[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao

Chương 98 : Đả kích dáng vẻ kiêu ngạo của Nghệ Phong.




Lưu Phong lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, đợi hắn trả lời. Hắn thật sự vô cùng đố kị với Nghệ Phong, tên đó đến rất muộn, lại còn có thể ngồi trên đài cao. Vị trí đó lẽ ra phải thuộc về mình mới đúng.

Ngũ đại trưởng lão nghe thấy câu nói của Lưu Phong, đồng loạt đưa mắt nhìn Nghệ Phong, đợi hắn trả lời. Bọn họ đợi Nghệ Phong lâu như vậy, cũng chính vì muốn trận quyết đấu này trở thành mở màn của nghi thức hạ sơn.

Nghệ Phong biết sớm muộn gì cũng phải tiến hành trận chiến này, hắn nhẹ nhàng phất tay áo, tư thái bình thản đứng lên :

- Nếu như vậy, cứ chiến thôi.

Câu nói này, nhất thời khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung đến Nghệ Phong và Lưu Phong, tất cả đều nín thở ngưng thần quan sát.

Thi Đại Nhi đứng dưới đài, chuyển động cặp mắt giảo hoạt, bình tĩnh nhìn Nghệ Phong. Trong đôi mắt đẹp có vẻ chờ mong, lại có vẻ khiếp đảm. Khuôn mặt mâu thuẫn tinh khiết và mị hoặc của nàng khiến nam nhân đứng cạnh nàng cảm giác từng đợt choáng váng. Trong ánh mắt tràn đầy si mê.

Đại trưởng lão quỷ dị liếc nhìn Nghệ Phong, hắn không ngờ Nghệ Phong lại đáp ứng thoải mái như vậy, trong kế hoạch của hắn, Nghệ Phong lẽ ra phải khóc lóc kể lể một hồi, sau đó đòi một đống điều kiện có lợi cho y, lúc này mới không tình nguyện chậm rãi bước lên võ đài.

- Nghệ Phong, ngươi xác định muốn quyết đấu với Lưu Phong chứ?

Ngũ trưởng lão ở bên cạnh cũng rất hiếu kỳ nhìn Nghệ Phong, hắn biết rất rõ đại ca hắn sẽ hạ mệnh lệnh gì. Không cho phép Nghệ Phong sử dụng độc thuật mình đã dạy, Nghệ Phong chắc chắn sẽ thất bại.

Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, ngươi hỏi câu này làm gì, ta còn lựa chọn nào khác sao?

Nghệ Phong không trả lời Ngũ đại trưởng lão, thân ảnh lướt đi, giống như chiếc lá bị gió thổi bay xuống, vô cùng tiêu sái hào hiệp, phối hợp với mái tóc dài lâu ngày không sửa sang, thật sự có vài phần dáng dấp thoát tục.

- Hừ...

Lưu Phong hừ lạnh, lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, tỏ ra rất xem thường thần thái giả vờ tiêu sái này của Nghệ Phong.

Đố kị!

Nghệ Phong nghe được tiếng hừ của Lưu Phong, trong lòng lập tức toát ra từ này, sau đó rất xem thường nhìn về phía Lưu Phong: Bản thiếu phong độ như vậy, còn người kém cỏi như vậy, ngươi đố kị cũng đúng.

Hai người đứng đối mặt nhìn nhau, trong nháy mắt thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Mặc dù Đại trưởng lão rất nghi hoặc biểu hiện của Nghệ Phong, thế nhưng hắn nhìn mọi người với ánh mắt nóng cháy, cũng không nhiều lời, trực tiếp tuyên bố quyết đấu bắt đầu.

- Trận chiến này, là quyết đấu tạp mạc thức. Hi vọng hai người nhớ kỹ cho ta.

Đại trưởng lão mặc dù nói với hai người, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào người Nghệ Phong, hắn thực sự không thể tin được nhân phẩm của Nghệ Phong

Nghệ Phong xem thường liếc mắt nhìn Đại trưởng lão: Khốn khiếp, bản thiếu là người quân tử, lẽ nào lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy sao?

- Này, ngươi chuẩn bị cho tốt đi, chuẩn bị xong bản thiếu mới động thủ. Bản thiếu rất quân tử.

Nghệ Phong nhìn Lưu Phong, giả vờ quân tử nhắc nhở, mọi người ở phía dưới nghe thấy lập tức ồ lên, Nghệ Phong là người thế nào, trong lòng bọn họ biết rất rõ.

Lưu Phong không chút suy nghĩ, tung quyền đánh về hướng Nghệ Phong, một quyền này, Lưu Phong cũng chưa dùng tới vài phần lực lượng.

- Hừ... Đánh lén vô sỉ.

Nghệ Phong rung đùi đắc ý tránh thoát quyền này, thở dài, rất thất vọng nhìn Lưu Phong .

