Khắc Lạp Khắc nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, sau đó lại nhìn mấy cây kim châm nằm trên mặt đất. Tuy rằng hoài nghi mục đích Nghệ Phong làm như vậy, nhưng suy nghĩ một lát, hắn vẫn nhặt mấy cây kim châm lên.
Kim châm vẫn như vậy, dáng dấp tối đen không hề có biến hóa.
- Khốn khiếp, ngươi là kẻ ngốc sao. Ta kêu ngươi xem kim châm thì ngươi cứ xem đi. Bây giờ ngươi vận chuyển đấu khí của mình, xem xem còn có thể vận chuyển không?
Nghệ Phong nhìn Khắc Lạp Khắc rất xem thường.
- Ngươi còn là Độc sư?
Khắc Lạp Khắc cảm thấy đấu khí trong thân thể của mình giống như bị ràng buộc, dùng hồn lực khống chế thế nào cũng không thể di động.
Khắc Lạp Khắc ngây người đứng tại chỗ: hắn vừa mới đoán rằng Nghệ Phong vừa làm chút thủ thuật với kim châm, thế nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, Nghệ Phong là y sư đồng thời còn là một độc sư. Hơn nữa, nhìn thủ đoạn thi độc này, cũng biết thực lực của hắn cao hơn mình.
- Rất bất ngờ phải không? Ha ha, độc này do ta tìm tòi phối chế ra, chỉ có điều rất bất mãn là, nó chỉ có tác dụng với người dưới Sư Cấp, hơn nữa chỉ có hiệu quả trong một khắc.
Nghệ Phong thở dài nói.
Lúc này Khắc Lạp Khắc mới thở dài nhẹ nhõm. Nếu như một võ giả có thể ràng buộc đấu khí của hắn, vậy thì quả thực quá kinh khủng.
Dung Mị bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, dù thế nào nàng cũng không thể nghĩ ra, Nghệ Phong lại là một độc sư, một độc sư bị thế nhân nhục mạ.
- Phong thiếu, lúc này ta mới chính thức phục ngươi. Nếu ngươi muốn đánh thì cứ đánh, chỉ có điều, trận chiến này, ta nhất định sẽ đòi lại.
Khắc Lạp Khắc rất quang côn nói.
Nghệ Phong thấy thế liền hơi sửng sốt, thiện cảm trong lòng càng tăng thêm, hắn thật sự có chút không muốn xuống tay, đối với người có tính cách tương đồng với mình, Nghệ Phong luôn luôn thưởng thức.
- Thiên Nghịch, ngươi đừng trốn nữa, tự ra đánh đi.
Nghệ Phong quay sang bên cạnh kêu lên, trong sự ngạc nhiên của Khắc Lạp Khắc, dứt khoát đi sang bên cạnh.
Dung Mị thấy thế, cũng cắn cắn môi, đi phía sau Nghệ Phong.
- Còn việc gì sao?
Nghệ Phong nhìn Dung Mị vẫn lẳng lặng đi sau lưng mình, bất giác dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn nàng.
Dung Mị cắn môi, vẻ kiều diễm trên người phảng phất ngày càng mạnh hơn, trên người nàng mặc bộ y phục rất đơn giản, làn da trắng trẻo, nõn nà lúc ẩn lúc hiện. Toàn thân toát ra vẻ quyến rũ mê người, đặc biệt đôi mắt như nước mùa thu, phảng phất như có lực hấp dẫn, muốn hút tất cả tâm trí của người đối diện, phối hợp với thân hình uốn éo như rắn nước, khiến Nghệ Phong không kìm được tà hỏa trong lòng.
Dung Mị thấy nhãn thần Nghệ Phong nhìn mình hơi có chút ngây dại, trong lòng nàng chợt thấy vui mừng, khi vừa mới chuẩn bị có động tác, lại phát hiện hai bàn tay của mình đã bị tay trái Nghệ Phong gắt gao chế trụ, cái miệng nhỏ nhắn cũng bị nặn thành hình chữ o.
- Cô nương, thu hồi mị thuật của ngươi lại đi, nó vô dụng với ta.
Nghệ Phong bình thản nói, lực đạo trên tay nặng thêm, Dung Mị không nhịn được khẽ kêu lên đau đớn, nhãn thần nhìn Nghệ Phong có chút khiếp đảm.
