Chính như Yêu Hậu nói vậy, trong vòng 3 ngày, thủ đoạn mà nàng thi triển đếm không hết. Hạ độc, bẫy rập, sắc dụ… Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nghệ Phong nghĩ thầm, nếu không phải hắn là một Y sư bát giai, đồn thời còn là một cường giả Quân cấp, thì e rằng sớm đã bị những thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Yêu Hậu hành hạ chết rồi.
Thế nhưng mặc dù như vậy, Nghệ Phong vẫn cảm giác được hãi hùng khiếp vía, Mỗi thời khắc đều cẩn thận từng li từng tí, thậm chí ngay cả giấc ngủ cũng không dám ngủ sâu. Sợ Yêu Hậu xông tới làm thịt hắn.
Đối với việc Yêu Hậu cường hãn, ngược lại Nghệ Phong sẽ không phản kháng. Chỉ có điều Nghệ Phong rất hoài nghi, sau khi Yêu Hậu cường bạo hắn rồi mới thuận tiện làm cho thân thể của hắn thiếu đi một ít bộ phận gì đó. Đây mới là vấn đề mà Nghệ Phong lo lắng nhất.
Thời gian ba ngày sống trong phập phồng sợ hãi dần qua đi, trong thời gian ba ngày này, Nghệ Phong hóa giải hết tất cả những thủ đoạn thiên biến vạn hóa của Yêu Hậu. Cho đến khi năng lượng Thánh Ngọc Thạch của nàng đều được phong ấn lại, lúc đó Nghệ Phong mới thở dài một hơi.
Yêu Hậu đồng dạng cũng điều tra tình huống thân thể mình, chứng kiến Nghệ Phong đặt tay ở trước ngực mình, trên mặt nàng hiện lên một tia đỏ ửng. Về sau vô tình hay hữu ý dời tay của Nghệ Phong đi. Đáy lòng tuy rất hoài nghi Nghệ Phong có phải lợi dụng nguyên nhân trị liệu chiếm nàng tiện nghi của nàng hay không, nhưng nàng cũng sẽ không biết ngốc đến nỗi đi hỏi hắn. Bởi vì nàng biết rõ, cho dù có hỏi thì tiểu tử này nhất định cũng sẽ phủ nhận. Hơn nữa hắn còn hiên ngang lẫm liệt mà nói, đây là vì trị liệu.
Tay của Nghệ Phong từ trên người Yêu Hậu dời ra, đáy lòng âm thầm nói một câu: thật lớn, thật mềm!
Nghệ Phong tự nhiên phát giác được vẻ đỏ ửng chợt lóe trên khuôn mặt của Yêu Hậu, đối với thần thái như vậy của nàng, trong lòng Nghệ Phong cười trộm không thôi. Yêu Hậu không ngừng tạo ra phiền toái đối phó hắn. Nghệ Phong tự nhiên cũng không cam chịu yếu thế, hạ độc hay cái gì đó đối với Nghệ Phong mà nói không quá khó khăn.
Nghệ Phong quang minh chính đại lấy nguyên nhân trị liệu chiếm tiện nghi của Yêu Hậu. Thật ra Nghệ Phong còn muốn lừa gạt Yêu Hậu là khi trị liệu phải cởi y phục ra. Bất quá nghĩ mục đích như vậy quá rõ ràng, hơn nữa Yêu Hậu cũng sẽ không tin. Lúc này Nghệ Phong mới lấy lui làm tiến.
Tuy Yêu Hậu cũng có hoài nghi, nhưng cuối cùng đành phải phối hợp với Nghệ Phong.
- Tốt rồi! Về sau nàng không còn hạ độc ta nữa sao?
Nghệ Phong nhìn đáng thương với vẻ đáng thương.
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong cười hì hì, đối với Nghệ Phong nói:
- Nhìn ngươi giúp ta giải quyết năng lượng Thánh Ngọc Thạch, về sau ta sẽ không hạ độc ngươi nữa.
