[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao

Chương 59 : Đãi ngộ của phế vật.




Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Nghệ Phong, trong lòng của hắn cũng có nghìn vạn suy nghĩ: làm truyền nhân của Thánh Địa, sự kì vọng của hắn đối với Nghệ Phong cũng không kém hơn sư phụ của Nghệ Phong, mà ngược lại càng mạnh hơn nữa. Vì hạn chế của quy mà Thánh Địa một mực chỉ có thể giấu ở trong sơn cốc này. Thế nhân cũng không hiểu biết, thế nhưng không ai không hi vọng Thánh Địa danh dương thiên hạ với tư cách là Thánh Địa chân chính của cả đại lục.

Cả đời này Đại trưởng lão bọn hắn không thể rời khỏi Thánh Địa, chỉ có thể ký thác hi vọng lên người Nghệ Phong.

- Nghệ Phong, kiềm chế tính lười nhác của ngươi, xuất ra phần chăm chú kiên định khi ngươi học y thuật thì chuyện đánh bại Lưu Phong cũng không phải là không thể.

Đại trưởng lão vỗ vỗ bả vai Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong trợn trắng mắt: nguyên lai ngươi cũng biết khả năng rất thấp ah. Đại lục có ai trong vòng một năm đạt tới Sư cấp không. Mẹ nó, cố gắng lên, cũng không thể chết trong tay tên rác rưởi Lưu Phong được.

- Đại trưởng lão, nếu không có chuyện gì ta đi đây. Ta còn phải luyện công.

Nghệ Phong cũng có chút bất mãn, độ khó của nhiệm vụ đối với hắn mà nói thật sự quá lớn.

Đại trưởng lão gật nhẹ đầu nói:

- Đi đi. Trong một năm này thiếu khuyết cái gì có thể tới tìm năm người chúng ta, chỉ cần có thể tăng lên thực lực của ngươi lên, chúng ta đều có thể cho ngươi.

Đôi mắt Nghệ Phong sáng ngời, trong lòng lúc này mới thấy công bằng một chút. Hắc hắc, bảo vật trong tay mấy lão già này không ít, ta đều phải cướp tới tay. Huống chi, có sự trợ giúp của bọn hắn, tốc độ gia tăng thực lực tuyệt đối sẽ nhanh hơn gấp đôi.

...

Nghệ Phong theo Đại trưởng lão từ mật thất đi đến phía sau núi. Hắn đã trở thành phế nhân, chỉ có phía sau núi, người bên ngoài không thể vào mới có thể yên tĩnh. Quan trọng nhất là, Nghệ Phong xác thực muốn cố gắng tăng thực lực lên, dù sao đây là một thế giới mạnh được yếu thua. Huống chi, tôn nghiêm của mình không thể để cho đám người Lưu Phong khiêu khích. Bất kể như thế nào, chính mình phải đánh bại Lưu Phong.

Nhớ tới những câu vũ nhục phế nhân, Nghệ Phong cảm giác mình lại bắt đầu sôi máu lên, một màn năm năm trước lại như tái diễn trước mắt

- Lưu Phong, bản thiếu gia nhất định phải dùng một năm thời gian hung hăng dẫm nát ngươi dưới chân.

- Ha ha, không thể tưởng được Phong thiếu ở Thánh Địa lại có thể là một cái phế vật. Ha ha, một phế vật kinh mạch đều đứt đoạn...

- Thực nghĩ mãi mà không hiểu, Ngũ đại trưởng lão sao lại đối với hắn tốt như vậy.

- Chậc chậc, cuộc sống của phế vật này xui xẻo rồi. Một năm sau, sợ là Lưu Phong sẽ không lưu thủ nữa.

- Không thể tưởng được a, nguyên lai tưởng rằng Phong thiếu mạnh nhất Thánh Địa ai ngờ là một tên phế vật. Quả thực không giống như tưởng tượng.

Tiếng nghị luận chung quanh không ngừng vang lên, trong đó có chút hả hê cùng mỉa mai, còn có cười nhạo mười phần. Tuy Nghệ Phong có thể đoán được đến kết quả như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn.

Phế nhân, hư danh này Nghệ Phong căn bản không quan tâm. Thế nhưng hắn quên không được hành động của Tần Y lúc trước, Tần Y nhu nhược không cho người khác gọi Nghệ Phong là phế vật. Từng giống như mãnh thú thị huyết, điều thủ vệ từ phủ ngoại công tới, để chính mình dẫn người giải quyết đám người này. Nghệ Phong chưa từng tưởng tượng được Tần Y luôn bình tĩnh sẽ thất thố như thế, hành động phảng phất như điên cuồng đó khiến cho Nghệ Phong đau lòng không thôi. Đặc biệt là lúc hàn độc phát tác, nàng cứng rắn chịu đựng cơn đau ngăn chặn những lời nói độc địa từ miệng những người kia.

