[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao

Chương 1557 : Nếu như là ngươi.




- Ở cùng nhau?

Ngạo Tuyết thì thào tự nói một câu, thật lâu về sau nàng lắc lắc đầu nói:

- Có lẽ ngươi không biết thân phận của ta. Ha ha, nói đến thì thật buồn cười, năm đó nếu ta nguyện ý thì kể cả thân phận Tiên Đế cũng sẽ là của ta. Ngươi nói xem Tà Tiên hai tông là kẻ thù truyền kiếp có thể ở cùng nhau sao?

Nghe Ngạo Tuyết nói, giờ phút này Nghệ Phong thật sự kinh ngạc. Hắn thật không ngờ Ngạo Tuyết còn có thân phận bực này. Càng làm cho Nghệ Phong bội phục không thôi chính là lão đầu tử, ngay cả truyền nhân của Tiên Phủ đều có thể dụ dỗ được.

Nghệ Phong cảm thấy hắn so với lão đầu tử chính là gặp dân chơi thứ thiệt. Đây mới thực sự là ngưu nhân. Có thể làm cho người của Tiên Phủ người buông bỏ cừu hận sống vui vẻ cùng lão, điều này phải có nhân phẩm bậc nào mới làm được?

Nghệ Phong lắc đầu, trong lòng rất muốn hỏi lão đầu tử bát quái này như thế nào làm được. Bất quá nghĩ rồi lại thôi, thực muốn hỏi lão đầu tử đoán chừng có thể bị lão đầu tử cùng Ngạo Tuyết đánh chết.

- Ngươi còn cảm thấy ta có thể cùng với hắn được sao? Đừng nói là Tiên Phủ không đồng ý, cho dù Tà Tông của ngươi cũng sẽ không đồng ý?

Ngạo Tuyết nhìn Nghệ Phong cười khổ nói.

Nghệ Phong gãi gãi đầu, xác thực rất đúng. Thân phận của hai người quá mẫn cảm, khiến cho giữa hai người có một khoảng cách vô cùng xa. Ví như Tần Y, nếu người của Tiên Phủ thì Nghệ Phong có muốn ở cùng nàng sợ là lão đầu tử cũng lôi hắn ra.

Cho dù hiện tại Tần Y là người của Tần gia trang, nhưng thái độ của họ không phải đối với quan hệ của mình với Tần Y không ủng hộ, cũng không phản đối sao?

- Vậy Tuyết di nghĩ như thế nào?

Nghệ Phong nhìn Ngạo Tuyết hỏi.

Ngạo Tuyết lắc đầu, thanh âm trở nên thâm thúy, nàng thì thào:

- Ta bị cấm túc tại ngọn núi này, nơi đây gần cấm địa của Tiên Cảnh. Cơ hồ mỗi ngày ta đều tự hỏi vấn đề này, tuy thực lực từ từ gia tăng. Thế nhưng, vấn đề này ta vẫn không có đáp án. Cho dù đã đạt tới Thánh cấp, với thân phận của ta, người của Tiên Cảnh cũng không có khả năng tùy ý trấn áp ta nữa.

- Thánh cấp!

Nghệ Phong nghe được Ngạo Tuyết nói ra thực lực của mình, trong lòng có chút líu lưỡi, vốn cho rằng nàng chỉ ở cấp độ Á Thánh. Thế nhưng thật không ngờ nàng rõ ràng đã tiến vào Thánh cấp. Thế nhưng, chính là vì thực lực thế này, ngược lại là khiến cho nhất cử nhất động của nàng càng bị người nhìn chăm chú. Nghệ Phong có thể tưởng tượng được, khi hắn bị Ngạo Tuyết mang đến nơi đây, khẳng định người cầm lái chính thức của Tiên Cảnh cũng đã biết.

Nghệ Phong thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi nhìn Ngạo Tuyết nói:

- Thực lực của lão đầu tử những năm nay cũng một mực tăng lên. Dĩ vãng ta không biết lão đầu tử vì sao không mưu cầu danh lợi. Thậm chí ngay cả ta cũng ném sang một bên không để ý, quanh năm suốt tháng khó khăn lắm mới được thấy thân ảnh của lão một lần... Lúc này ta hiểu được.

Ngạo Tuyết nghe Nghệ Phong nói, trong đầu không khỏi tưởng tượng tới cố sự gắng của Liễu Nhiên. Trong mắt nàng tựa hồ hơi nước chớp động. Thật lâu về sau, đột nhiên Ngạo Tuyết nhìn Nghệ Phong hỏi:

- Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?

Nghệ Phong nhìn Ngạo Tuyết nói:

- Tuyết di, không biết người có từng nghe nói danh xưng ma đầu của ta hay chưa.

- Sao?

Ngạo Tuyết nghi hoặc nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong cười cười, nói với Ngạo Tuyết:

- Xem ra Tuyết di chưa đã từng nghe nói qua. Ta nói người nghe một chút, chỉ hi vọng sau khi nói xong, Tuyết di sẽ không một chưởng đánh chết ta.

Nghe Nghệ Phong nói, Ngạo Tuyết cười nói:

- Chỉ cần ngươi là đồ đệ của hắn, ta khó có khả năng động tới ngươi.

