[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao

Chương 1562 : Lại thấy tinh đan của Chí Tôn




Nữ nhân trải qua mấy giờ im lặng, rốt cục khôi phục lại năng lực suy nghĩ. Nàng nhìn Nghệ Phong trước mặt, hơi khẽ cau mày hỏi:

- Ta đã đóng băng bao nhiêu năm?

Nghệ Phong nghe thấy câu này, lập tức vững tin suy đoán của mình. Nữ nhân này thật sự là đóng băng từ thời Viễn cổ đến bây giờ.

- Điều này... Đóng băng bao nhiêu năm ta không rõ ràng lắm. Bất quá, rất có thể nàng đã đóng băng từ thời Viễn cổ đến giờ. Khả năng là mấy ngàn năm, cũng có thể là trên vạn năm hoặc là lâu hơn!

Nghệ Phong nhún nhún vai nói.

Nghe thấy Nghệ Phong nói, nữ nhân thầm nói:

- Viễn cổ? Viễn cổ là bao lâu? Đại lục bây giờ còn có mấy vị Chí Tôn?

Nghệ Phong nghe thấy nữ nhân nói thầm, không khỏi hỏi lại:

- Thời đại của nàng lúc đó có mấy vị Chí Tôn?

- Chín vị!

Nữ nhân không chút nghĩ ngợi nói:

- Hiện tại đây là nơi nào?

Nghệ Phong nhún nhún vai nói:

- Hiện tại có lẽ một vị cũng không, tối thiểu ta chưa nghe thấy bây giờ ở đại lục có vị Chí Tôn nào.

Nghe thấy câu này, nữ nhân khẽ mở đôi môi đỏ mọng, trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Không có khả năng! Cho dù Chí Tôn vẫn lạc, nhưng mà hai đại Chí Tôn Tiên Tà, tuyệt đối sẽ không. Dù có vẫn lạc, bọn họ tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp để bồi dưỡng Chí Tôn đời sau.

- Ta làm sao biết được, dù sao lúc này ta không nghe thấy có vị Chí Tôn nào.

Nghệ Phong nói thầm một câu.

Nhìn ánh mắt Nghệ Phong không giống như đang nói dối, hàng lông mày của nữ nhân nhíu lại càng chặt, bất quá dù nàng có làm thế nào thì vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác kinh tâm động phách.

Thật lâu về sau, nữ nhân đột nhiên thở dài một hơi nói:

- Được rồi, không so đo ta đã đóng băng bao lâu nữa. Là ngươi cứu ta tỉnh sao, vậy ngươi tìm được biện pháp trị liệu cho ta rồi?

- Biện pháp trị liệu gì?

Nghệ Phong kinh ngạc, lập tức nhìn nữ nhân hỏi lại:

- Điều này… Nàng có thể giải thích một chút đây là có chuyện gì xảy ra hay không? Còn nữa, ta nói cho nàng biết, là ta ngẫu nhiên xâm nhập vào đây.

Nói xong, Nghệ Phong dùng ánh mắt đảo qua người đối phương, thầm nghĩ nữ nhân này xác thực đẹp tới kinh tâm động phách.

Tựa hồ nàng có thói quen dùng ánh mắt như vậy, thấy Nghệ Phong nhìn nàng chằm chằm cũng không có biểu hiện ra bất mãn. Chỉ có điều nghe Nghệ Phong nói ngẫu nhiên xâm nhập tại đây, nàng không khỏi nhíu mày. Lúc trước nàng bị phong ấn ở nơi này, cho dù là Thánh cấp bình thường cũng không thể vào được, hắn ngẫu nhiên có thể xông vào. Chẳng lẽ phong ấn kia đã mất đi hiệu lực rồi sao?

Nghĩ vậy, nữ nhân lắc đầu, mái tóc bồng bềnh như thác nước có chút phiêu động, biểu hiện rõ sự ôn nhu mị lực của nàng.

- Ngươi nói là ngươi không biết?

Nữ nhân nhìn chằm chằm Nghệ Phong hỏi.

Nghệ Phong nhún nhún vai đáp:

- Không biết!

Nghe thấy câu này, sắc mặt nữ nhân tái nhợt vài phần. Thật lâu về sau mới thì thào lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ thật là ông trời chú định. Dù cho đóng băng nhiều năm như vậy vẫn phải tử vong.

- Nàng có bệnh sao?

Nghệ Phong nhìn nữ nhân bình tĩnh nói.

Nữ nhân nghe thấy câu này, thiếu chút nữa nghẹn thở, nàng trắng mắt liếc Nghệ Phong một cái rồi nói:

- Ngươi mới có bệnh.

- Ta không có bệnh! Nàng có bệnh sao!

Nghệ Phong nói rất chân thành.

- Bản tiểu thư mới không có bệnh, ngươi mới có bệnh!

Nữ nhân nổi giận.

Nghe nữ nhân những lời này, trán của Nghệ Phong hiện đầy hắc tuyến, hắn không thể không giải thích:

- Ý của ta nói là nàng có phải mắc bệnh gì hay không, nếu không sao nàng lại nói sẽ chết?

Lúc này nữ nhân mới kịp phản ứng, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng tựa như ngũ sắc được pha thêm ráng đỏ. Nghệ Phong có chút sững sờ, thầm nghĩ nữ nhân này thật đúng là mê hoặc chết người không đền mạng.