Nghệ Phong tự nhiên sẽ không tin hoàn toàn những lời này của Yêu Hậu, nhưng hắn vẫn phải giả bộ hết sức cao hứng:
- Đa tạ Lam Hinh tỷ tỷ.
Lam Hinh nhìn Nghệ Phong, đột nhiên lộ ra thần sắc ủy khuất:
- Cám ơn ta làm cái gì, ta lại đánh không lại ngươi, còn sợ ngươi khi dễ ta.
Nghệ Phong quay đầu sang một bên, không thể nhìn thẳng vào chiêu ủy khuất này của Yêu Hậu được, một chiêu này Nghệ Phong đã thấy rất nhiều lần trên người Thi Đại Nhi, vì thế cũng có sức miễn dịch tương đối lớn.
- Nghệ Phong!
Đột nhiên Yêu Hậu gọi tên Nghệ Phong, điều này khiến cho Nghệ Phong quay đầu lại nhìn Yêu Hậu.
Yêu Hậu nhoẻn miệng cười với Nghệ Phong:
- Cảm ơn ngươi!
Nghệ Phong nhìn dáng vẻ tươi cười tịnh lệ của Yêu Hậu, một khắc này Nghệ Phong có chút thất thần. Không thể không thừa nhận, bên trong dáng vẻ tươi cười đẹp đẽ ấy mang theo tính cách hồn nhiên trong sáng, lực sát thương thật lớn a.
Yêu Hậu thấy nhìn nàng tới Nghệ Phong sững sờ, đôi má nổi lên ửng đỏ, hung hăng trừng mắt liếc Nghệ Phong. Đột nhiên trong ánh mắt nghi hoặc của Nghệ Phong, Yêu Hậu nhắm mắt lại.
Hai hàng lông mi thật dài không ngừng rung rung, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên một tầng ửng đỏ non mịn, cặp môi đỏ mọng sáng bóng dụ nhân. Bờ môi hồng nộn nhếch lên như là hoa quả chín mọng sắp chảy nước, khiến cho người kìm lòng không được muốn cắn một cái.
Nghệ Phong nghĩ như vậy liền làm như vậy. Dưới sự dụ hoặc mê người này, Nghệ Phong quên đi sự khủng bố của Yêu Hậu. Hơn nữa bộ dáng run rẩy khi ánh mắt khép hờm dưới con mắt của Nghệ Phong xem như là sự dung túng.
Hôn lên bờ môi của Yêu Hậu, cảm giác trắng nõn mềm mại khiến cho Nghệ Phong như bị giật điện, điều này khiến cho Nghệ Phong nhịn không được tiến thêm một bước làm một động tác tham lam.
Yêu Hậu bị Nghệ Phong ôm lấy, rồi sau đó bờ môi bị Nghệ Phong ngậm chặt, thân thể căng ra một cách mãnh liệt, loại kích thích kéo căng này càng khiến đôi tay của Nghệ Phong ôm lấy Yêu Hậu mạnh hơn. Ngay tại thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị đột phá hàm răng của nàng thì đột nhiên Nghệ Phong cảm giác được một loại trầm trọng.
Loại trầm trọng khiến trong lòng Nghệ Phong cảm thấy giật mình, nhanh chóng vận chuyển đấu khí để chống lại, thế nhưng coi như là đấu khí Quân cấp cũng không thể giảm bớt bao nhiêu sự choáng váng, rất nhanh Nghệ Phong còn đang dán bờ môi Yêu Hậu, liền té xỉu ở trên thuyền.
- Hi hi!
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong té trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý:
- Tiểu gia hỏa, tính tình vốn háo sắc thì mọi chuyện đều thành công!
