt ra, nhìn ông lão đang chạy đến bên giường mình, mắt đầy nét thương tâm như vừa mất đi con ruột. Thật đáng thương, nhìn nhìn ông lão phảng phất có nét của cha mình ở phàm giới, nên Mỹ Mỹ cũng không bài xích việc bị một người lạ ôm chặt vào lòng. “Tiểu Mỹ à, có chuyện gì từ từ nói, con không cần phải làm chuyện dại dột như vậy mà. Tiểu Mỹ à….”

Sau khi nghe ông lão vừa khóc vừa nói, Mỹ Mỹ đại khái hiểu được câu chuyện của cơ thể này. Ra là bị một tên nhà giàu ép cưới, phụ thân là tiểu thương vì bị ép đến gần tán gia bại sản, nên đành nén nước mắt mà chấp nhận gả đứa con gái duy nhất đi. Đứa trẻ này cũng thật tội nghiệp, mới 12 tuổi mà đã bị gả cho một thằng già gần bằng tuổi cha mình, vì cảm thấy quá uất ức mà nhảy sông tự vận. Mỹ Mỹ nhìn vị “phụ thân" của mình mà đau lòng, thôi thôi, dù sao cũng chết, chi bằng hy sinh bản thân mình mà làm nhẹ bớt gánh nặng cho người cha già này cũng được. Vỗ vỗ vai phụ thân, Mỹ Mỹ nói “Phụ thân, con hiểu rồi, con sẽ không làm chuyện dại dột nữa. Con sẽ lấy chồng mà.” Trưa hôm sau, Mỹ Mỹ bị người nhét vào một kiệu hoa đỏ. Không nhạc, không kèn, không có một cái gì vui vẻ cả, cứ vậy mà bị gả đi trong nước mắt của mình, của phụ thân và vài gia nhân trong nhà.

Đêm động phòng, giờ đây Mỹ Mỹ đang ngồi trên giường nghĩ mình sẽ chết như thế nào đây? Bị người ta làm cho đến chết? Dù sao cũng chỉ mới 12 tuổi, làm sao có thể thừa nhận chuyện người lớn chứ? Còn đang lẩn quẩn suy nghĩ, một lão già vừa xấu xí, vừa nhăn nheo vừa mập ù lăn vào cửa. Nói là lăn vì cơ bản không nhìn thấy được đôi chân của lão ta nữa. Mỹ Mỹ chán ghét nhìn “tướng công” của mình. Hèn gì cơ thể này cũng quyết tâm nhảy sông tự vận! Không thể nào để chuyện thất thân xảy ra được, mình phải chết! Chưa bao giờ Mỹ Mỹ thiết tha cái chết như vậy, phải tự sát. Đúng, phải tự sát.

Đột nhiên có một bóng đen bay vọt vào phòng, một đao chém chết lão mập trước mặt Mỹ Mỹ. Sau đó quay phắt lại nhìn thấy cô đang trợn mắt há mồm nhìn mình, hừ một tiếng:

- Nghe nói lão già này lắm tiền nhiều của, hôm nay đón vợ thứ 20 của mình vào nhà. Ra chỉ là một con bé hỉ mũi chưa sạch. Đáng thương tiểu cô nương, nhưng mà ngươi cũng đã thấy mặt của ta rồi nên cũng sớm...siêu sinh đi.

Mỹ Mỹ chỉ thấy ở cổ đau nhói, kịp nhìn thấy một màn đỏ thắm ngay trước mắt mình rồi mọi thứ ngay lập tức chuyển hết sang màu đen. Ô, vậy là chết rồi sao? Có nên cảm tạ tên cướp này đã thành toàn cho mình hay không? Nhưng mà nếu tha được thì cũng nên tha chứ, đúng không? Với lại trong tình cảnh đó, ai mà kịp nhìn mặt của ngươi chứ? Ngươi lo cái gì? Cứ một đao chém lão già rồi bay đi lấy tiền là được rồi mà?

Mỹ Mỹ ôm cổ, như vẫn còn cảm nhận được vết đao một nhát chém đứt cổ mình mà chết đi vậy. Nhìn qua lại thấy tiểu quỷ sai đang nhìn mình cười tủm tỉm, thật đáng yêu nha. Ra là vẫn có người đang chờ mình....

