Mỹ Mỹ vậy mà giờ mới nhớ đến bên cạnh mình còn có một Mặc Lãnh, cô chết trân không biết nói gì. Không lẽ giới thiệu đây là Bạch Trạch, tên chết tiệt bán thông tin mật của Thiên Đình cho nhân gian?
“Đây là...là….” Mỹ Mỹ ấp úng, nhưng Bạch Trạch lại tiếp lời “Ta tên là Bạch Trạch, cứ gọi là Bạch đại gia được rồi. Là chồng chưa cưới của con của chị của mẹ của em họ của bác của ông nội của dì của Mỹ Mỹ. Từ nhỏ đã đối đãi với Mỹ Mỹ như em không phải thân sinh của mình rồi.”
………………
Nói thừa! Cái họ hàng dây mơ rễ má thế kia bắn đại bác thế nào cũng khôn tới, còn không phải là không cùng một cha mẹ sinh ra hay sao?
Mặt Lãnh đen mặt. Mỹ Mỹ thì im lặng, tự ảo giác mình không biết người này! Tại sao Thiên Đình lại chứa chấp loại người mặt dày nói chuyện thiếu muối như vậy chứ?
“Mấy người này không biết đùa là gì cả. Haiz, cái tên Mặt Lạnh nhà ngươi muốn nghĩ sao cũng được. Đừng có khi dễ Mỹ Mỹ của ta là được rồi.” Bạch Trạch gãi mũi.
“Ta tên là Mặc Lãnh!” Mỹ Mỹ cũng không phải của ngươi! Mặt Lãnh oán thầm.
“Cũng như nhau cả thôi, đến, Mỹ Mỹ, ôm một cái chào tạm biệt nào.” Cũng không cần biết Mỹ Mỹ có đồng ý hay không, Bạch Trạch đã ôm cô vào lòng. Hắn nhưng cũng không quên quay đầu nhìn Mặc Lãnh đang tức bung khói mà cười trêu chọc, sau đó phất tay lên mà biến mất giữa không trung. Mỹ Mỹ cũng bị Bạch Trạch xoay vòng vòng, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Liền đó có tiếng gọi “Cung Chủ! Ngài ở đâu?” Sau đó mười mấy người áo đen xuất hiện, đều là những người của Ám Thương Cung lúc nãy bị kẹt lại đằng sau khi rừng cây bị quật ngã hết.
-Ta không có việc gì. Các ngươi thu xếp mọi việc ở đây đi. Bên đó có trả lời chưa?
-Bẩm Cung Chủ, bồ câu đưa tin nói ngày mai sẽ có người đến giải quyết việc này.
-Tốt, xong việc rồi thì chúng ta trở về Cung.
Sơn Trà và Mân Côi đều đến xem tình hình của Mỹ Mỹ, ở chung một thời gian, hai người cũng xem Mỹ Mỹ như tiểu muội trong nhà mà chiếu cố. Mỹ Mỹ vừa ngoan hiền vừa tốt tính, lại mong manh dễ vỡ, thành công kích thích được bản năng làm mẹ của hai người nên cả hai đều rất yêu quý cô. Hai người đều biết Mỹ Mỹ luôn nói dối, nhưng đến nay cô cũng chưa làm hại ai cả, nên cũng không làm khó cô. Mỹ Mỹ nhìn thấy mình được hai người tỷ tỷ quan tâm cũng thấy lòng ấm lên mà thành thật trả lời, “Hai người đừng lo, ta không sao. Nhờ có Cung Chủ bảo hộ nên ta không có việc gì.”
Mặc Lãnh đi chưa xa nên cũng nghe được lời này vào tai, cũng cảm thấy như có một dòng suối mát chảy trong lòng. Ra là cô còn biết có ta bảo hộ cho cô, chứ không phải tên mặt trắng Bạch Trạch gì kia.
