[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao

Chương 1435 : Ngũ Tuyệt lão nhân




Võ giả chứng kiến Nghệ Phong giải đáp lưu loát như vậy, cả đám lâm vào kinh ngạc. Trong trí nhớ của bọn họ, chưa từng có ngươi nào giải đề mục nhanh như vậy. Cho dù là Ngũ Tuyệt lão nhân đích thân giải đề, e là cũng không bằng hắn.

Thủy Nhược Vân một mạch theo Nghệ Phng bước lên, càng có thể cảm giác được chấn động trong đó. Những đề mục này nổi tiếng khó. Thế nhưng trước mặt Nghệ Phong lại không chịu được một kích, Nghệ Phong thực sự thông mình như vậy sao?

Thủy Nhược Vân cũng không biết, tuy đề mục dưới lầu đa dạng, có chữ viết, có số học, có thơ từ ca phú... Thế nhưng, tất cả những thứ này đối với Nghệ Phong đều quá mức đơn giản, tài nguyên thơ từ ca phú Nghệ Phong có cả bó lớn để dùng, đố chữ Nghệ Phong đã chơi đến mức không muốn chơi nữa. Mà số học càng khiến Nghệ Phong cảm thấy không chút tính khiêu chiến, phần lớn số học trong đó đều là phương trình bậc hai hai nguyên tố, bậc hai ba nguyên tố, cao thâm thêm một điểm chính là dùng đến chút kiến thức đại học. Số học như vậy, đối với người thế giới này thực sự rất khó. Thế nhưng đối với sinh viên kiếp trước tốt nghiệp đại học, số học như vậy thực sự giống như đề mục cho học sinh tiểu học. Căn bản không có một tia khiêu chiến. Mà vừa vặn trong trong tầng bốn này, tỉ lệ số học chiếm tới tám phần mười.

Nghệ Phong đơn giản như vậy đi lên, cũng không quá kỳ quái. Trách cũng chỉ có thể trách thời đại này còn quá lạc hậu.

Thủy Nhược Vân và Nghệ Phong đi vào tầng năm, nhìn khuôn mặt Nghệ Phong trắng bệch. Tuy rằng trong lòng không thích nam nhân này, thế nhưng phải thừa nhận, mị lực của hắn ít người có thể chống đỡ được. Chỉ cần tốc độ giải đề lần này truyền ra ngoài, ắt có thể khiến vô số nữ nhân ngưỡng mộ.

- Đáng tiếc hắn là ma đầu.

Trong lòng Thủy Nhược Vân không kìm được cảm thán như vậy, thế nhưng ngay lập tức nàng lại cảm thấy hốt hoảng, không biết tại sao chính mình dùng từ đáng tiếc này.

Sau khi tiến vào tầng năm, Nghệ Phong liền phát hiện một lão giả râu tóc bạc phơ ngồi nghế trung tâm. Bên cạnh, hơn mười võ giả ngồi bao quanh hắn. Nghệ Phong tùy ý nhìn lướt qua, đối với những người này hắn vô cùng coi trọng. Nhân vật có thể thông qua bốn tầng trước, không phải hạng người thông tuệ, cũng chính là hạng người lắm tiền nhiều của. Mặc kệ là hạng người nào đều không thể coi thường.

Lão giả ngồi vị trí trung tâm, thấy lại có người tiến đến, hắn liền chuyển ánh mắt qua. Sau khi nhìn thấy Thủy Nhược Vân, hắn khẽ sửng sốt, lập tức cười nói:

- Nhược Vân, đã nhiều năm không qua đây.

Thủy Nhược Vân vội vàng tiến lên phía trước, khom người thi lễ nói:

- Nhược Vân bái kiến tiền bối.

Ngũ Tuyệt lão nhân gật đầu, vỗ vỗ chiếc ghế bên mình. Quay về phía Thủy Nhược Vân nói:

- Nhược Vân hãy ngồi bên cạnh ta.

Thủy Nhược Vân gật đầu, nhanh chóng tiến về phía trước, ngồi bên trái Ngũ Tuyệt lão nhân. Mọi người thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi. Không rõ tại sao Ngũ Tuyệt lão nhân đói với một tiểu cô nương tốt như vậy.

Sau khi Thủy Nhược Vân ngồi vào chỗ của chính mình, nhìn biểu tình mọi người nàng tự nhiên biết mọi người đang suy nghĩ điều gì. Bất quá, có vài thứ người khác thèm muốn đến đâu cũng không được. Trước kia Ngũ Tuyệt lão nhân lấy thân thử độc, được một vị tiền bối Tĩnh Vân Tông cứu hắn, sau đó trở thành huynh đệ kết nghĩa. Về sau Ngũ Tuyệt lão nhân đối với hậu bối Tĩnh Vân Tông vô cùng đặc biệt. Đối với chính mình, Ngũ Tuyệt lão nhân lại càng quý trọng tính mệnh. Trước kia năm lần bảy lượt muốn thu nhận Thủy Nhược Vân làm đệ tử. Bất quá, nàng không nhận lời.