Nếu như ta đánh lén, lực đạo sẽ nhỏ như vậy sao?

Trong lòng Lưu Phong thầm mắng tên hỗn đản vô sỉ này, quyền thế trên tay tiếp tục thi triển. Đấu khí lục sắc trên người trong nháy mắt vận chuyển, đấu khí lóe ra kích khởi từng đạo âm hưởng vù vù, quang mang lục sắc, giống như con rắn, không ngừng phun ra. Không khí xung quanh cũng bị cuốn lại, hình thành từng đạo gió lốc nho nhỏ.

Chỉ có Sư Cấp mới có thể phóng đấu khí ra ngoài. Trong lòng đám đệ tử cấp thấp mặc dù đã sớm lý giải, thế nhưng nhìn đấu khí phóng ra không ngừng kéo dài, trong mắt đều tràn đầy ước ao.

Nắm tay bá đạo lướt qua hư không, đấu khí chấn động khiến hư không có chút xao động. Không khí xung quanh giống như trốn tránh địch nhân bị nắm đấm đánh dạt sang hai bên. Tình huống như vậy khiến trong hư không phảng phất xuất hiện một con đường nhỏ, chia cắt không khí thành hai bên.

Đám đệ tử phía dưới nhìn thấy màn này đều kinh ngạc há to miệng. Mặc dù bọn họ chỉ kém Sư Cấp một cấp bậc. Thế nhưng thật không ngờ, Sư Cấp lại cường hãn tới mức độ này, hoàn toàn khác biệt với đẳng cấp của bọn họ. Chẳng trách, bên ngoài có tin đồn, bước vào Sư Cấp chính là bước vào cánh cửa cường giả.

Thế ra quyền liên tục của Lưu Phong khiến ánh mắt Nghệ Phong ngưng trọng, hắn đang nằm ở cấp bậc Sư Cấp, đương nhiên hiểu rõ Sư Cấp cường hãn như thế nào. Mặc dù ngoài miệng hắn rất khinh thường Lưu Phong, thế nhưng tận đáy lòng cũng biết, Lưu Phong là một cường địch, cho dù bản thân hắn cũng đã đạt được Sư Cấp. Thế nhưng lại không hoàn toàn có lòng tin đánh bại được Lưu Phong, trận chiến này thật sự là một trận ác chiến.

Nắm đấm lao đến, Nghệ Phong thu hồi tất cả tâm tư trong đáy lòng, đấu khí từ trong cơ thể xông ra, so với khí thế nghiêm nghị bá đạo của Lưu Phong, khí thế của Nghệ Phong căn bản không đáng nói.

- Hừ...

Nghệ Phong bình thản nghênh đón nắm đấm của Lưu Phong, khiến mọi người dưới đài lập tức xôn xao. Nắm đấm không hề có khí thế này, làm sao có thể là đối thủ của Lưu Phong.

Nhất thời, tất cả đều khinh bỉ cười nhạt tên đệ tử thần bí nhất Thánh địa, thì ra, Nghệ Phong chỉ là con cọp giấy, phí công chúng ta còn tưởng hắn rất mạnh?

- Ầm...

Tiếng va chạm vang lên, hai người vừa chạm nhau, hai luồng lực cường đại đã hoàn toàn thổi quét, loại trừ không khí ở chính giữa, tạo nên từng cơn lốc nhỏ, thổi tung hắn phục của hai bên. Ngược lại không khí ở chính giữa vừa mới va đập, lại bình ổn đến cực điểm, không hề có sóng động.

Sự yên lặng trên võ đài khiến mọi người đều ngơ ngác nhìn Nghệ Phong đã buông lỏng nắm tay sững sờ đứng nguyên tại chỗ: một quyền không hề có khí thế của hắn lại có thể tiếp được một quyền khí thế kinh người của Lưu Phong?

- Ngươi tới Sư Cấp rồi sao?

Thanh âm kinh hãi vang lên trong miệng Thi Đại Nhi và năm vị trưởng lão, một quyền vừa rồi, khiến bọn họ biết được một sự thực bọn họ không thể tin được.

Nghệ Phong, trong vòng một năm thực sự đã đạt tới Sư Cấp!

Năm vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương: Mặc dù Lăng Thần Quyết quỷ dị vạn phần, mặc dù Nghệ Phong có nền tảng Sư Cấp. Mặc dù Nghệ Phong xác thực là thiên tài kiệt xuất. Thế nhưng, trong vòng một năm đạt được Sư Cấp, điều này có thể được sao? Đại trưởng lão tựa hồ có chút hoài nghi, kinh mạch Nghệ Phong có phải thực sự trọng tố, trong vòng một năm đạt được Sư Cấp, đây tựa hồ là một kỳ tích không thể xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.