Ngữ khí của nữ nhân có chút trầm xuống, nàng nói:

- Đây không phải là bệnh, mà là ám tật, so với bệnh là hai khái niệm khác nhau.

- Có muốn để ta kiểm tra thân thể cho nàng một chút hay không, nói không chừng ta có thể giúp nàng giải quyết. Y thuật của ta cũng không có vấn đề gì, Y sư bát giai.

Nghệ Phong nhìn nữ nhân nói, ánh mắt lại kìm không được quét qua thân thể nàng. Trong lòng thầm nghĩ kiểm tra thân thể nghĩa rất khác với lời nói, Nghệ Phong rất muốn tinh tế kiểm tra từng chút một.

Nữ nhân không chú ý tới ánh mắt của Nghệ Phong, ngược lại nghe thấy Nghệ Phong tự xưng y thuật không có vấn đề gì liền nở nụ cười:

- Y sư bát giai? Ngươi biết lúc trước ta đã mời y sư cấp độ gì nhưng cũng không có biện pháp giải quyết hay không?

- Cấp độ gì?

Nghệ Phong hỏi.

- Thập nhất giai đỉnh phong!

Nữ nhân nghiền ngẫm nhìn Nghệ Phong.

Nghe thấy câu này, Nghệ Phong thiếu chút nữa che mặt mà tìm một cái lỗ chui xuống đất. Thập nhất giai đỉnh phong, đó cơ hồ chính là tồn tại mạnh nhất trong giới y sư, lên một cấp chính là thần, thần chân chính. Nhân vật bực này mà so với Nghệ Phong, quả thực hắn giống như một con kiến hèn mọn. Dù cho da mặt có dày như Nghệ Phong, nhưng khi đối phương nói y sư thập nhất giai đỉnh phong cũng cảm giác mặt mình nóng lên, hai người căn bản không cùng một đẳng cấp.

Bất quá, điều này cũng khiến Nghệ Phong cảm thấy kinh hãi không thôi. Y sư thập nhất giai cũng không giải quyết được ám tật, vậy nó khủng bố tới cỡ nào? Đây quả thực là không thuộc về phạm trù ám tật nữa.

Nghệ Phong nghi ngờ hỏi:

- Là ám tật gì? Cư nhiên khủng bố như thế?

Nữ nhân nhìn thoáng qua Nghệ Phong nói:

- Không biết ngươi đã từng nghe nói qua tinh đan của Chí Tôn chưa?

- Tinh đan của Chí Tôn?

Nghệ Phong kinh dị nhìn nữ nhân, đáy lòng không khỏi nhớ tới hàn đan của Tần Y:

- Nàng đang nói là thời điểm khi Chí Tôn sắp tử vong, dùng thực lực tinh khí cả đời mình luyện chế thành một viêntinh đan, Đó là tinh đan của Chí Tôn? Ám tật kia của nàng là do tinh đan của Chí Tôn tạo thành?

Nữ nhân gật đầu nói:

- Không thể tưởng được ngay cả điều này ngươi cũng biết rõ. Đúng như ngươi đoán ám tật của ta là do tinh đan của Chí Tôn gây nên, bây giờ ngươi còn nghi hoặc vì sao ngay cả y sư thập nhất giai đều có cảm giác đau đầu hay chưa?

- Nàng là do dung hợp khỏa tinh đan này, sau đó bị tinh đan gây thương tích?

Nghệ Phong đột nhiên hỏi.

Nữ tử nói:

- Năm đó sư môn ngẫu nhiên đạt được một khỏa tinh đan, sau đó tìm người có độ phù hợp đạt tới mười thành cùng tinh đan. Nhưng mà, cơ hồ phải tìm khắp đại lục mới tìm được ta tiếp cận mười thành. Khi đó ta mới năm tuổi. Tinh đan của Chí Tôn khủng bố như thế nào không cần phải nói, cho dù là độ phù hợp mười thành cũng rất nguy hiểm, người có độ phù hợp chín thành hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà ta chỉ tiếp cận mười thành, tuy may mắn dung hợp tinh đan, nhưng lại xuất hiện ám tật. Khi ta hai mươi lăm tuổi thì ám tật bộc phát càng khủng bố. Bất quá khi đó Viễn cổ Chí Tôn giúp ta áp chế hai năm. Đồng thời, sư môn không ngừng tìm y sư giúp ta trị liệu.

- Y sư cửu giai, Y sư thập giai đã tới không ít, nhưng là đồng dạng cũng không có cách nào. Đến cuối cùng, sư môn mời y sư Y Thánh mạnh nhất đại lục bấy giờ tới, tuy thực lực của Y Thánh không phải là Chí Tôn, nhưng mà địa vị của hắn so với Chí Tôn được tôn sùng hơn vài phần. Người có thể so với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thế nhưng, cho dù bỏ ra một cái giá lớn mời hắn đến nhưng cũng không thể trị được. Khi ta được hai mươi bảy tuổi, mấy vị Thánh cấp trong tông môn đã tiến vào Thâm Hải tìm Vạn Cổ Huyền Băng.

- Tinh đan của Chí Tôn?

Nghệ Phong cười khổ không thôi, thầm nghĩ tuy tinh đan của Chí Tôn là chí bảo. Thế nhưng, đồng dạng cũng hành hạ chết người. Tần Y cũng thế, mà nữ nhân này cũng vậy, bất quá may mắn chính là ám tật của Tần Y đã được hắn thanh trừ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.