Nghệ Phong hừ một tiếng, lúc này mới buông tay chế trụ Dung Mị:
- Cô nương, sau này nhớ tránh xa ta ra, bản thiếu không có thiện cảm với ngươi.
Những lời nói lạnh lùng này khiến sắc mặt Dung Mị khẽ biến đổi, thế nhưng nàng lập tức nở nụ cười, thân thể theo tiếng cười không ngừng run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ vô cùng, khiến luồng tà hỏa trong lòng Nghệ Phong ngày càng mạnh mẽ.
- Ngươi cười gì chứ?
Nghệ Phong bình thản nói.
Dung Mị không để ý tới những lời của Nghệ Phong, vẫn cười khanh khách không ngừng, dùng ngón tay khẽ lướt qua khuôn mặt Nghệ Phong. Xúc cảm khi ngón tay lạnh lẽo lướt qua làm Nghệ Phong chấn động trong lòng.
- Nghệ Phong sư huynh! Thì ra sư huynh cũng không phải không có cảm xúc gì với ta.
Dung Mị cười hắc hắc, phảng phất giống như tướng quân đắc thắng.
Nghệ Phong vừa định nói câu gì, lại bị một thanh âm giống như tiếng chuông đồng trong mưa cắt ngang:
- Dung Mị sư tỷ quyến rũ như vậy, dù sao Phong ca ca cũng là một nam nhân, làm sao có thể không động tâm cho được?
- Đại Nhi, sao nàng lại tới đây?
Nghệ Phong nhìn về hướng thanh âm phát ra, kinh ngạc hỏi.
Dung Mị nhìn người vừa xuất hiện, trên khóe mắt của nàng bất giác hiện lên vẻ đố kị và ước ao. Thi Đại Nhi, đây mới là thiên chi kiêu nữ.
- Đại Nhi sư muội, hình như Nghệ Phong sư huynh rất có thành kiến với ta. Ha ha, cho dù ta sử dụng mị thuật, cũng không hề có hiệu quả với hắn.
Dung Mị vừa cười nói vừa lấp lánh ánh mắt nhìn Nghệ Phong.
Thi Đại Nhi cũng mỉm cười:
- Chuyện này sao có thể. Phong ca ca là người háo sắc nhất trên đời, Dung Mị sư tỷ xinh đẹp như vậy, sao ca ca có thể không động lòng. Hắn có thể chỉ giả vờ đứng đắn thôi. Nếu tỷ chịu cởi bỏ vài món trên người, ta bảo đảm Nghệ Phong ca ca sẽ không nhịn được.
Nghệ Phong nghe thấy lời nói của Thi Đại Nhi, không nhịn được cảm thán nói: Tiểu ma nữ vẫn là tiểu ma nữ, những lời này mà nàng cũng nói ra được.
Dung Mị quay sang Nghệ Phong nhoẻn miệng cười nói:
- Nghệ Phong sư huynh, vậy sao? Nếu đúng như vậy, tối nay ta sẽ ở phòng đợi sư huynh. Ha ha, sư huynh muốn ta mặc thế nào thì ta sẽ mặc thế ấy, hắc hắc….
- Dung Mị sư tỷ, tỷ thật biết nói chuyện. Ở đây ta có một số dược thảo tạo hứng thú? Chậc chậc, bọn họ nói thuốc này rất ngọt, mùi vị không tệ, chỉ là ta chưa thử qua, nếu không tỷ thử xem? Nếu như hữu dụng, tỷ hãy tìm Phong ca ca cùng nhau nếm thử?
Nghệ Phong nhìn dược vật trong tay Thi Đại Nhi, sau đó lại nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, trong lòng không nhịn được khẽ run rẩy. Tiểu ny tử này, thật sự muốn làm khó ta sao. Không hổ là tiểu ma nữ, nếu để Dung Mị nếm thử thứ này, sợ là toàn bộ nam nhân trong Thánh địa đều sẽ bi thương và sung sướng.
Nhãn thần cổ quái của Thi Đại Nhi khiến Nghệ Phong rùng mình. Tiểu ma nữ này không nghĩ cách đút cho Dung Mị ăn thứ đó chứ? Chưa nói đến những thứ khác, với thủ đoạn của tiểu ma nữ, chuyện này tựa hồ rất dễ dàng.
- Hắc hắc, chỉ cần Nghệ Phong sư huynh đồng ý, ta nếm thử một chút cũng không có vấn đề.