________________________________________
Trở về Ám Thương Cung, trong thư phòng của Mặc Lãnh đang có hai người đang ngồi đối diện nhau. Một người là chủ nhân của căn phòng, người còn lại là nữ chính của chúng ta. Không khí trong phòng thật sự rất trầm trọng, đến cả một con ruồi cũng cảm nhận được chướng khí bên trong phòng mà tránh né.
Lúc này, Mặc Lãnh đang vừa âm trầm nhìn người trước mắt, vừa gõ gõ mấy ngón tay lên bàn. Trong cái không khí nghiêm trọng thế này, mỗi tiếng “cốc cốc" xuống bàn lại càng như búa tạ nện vào dây thần kinh của Mỹ Mỹ. Không cần ai phải làm gì, cô cũng cảm thấy được tay chân mình đang lạnh cóng, mà mồ hôi thì không ngừng đổ ra làm thấm ướt cả lưng mình. Ngài đây là đang dùng tâm lý để tra tấn, hỏi cung tù nhân hay sao?
-Mỹ Mỹ, cô thật sự là một người có thân thế vô cùng bí ẩn a.
Lời nói thì châm chọc, nhưng mà ngữ điệu như kéo được bão tuyết đến trong phòng. Mỹ Mỹ rối rắm, ta thật sự không muốn nói dối, nhưng mà nói thật thì cũng đâu ai tin được ta. Hơn nữa, ta nói ra cũng không có cách nào chứng minh cho bản thân mình được. Nếu không phải trong tình huống nguy cấp thì ta cũng đâu muốn kêu cứu với Bạch Trạch chứ. Mà tên kia cứu người rồi thì cũng thôi đi, không thể làm phép cho sét đánh chết con quái thú kia là được, việc gì phải lộ diện? Xong việc rồi thì phủi mông mà đi cosplay, bỏ lại cho ta một nùi việc rối tinh lên để xử lý! Mỹ Mỹ nắm góc áo của mình mà dằn xéo a dằn xéo.
Mặc Lãnh thấy người ngồi đối diện không nói gì mà cứ nắm lấy góc áo mình vò nát nó, nếu còn để cô ta vò thêm nữa thì chắc chắn sẽ rách mất. Hắn vốn là người nóng tính, để có thể kiên nhẫn được đến bây giờ đã là cực hạn rồi. Nếu với người khác thì đã có khi môt chưởng đánh nát người, chỉ để người ta còn cớ hơi thở thoi thóp để trả lời cho hắn. Có thể thấy, với Mỹ Mỹ hắn đã vô cùng khoan dung và rất để tâm. Mặc Lãnh quyết định phá vỡ sự im lặng này, bằng cách nào hôm nay cũng phải cạy được miệng cô ta. Hắn vỗ mạnh lên bàn, hét lớn "Còn không chịu nói sự thật?"
Mỹ Mỹ bị doạ sợ, nhưng vào lúc này đầu óc cô lại nhanh nhạy và thanh tỉnh. Có lần cô đọc ở đâu đó viết rằng, nếu một người bị dồn vào đường cùng thì sẽ trở nên bạo dạn và sáng suốt hơn bình thường, chắc là trường hợp hiện tại của cô đi? Mỹ Mỹ động tàu hũ, nhớ lại một vài sự việc trên phim ảnh và truyện chữ, chắp vá chỗ này chỗ kia một chút cộng thêm biểu tình bất cần đời, trong tích tắc cô đã vẽ ra một cái thân thế thật chấn động cho bản thân mình.
Được. Mặc Lãnh, ngươi đã ép ta nói thì ta sẽ nói. Ta cũng cóc cần biết người là Cung Chủ hay là sát thủ giết người như ngoé, ta đây cũng không có việc gì phải sợ ngươi nữa! Nếu thật sự có chuyện xấu xảy ra, cứ việc kêu cứu rồi nói Bạch Trạch đem ta trốn thoát khỏi nơi này là được! Nghĩ vậy trong đầu, Mỹ Mỹ cầm tách trà đưa lên miệng, thổi một hơi cho hết nóng rồi nhấp nhấp một ngụm trà, tư thế của cô muốn tao nhã bao nhiêu thì có bấy nhiêu tao nhã. Mỹ Mỹ thanh thanh giọng, lấy hơi chuẩn bị chém gió ra câu chuyện cuộc đời mình.