Nghệ Phong cười nói:

- Trước đây không lâu, người của Mặc gia có quan hệ thân thiết với Tiên Cảnh chạy đến nhà của ta đả thương mấy người, bắt một muội muội mới mấy tuổi đi. Tuyết di cũng biết thân phận ta, tuy khi đó thực lực của ta không mạnh, nhưng mà nhờ cái thân phận này, lại có thể làm rất nhiều chuyện. Với thân phận của Tuyết di, nên biết Thánh chủ lệnh là gì. Lúc ấy ta dùng Thánh chủ lệnh ra một cái mệnh lệnh, đó chính là đồ sát Mặc gia. Danh xưng ma đầu cũng là ở thời điểm đó bị người đặt cho.

- Đồ sát Mặc gia?

Ngạo Tuyết nhìn Nghệ Phong, trong lòng cũng vì hành động khát máu của Nghệ Phong mà nhíu mày.

- Đồ sát Mặc gia chỉ là một phần trong đó. Lúc trước những gì tàn nhẫn ta đều làm hết: huyền thi, phố huyết, phiêu độc, lăng trì... Có thể nghĩ đến cái gì, ta đều làm cái đó. Khi đó ta không nghĩ ra cách nào nữa, bởi người nhà của ta đã chết rồi, cho dù khiến toàn bộ đại lục chôn cùng, cũng phải giết hết toàn bộ Mặc gia.

Ngạo Tuyết nghe Nghệ Phong nói, tuy trong lòng rất khó tưởng tượng thiếu niên thoạt nhìn hiền lành đạm bạc này có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà cũng có thể cảm giác được hắn rất muốn bảo vệ cho người nhà của mình.

- Ngươi làm như thế chẳng lẽ không lo lắng cho muội muội ngươi bị bắt đi một chút nào sao?

Nghệ Phong nói:

- Lúc ấy một đường giết đến tổng bộ Mặc gia. Bọn họ tự nhiên lấy ra muội muội ta uy hiếp. Khi đó ta chỉ hỏi Linh Nhi một câu rằng nàng có sợ chết không. Cũng chỉ vì một câu hỏi như vậy, Mặc gia nguyên bản suy nghĩ nói điều kiện với ta lại chuyển thành ôm may mắn thả muội muội ta ra trước.

- Tuyết di người nói, nếu ta đứng khi vị trí của người, sẽ như thế nào làm?

Ngạo Tuyết nghe Nghệ Phong nói xong, nàng trầm mặc lại. Nghệ Phong nói những lời này, cũng không phải nói cho nàng biết lý do ma đầu. Mà là nói cho nàng biết, nếu đổi lại là hắn. Cho dù là chết, cũng sẽ không bị người ta uy hiếp.

Cá chết lưới rách! Những lời này rất nhiều người nói, nhưng mà người có thể làm lại có được bao nhiêu?

Ngay lúc đó Nghệ Phong đã cứu được Linh Nhi. Cá đã bị chết còn lưới lại không rách.

Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, thật lâu rồi nói:

- Có một số việc không phải đơn giản như vậy.

Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:

- Người có thể thỏa hiệp một lần, vậy thì có thể tiếp tục thỏa hiệp. Thực lực Thánh cấp bây giờ của người cùng lão đầu tử, nếu thật sự muốn liều cá chết lưới, cũng không nhất định có người làm thế. Cho dù không cá chết lưới rách, người muốn ra Tiên Cảnh, chẳng lẽ cường thế cũng làm không được sao? Khi lão đầu tử bại lộ thực lực Thánh cấp chuyện thứ nhất làm là là xé rách ước định năm đó. Chắc hẳn, hắn truyền lại cho người chính là ý tứ này. Đương nhiên, lời nói của ta Tuyết di nghe vậy thôi, về phần quyết định như thế nào thì Tuyết di tự mình ngẫm lại. Tuy các người đạt tới Thánh cấp. Thế nhưng, ta không biết vài chục năm xa nhau sẽ có cảm giác gì, bất quá nếu là ta, nếu bị gây khó dễ không bằng liều chết còn hơn.

Ngạo Tuyết nghe Nghệ Phong nói, nàng cảm thấy kinh ngạc không thôi, lập tức cười cười nói:

- Ngươi nói như vậy mà cũng gọi là không quấy nhiễu quyết định của ta?

Nghệ Phong cười hắc hắc nói:

- Ta chỉ huyên thuyên một chút mà thôi, ta còn trẻ như vậy không nỡ chết, còn có nhiều nữ nhân đang chờ ta đến giải cứu.

Ngạo Tuyết lắc đầu, trong lòng lại nghĩ đến những lời Nghệ Phong vừa nói.

- Kỳ thật chính thức lo lắng không phải ta, sau khi ta làm như vậy sư tôn ngươi sẽ phải đối mặt với áp lực lớn đến bao nhiêu.

Ngạo Tuyết thở nhẹ ra một hơi nói.

Nghệ Phong nhếch miệng nói:

- Áp lực cái rắm gì. Hai người các ngươi tùy ý đi vào rừng sâu núi thẳm, với thực lực của các người, đại lục lớn như vậy, còn có ai có thể tìm ra? Tuy có ảnh hưởng một chút tới tự do, nhưng cuộc sống nam canh tác nữ dệt vải, chàng chàng thiếp thiếp đương nhiên tuyệt vời hơn hiện tại nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.