Trên đường đi, mặc dù Yêu Hậu thi triển vô số thủ đoạn, thế nhưng đều bị Nghệ Phong tránh né. Chỉ là Yêu Hậu tự nhiên sẽ không buông tha hắn dễ dàng như thế, nhìn Nghệ Phong nằm trên mặt đất, Yêu Hậu nở nụ cười hi hi. Nàng đã biết rõ, Nghệ Phong căn bản không sức chống cự đối với nữ sắc.
Yêu Hậu lau bờ môi một cái, nhớ tới hành động vừa rồi của Nghệ Phong, trên mặt kìm không được có chút đỏ ửng. Khi nãy Nghệ Phong ngậm chặt môi nàng, thân thể nàng đột nhiên trở nên cứng đờ như có một dòng điện từ bờ môi lan khắp thân thể.
Đơn giản xử lý sạch mê dược trên môi, lúc này Yêu Hậu mới ngồi xổm xuống nhìn Nghệ Phong. Đối với thực lực của Nghệ Phong, mê dược bình thường không hề có chút tác dụng, nhưng loại mê dược này xác thực có hiệu quả thật lớn đối với Quân cấp, tuy chỉ có thể khiến cho Nghệ Phong ngất xỉu trong thời gian không quá lâu, nhưng cũng đã đủ để nàng thu thập Nghệ Phong.
Yêu Hậu lấy ra một ít kim châm, sau đó bắt đầu cắm lên người Nghệ Phong:
- Hi hi, ngươi khi dễ ta nhiều như vậy, cắm vào ngươi một trăm tám mươi châm chắc không là vấn đề a.
Yêu Hậu không khỏi nhớ tới sự kiện Nghệ Phong đánh vào đồn bộ nàng khiến cho thân thể nàng phản ứng khác lạ, điều này khiến Yêu Hậu vỗ vỗ khuôn mặt, cảm giác nóng bừng như lửa đốt.
Yêu Hậu bắt đầu cắm một châm châm trên người Nghệ Phong, rất nhanh Nghệ Phong liền giống như một con nhím mình đầy gai. Cũng may mắn lúc này Nghệ Phong đang bất tỉnh không biết đau đớn, bằng không một châm lại một châm đâm xuống sẽ đau đớn vạn phần.
Sau khi Yêu Hậu cắm một cây kim châm cuối cùng lên người Nghệ Phong, vẻ mặt Yêu Hậu tươi cười nhìn như Nghệ Phong đã như con nhím:
- Ngươi đừng nên xoay người ah, bằng không... Hi hi...
Yêu Hậu cười vô cùng hoan hỉ, bị Nghệ Phong áp chế lâu như vậy, rốt cục cũng được xả cơn tức.
Nhìn thoáng qua Nghệ Phong, Yêu Hậu biết rõ không lâu sau Nghệ Phong sẽ tỉnh lại. Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn kia, bỗng nhiên Yêu Hậu trầm mặc, thật lâu sau nàng đột nhiên cúi người xuống, dùng bờ môi hôn nhẹ lên mặt Nghệ Phong một cái, sau đó lộ ra vẻ tươi cười mê hoặc:
- Ta rất muốn xem ngươi đến cùng có thể phát triển tới trình độ nào.
Tay của Yêu Hậu lướt qua bờ môi Nghệ Phong, trên ngón tay truyền đến khí tức ấm áp của hắn, trên mặt nàng không khỏi dâng lên một tia ửng đỏ nhàn nhạt. Nàng âm thầm vận chuyển đấu khí, thân ảnh mạnh mẽ bay nhanh vào hư không.
Mà ngay khi vừa Yêu Hậu đi, Nghệ Phong bắt đầu chớp chớp lông mi. Lập tức, cả không gian bộc phát một tiếng kêu đau đớn thê thảm, âm thanh này khiến cho đáy lòng người khác nhịn không được mà lạnh cả người. Dù đã bay được một cự ly khá xa, nhưng Yêu Hậu vẫn có thể nghe được tiếng kêu thê thảm ấy, điều này khiến cho tiếng cười vang như chuông bạc của Yêu Hậu càng thêm vui sướng.