-Nếu Cung Chủ thật sự muốn biết. Thỉnh bình tĩnh nghe ta giải thích. Đúng như ngài đã nghĩ đến, ta vốn không phải là người ở đây, cho nên ngài có tra cách nào cũng không ra được. Và thân thế của ta, cũng không phải là người bình thường nào cũng có thể biết. Sở dĩ ta muốn giấu đến bây giờ chỉ vì không muốn xáo động cuộc sống bình thường của mọi người mà thôi.
Mặc Lãnh nheo mắt nhìn Mỹ Mỹ nghi ngờ, cư nhiên bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, còn có cảm giác có như có hào quang toả sáng xung quanh nữa? Mỹ Mỹ đồng thời cũng nhìn thấy nét nghi ngờ trong mắt Mặc Lãnh. Có xao động là tốt, chỉ cần có một chút nghi ngờ thì chuyện mình sắp kể đây sẽ có cơ hội lừa gạt hắn cao hơn.
-Ta là đồ đệ của một vị cao nhân đắc đạo, quanh năm suốt tháng người chỉ muốn tiêu diêu tự tại với núi rừng mà không màng đến thế sự nhân gian. Sư phụ ta không gì là không biết, trên thấu thiên văn, dưới tường địa lý, y thuật cao minh, nhân sinh trên đời không gì là không hiểu.
Đây là đoạn đầu của mấy tên đi coi bói dạo hay đi quảng cáo, rao vặt trên lề đường!
-Có thể nói sư phụ ngài đã là một thần tiên ở cõi nhân gian. Một lần, ta cùng sư phụ ra ngoài hái thuốc, nhưng ta vì sơ ý mà đi nhầm vào hang ổ của một con hổ dữ. Trong tình thế cấp bách, sư phụ vì muốn cứu ta mà sử dụng đến bảo vật của Cốc. Khi bảo vật va chạm với sự tấn công của con hổ, tuy cứu ta được một mạng nhưng nó cũng bị vỡ ra thành những mảnh nhỏ văng đi khắp nơi, nhưng mà chỉ có ta mới có thể nhìn thấy rõ ràng những mảnh vật ấy. Sư phụ nói đây là nhân duyên và số mệnh của ta, nên cho ta ra ngoài Cốc để thu thập những mảnh vỡ ấy, khi nào thu thập toàn bộ thì sẽ trở về.
Hơn một nửa là sự thật mà, cũng không có nói dối à! Thật sự "bảo vật" bị nổ banh, chỉ có mình ta mới đi thu nhặt những mảnh vỡ lại được mà thôi!
- Sư phụ của cô là ai? Còn tên Bạch Trạch hôm trước thì sao?
- Thứ lỗi cho ta, không thể nói danh tính của Sư phụ được. Người đã cắt hết duyên nợ với thế gian, bây giờ chỉ muốn ở ẩn dưỡng lão mà thôi. Còn tên Bạch Trạch, đừng nghe những lời nói bậy hôm trước của hắn. Hắn là...sư huynh của ta.
Mỹ Mỹ thầm thầm niệm trong lòng, ta làm gì có sư phụ mà biết tên chứ. Nguyên tắc nói dối là nửa thật nửa giả, như vậy không sợ ta không lừa được ngươi, hoặc ít nhất cũng làm ngươi tin tưởng ta một chút. Mỹ Mỹ tự biết sự việc càng ít kinh thiên động địa, thì càng có lợi hơn cho việc truy tìm quá khứ của mình. Nếu bị bại lộ thân phận quá khác người, rất có thể dẫn hoạ đến đầu. Ai biết ở đây có yêu ma hay không, cô cũng không muốn làm Đường Tăng trải qua 81 kiếp nạn đâu!