Mỗi lần Nghệ Phong nhìn thấy những giọt mồ hôi từ trên trán Tần Y rơi xuống đất, vì chính mình thừa nhận những thống khổ cực lớn khiến Nghệ Phong hận thấu xương những kẻ đã chửi mình là phế vật.

Nghệ Phong lạnh lùng nhìn lướt qua đám người chung quanh, ánh mắt hàn ý mười phần khiến cho tất cả mọi người run rẩy trong lòng, bất quá khi bọn hắn nhớ tới Nghệ Phong là phế nhân thì nguyên một đám lại tỏ vẻ khinh thường.

Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, đi về hướng đám người đang nghị luận sôi nổi.

Những người kia thấy Nghệ Phong hướng về phía bọn hắn đi tới, cả một đám không nhịn được lui về phía sau, trong lòng không khỏi phát run. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong có chút hoảng sợ, bởi uy thế của Nghệ Phong đã sớm xâm nhập vào tận cốt tủy bọn hắn.

Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, khẽ nói:

- Nhớ kỹ những lời ta nói hôm nay, một năm sau, lúc ta cùng Lưu Phong quyết đấu thì các người sẽ làm bao cát luyện tay cho ta.

Sau khi Nghệ Phong nói xong, không để ý tới vẻ ngạc nhiên của mọi người, quay người hướng về phía bên ngoài, chỉ lưu lại một bóng lưng cô đơn khiến cho tất cả ngây ngốc.

- Ngốc bức…

Rốt cục có người đã thoát khỏi sự hoảng sợ và ngạc nhiên, phảng phất như muốn tự an ủi mình mà nhổ nước miếng mắng.

- Đúng đấy, chỉ là một tên phế nhân, còn hung hăng càn quấy cái rắm gì?

- Một tên phế nhân lại còn muốn đánh chúng ta. Nếu không phải Đại trưởng lão sủng ái hắn, hiện tại lão tử đè đầu hắn xuống cho một trận.

- Ta ngược lại muốn nhìn xem. Điều này phế nhân rốt cuộc là muốn sao hả giáo huấn ta? Ta chờ ngươi...

- ...

Từng câu khinh thường, trào phúng từ miệng mọi người phát ra. Hiển nhiên đối với lời giáo huấn của Nghệ Phong, bọn hắn xì mũi coi thường.

...

- Phong thiếu...

Ngay khi Nghệ Phong đang chuẩn bị tiến vào phía sau núi thì Thiên Nghịch đột nhiên xuất hiện trước mặt Nghệ Phong nhẹ giọng hô.

- Hả?

Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Thiên Nghịch, khóe miệng nhếch lên lộ vẻ tươi cười. Phiền muộn vừa rồi bỗng biến mất không còn một chút.

- Phong thiếu, chuyện gì xảy ra?

Hiển nhiên Thiên Nghịch không rõ Thánh Địa truyền đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn là thấy tận mắt thấy Nghệ Phong một chiêu đánh bại cường giả Sư cấp tứ giai. Làm sao có thể sẽ trở thành phế nhân cho bọn hắn đàm tiếu?

Nghệ Phong cười khổ nói:

- Đã xảy ra một chút sự tình, thực lực mất hết. Vừa vặn Lưu Phong tới tìm gây chuyện, cho nên bại lộ.

Thiên Nghịch sững sờ, lập tức nghi ngờ hỏi:

- Vậy không thể khôi phục sao?

Nghệ Phong lắc đầu nói ra:

- Khôi phục là không thể nào, chỉ có thể tu luyện một lần nữa. Tên khốn Lưu Phong kia, một thời gian nữa sẽ tới tìm hắn.

Thiên Nghịch lập tức ngây người tại chỗ: tu luyện lại từ đầu? Một năm sau sao có thể là đối thủ của Lưu Phong, chưa nói tới thiên phú hơn người của Lưu Phong, cũng không phải chỉ trong một năm có thể vượt qua được a.

Thiên Nghịch tựa hồ nghĩ tới điều gì đó. Hắn quay đầu nói với Nghệ Phong:

- Phong thiếu, nếu thật sự không được thì ngươi dùng độc đi. Tại Thánh Địa, dù có phát hiện cũng không có người nào dám nói cái gì, dù sao đây cũng là Thánh tông không từ thủ đoạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.