“Haha, cuối cùng ta cũng thắng cược mà. Lần này ta vẫn cược cô sống được một ngày rưỡi, quả không sai.” Tiểu quỷ sai cười rộ lên, có vẻ vì quá hưng phấn mà màu da của nó càng đỏ rực lên như một ngọn lửa bùng cháy vậy.

Ra là vui vì thắng cược chứ không phải vì nhìn thấy mình hả? Mà ai lại mong một con quỷ thấy mình mà vui chứ? Mình cũng thật, đi qua đi lại giữa địa phủ và nhân gian nhiều quá nên tự coi nơi này là nơi chốn quay về hay sao? Chết tiệt.

Mỹ Mỹ thở dài, chẳng cần ai nhắc cứ vậy bay thẳng vào vòng luân hồi như một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp. Mỹ Mỹ a, làm màu vậy cho ai coi chứ. Bây giờ nên nghĩ sắp tới phải chết thế nào cho bớt đau đi. Bị đao chém qua không vui chút nào đâu.

________________________

Đã là kiếp thứ năm rồi, Mỹ Mỹ nghĩ nên có gì đó vui vẻ hơn, ví dụ như chết cũng nên có ý nghĩa chút. Mỹ Mỹ nhìn phục trang của mình lần này một thân trắng tinh. Nhìn vào gương thấy được đây là khuôn mặt của một cô gái khoảng 15 tuổi. A, vậy là mình bây giờ đã được 15 tuổi rồi sao? Thêm hai kiếp nữa sẽ là 22 tuổi rồi, hay thật. Mỹ Mỹ còn đang sờ sờ nắn nắn gương mặt trái xoan bé bé xinh xinh của mình, thì cửa phòng đã có người gõ mấy cái, “Tiểu Mỹ, đã chuẩn bị xong chưa?”

Chuẩn bị? Chuẩn bị làm gì? Đi lấy chồng nữa sao? Không đúng, lần này là áo trắng tinh cơ mà. Mỹ Mỹ mở cửa ra thì nhìn thấy một ông già da đã nhăn hết lại , đến mức không phân biệt được đâu là mắt hay miệng nữa. Còn chưa mở miệng thì ông già đã nói, “Mọi người đều đang chờ con bên ngoài. Mau đi theo ta.”

Mỹ Mỹ bước vội đi theo ông già ra ngoài, quả thật có nhiều người đang chờ mình thật. Ai cũng nhìn mình với ánh mắt … thương xót. Sao lại thương xót?

Ông già quay lại nhìn Mỹ Mỹ:

- Tiểu Mỹ, ta thay mặt mọi người cảm tạ và...xin lỗi con. Cứ 10 năm một lần, thôn Dao Lai chúng ta phải hiến tế một trinh nữ 15 tuổi cho thuỷ thần, thì dân làng mới không bị hoạ giáng đầu. Năm nay, trong làng chỉ có mỗi một mình con là đạt điều kiện. Chúng ta...xin lỗi con. Sự hy sinh của con là cứu vớt của chúng ta. Xin con đừng..hận chúng ta. Tất cả mọi người, đi thôi.

Mỹ Mỹ chết lặng nghe từng lời từng lời của ông già trưởng thôn. Ra là lần này trầm mình xuống biển mà chết, thật đáng thương. Không biết sự mê tín này biết bao giờ mới chấm dứt, 10 năm sau lại có một cô bé nữa chết oan như mình hay sao?

Mỹ Mỹ không nói gì cứ vậy mà lẳng lặng bước theo mọi người. Trưởng thôn nhìn thoáng qua cô rồi nghĩ thầm trong đầu “Kỳ lạ, hôm nay con bé nhìn thật khác so với mọi ngày. Mấy hôm trước tuy cũng nhận mệnh nhưng không bao giờ ngừng khóc, hôm nay nhìn nó như chấp nhận như một việc hiển nhiên vậy. Thôi thôi, cứu được dân làng một đại hoạ là tốt rồi. Thật xin lỗi con, tiểu Mỹ!”

Mỹ Mỹ theo hướng dẫn của trưởng thôn, từ từ trầm mình đi vào biển. Nước biển ban đêm rất lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng tâm tiểu Mỹ bây giờ. Chết đi rồi sống lại, rồi lại chết đi. Cuối cùng mình đến thế giới này để làm gì? Để trải qua mọi nỗi khổ của hồng trần hay sao? Trước khi Mỹ Mỹ hoàn toàn mất đi ý thức, cô nhìn thấy trước mặt mình có một đôi mắt màu lục ánh lên trong biển đêm.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.