Mặc Lãnh sau một hồi nuối trôi những lời trần thuật về bản thân của Mỹ Mỹ, cũng thật sự bị chấn động. Một ý nghĩ khác lại loé lên trong đầu hắn:
- Cô có phải là người của Thiên Ý Cốc? Lời đồn nói rằng Cốc Chủ và các cốc nhân đều là những người thoát tục, không vướng bụi hồng trần. Những người trong Cốc đều có những môn công phu kỳ lạ, khác xa với võ công tầm thường. Giống như vị sư huynh kia của cô, có thể chớp mắt mà đến, chớp mắt mà đi, hoặc một chưởng đánh chết con rắn biển to xác hôm nọ. Nhưng người của Thiên Ý Cốc không kết giao với người ngoài, có thể như cô nói, đều là những "tiên nhân của thế giang." Thiên Ý Cốc ở đâu không ai biết, chỉ biết rằng toàn Cốc bị bao quanh bởi một màn sương mờ, làm Cốc lúc ẩn lúc hiện. Nhưng nếu ngoại nhân muốn vào bên trong Cốc sẽ không thoát ra được, chỉ khi là người của Cốc thì mới có thể tuỳ tiện ra vào Cốc mà thôi.
Mỹ Mỹ ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh, cười như không cười mà nhìn Mặc Lãnh, cố gắng giữ vững hình tượng bí ẩn đã gầy công xây dựng, nhưng bên trong nội tâm đang cào loạn một vòng. Đánh bậy đánh bạ vậy mà cũng trúng, không lẽ thật sự có cái Cốc như vậy, có những con người thần kỳ như vậy sao? Mình còn đang định nói mình ở Hoa Quả Sơn, có bà con với Tề Thiên Đại Thánh và quen biết với Thiên Bồng Nguyên Soái. Nếu hắn đã cho mình là người của Thiên Ý Cốc, vậy mình cứ đâm lao rồi theo lao vậy, trước mắt cứ giả vờ như mình thật sự xuất cốc để lo sự vụ, sau khi xong việc cứ im lặng cuốn gói mà đi. Lúc thu thập xong các mảnh ký ức, ta cũng đã có thể xé bầu trời mà đi như Bạch Trạch, sợ cái quái gì nữa?
Phía bên kia, Mặc Lãnh đang thầm tính toán. Nếu quả thật như vậy, cô ta thật sự rất quan trọng với kế hoạch của mình, không thể để cho cô ta rời đi....Nhưng mà, con người này, có bao nhiêu chuyện là nói thật?
-Mỹ Mỹ cô nương, nếu thật sự cô là người của Thiên Ý Cốc, chúng ta thành thật xin lỗi vì đã nghĩ rằng cô là người của Ma Giáo. Nhưng nếu như cô là đồ đệ của Cốc Chủ, vì sao cả một chút năng lực bảo vệ bản thân cũng không có? Tại sao cô lại bị Tả Sứ bắt vào thanh lâu làm thế thân?
Mỹ Mỹ đang đắc ý vì lời nói dối của mình, lại bị Mặc Lãnh hỏi một câu vì sao mình vô dụng như vậy mà nghẹn họng. Nhanh chóng xoay chuyển những ý nghĩ trong đầu, cô nhìn về nơi xa bên ngoài cánh cửa, tựa như có thể nhìn xa đến tận Thiên Ý Cốc, thở một hơi thật dài chuẩn bị diễn tiếp một hồi kịch khác.
-Khi xuất Cốc, sư phụ đã thi triển một bí pháp trên người ta, làm ta không thể sử dụng những khả năng của mình được. Người nói chỉ khi ta tìm được những mãnh vỡ của bảo vật, mới có thể từ từ lấy lại năng lực của mình. Nhưng bí pháp đó có tác dụng quá mạnh, làm ta mê man bất tỉnh ngay khi ra khỏi kết giới của Cốc. Rất có thể khi Tả Sứ của Ma Giáo nhìn thấy ta nằm ở bên đường đã nảy ra ý định bắt ta làm thế thân. Mãi đến khi ta tỉnh dậy đã thấy mình bị giữ lại trong kỹ viện, mang theo khuôn mặt của cô ta.
Dù sao người cũng đã chết, cho dù Mỹ Mỹ ta có nói bậy nói bạ thế nào cũng không ai đối chứng. Hahahaha, ta thật giỏi. Không biết trước kia trên Thiên Đình ta làm gì, nhưng có lẽ khi trở về nên xin làm đạo diễn hay tiểu thuyết gia ,phục vụ mảng văn nghệ giải trí trên trời. Nghe nói các tiên nhân suốt ngày chỉ đánh cờ, uống rượu, hay xem ca hát nhảy múa, loại hình giải trí mới của Mỹ Mỹ ta chắc chắn sẽ thu hút mạnh thị trường. Haha, sắp giàu rồi, hahahaha.
Mỹ Mỹ đắc ý cười đến mất cả hình tượng cao cao tại thượng, lại lộ ra bộ dạng ngô ngố như thường. Mặc Lãnh im lặng, hắn đương nhiên biết Mỹ Mỹ vẫn còn che giấu sự thật, nhưng không biết vì sao mà thôi. Sau khi kiến thức qua khả năng của Bạch Trạch, hắn quả thật bị chấn động. Nếu Mỹ Mỹ có quen thân với người này, thì cô ta chắc hẳn cũng có một thân phận bí hiểm không kém gì tên mặt trắng kia. Hơn nữa, đoạn hội thoại lần trước của bọn họ...Hắn thà rằng tin tưởng Mỹ Mỹ là người của Thiên Ý Cốc, còn hơn là tiên nhân trên trời. Cho dù là người trong cái Cốc thần bí kia, thì vẫn là người có thể chạm vào. Còn nếu là tiên trên trời, thì vĩnh viễn chỉ ở trên cao mà nhìn xuống hắn mà thôi. Được rồi, Mặc Lãnh quyết định tin theo lời nói có ngàn chỗ sơ hở của Mỹ Mỹ. Chưa có ai làm cho hắn động tâm muốn giữ bên mình như vậy, nếu đã có rồi thì hắn sẽ không bỏ qua.
Mặc Lãnh trầm mặc một lát rồi nói, "Đã như vậy, chúng ta gặp nhau là có duyên phận. Ta cũng cần đến Thiên Ý Cốc một chuyến, cô nghĩ sao nếu chúng ta giúp đỡ lẫn nhau?"
"Cung Chủ muốn tìm Thiên Ý Cốc làm gì?" Mỹ Mỹ muốn vò đầu bức tóc mình, khi không lại muốn tìm đến nơi đó làm gì? Ta cũng không phải là người của nơi đó a! Giúp ngươi thì lộ ra ta lại nói dối sao?
"Có việc...cô chỉ cần đưa ta đến Thiên Ý Cốc là được." Mặc Lãnh lãnh đạm trả lời
"Cũng được, nhưng ta có điều kiện. Ta chỉ đưa ngươi đến Cốc khi ta đã xong việc của mình. Sư phụ chắc chắn đã làm cấm chế không cho ta bước vào Cốc một khi ta chưa thu thập đủ bảo vật." Ha, Mỹ Mỹ ta thật giỏi, lý do vậy mà cũng nghĩ ra!
"Thành giao," Mặc Lãnh cũng không nói nhiều, "nhưng nếu như cô lừa gạt ta thì ta sẽ không bỏ qua." Nói rồi hắn một tay bóp nát chén trà trong tay thành những bột vụn. Mỹ Mỹ trợn mắt nhìn hành động doạ người này, trong lòng gào thét: có võ công thật tốt! Thật doạ người!
"Đương nhiên, quân tử không nói hai lời." Mỹ Mỹ vỗ tay lập lời hứa với Mặc Lãnh, nhưng mà trong bụng thầm nói "Ta cũng đâu phải quân tử." Hahahaa, cô cười thầm trong lòng, cảm thán mình càng ngày càng lưu manh a.