Sau khi Ngũ Tuyệt lão nhân thấy Thủy Nhược Vân đã ngồi vào chỗ của chính mình, bỗng nhiên một võ giả từ tầng bốn chạy tới, khom mình ghé vào tai Ngũ Tuyệt lão nhân vài câu. Câu nói này, khiến nhãn thần Ngũ Tuyệt lão nhân nhìn về phía Nghệ Phong tăng thêm vài phần sắc bén.

- Ngươi tên là gì?

Ngũ Tuyệt lão nhân hỏi thẳng.

Nghệ Phong tự nhiên biết, chắc chắn nói về tốc độ hắn giải đề của hắn. Nghệ Phong chắp tay nói:

- Vãn bối Nghệ Phong, bái kiến tiền bối.

- Nghệ Phong? Tà Đế đương đại?

Một câu nói, nhất thời khiến mọi người lại lần nữa ngây dại, ánh mắt chuyển về phía Nghệ Phong, nhãn thần lóe lên quang mang không rõ ràng.

Ngũ Tuyệt lão nhân nghe thấy câu này, đôi mắt bỗng nhiên ảm đạm, quay về phía Nghệ Phong gật đầu nói:

- Hóa ra là Tà Đế, mời ngồi.

Nghệ Phong gật gật đầu, bước về phía trước vài bước ngồi đối diện Ngũ Tuyệt lão nhân.

- Ha ha, trước đó Tà Đế thật bạo tay. Chém giết người nhiều vô kể.

Ngũ Tuyệt lão nhân toát lên tiếu ý nói.

Nghệ Phong nhún nhún vai nói:

- Nếu có thêm cơ hội, Bản Đế sẽ giết vài lần.

Câu nói này, khiến Thủy Nhược Vân nhíu nhíu mày. Ngũ Tuyệt lão nhân lại cười lớn nói:

- Không tồi, có khí phách của thanh niên. Nếu thế nhân coi ngươi là ma, tất nhiên thủ đoạn của ma không có gì đáng trách.

Nghệ Phong khẽ cười cười, không đưa ra bất cứ nhận xét gì. Đối với Ngũ Tuyệt lão nhân hắn chưa từng quen, không biết đối phương làm ra vẻ hay thực tâm.

- Bất quá, người sống trên đời, giết chóc nhiều tóm lại là không tốt. Với vết máu nhiễm trên tay Tà Đế, nếu như thực sự tồn tại địa ngục. E là không thể thiếu vị trí dành cho ngươi.

Ngũ Tuyệt lão nhân cười nói.

Nghệ Phong nhún nhún vai nói:

- Địa ngục hay không địa ngục không thành vấn đề. Cho dù là địa ngục, ma sống tại địa ngục, giống như là thiên đường.

Ngũ Tuyệt lão nhân nghe Nghệ Phong nói, toàn thân nao nao, trên khóe miệng lập tức nhếch lên tươi cười:

- Tà Đế nói thực sự ẩn chứa vài phần triết lý. Thế nhưng ngươi là Tà Đế, bằng không ta thực sự có chút ý tứ thu nhận ngươi làm đệ tử.

Nghệ Phong cười cười, không giải thích. Cho dù hắn không phải Tà Đế, tuyệt đối không có khả năng bái Ngũ Tuyệt lão nhân làm sư phụ. Mặc dù hắn không nhìn thấu thực lực của Ngũ Tuyệt lão nhân này.

- Tiền bối quá khen. Vãn bối lần này đến đây, bất quá là cầu tiền bối một vật mà thôi.

Nghệ Phong quay về phía Ngũ Tuyệt lão nhân nói.

- Ha ha, thứ Tà Đế muốn chắc chắn không phải vật phẩm bình thường. Tà Đề muốn vật gì? Không biết chỗ ta có hay không?

Ngũ Tuyệt lão nhân cười nói.

- Tiền bối được mệnh danh sở hữu vạn kiện bảo vật. Không thể không có.

Nghệ Phong trên đường đi cũng tìm rõ ràng tin tức về Ngũ Tuyệt lão nhân, Ngũ Tuyệt lão nhân được xưng là người sở hữu nhiều bảo vật nhất, hắn cùng tiền bối của hắn không biết tập hợp bao nhiêu bảo vật. Có người đồn đại, người khác muốn gì đó, đều có thể tìm được tại nơi Ngũ Tuyệt lão nhân.

Tuy rằng chuyện này từng có khuếch đại, thế nhưng cũng cho thấy Ngũ Tuyệt lão nhân sở hữu rất nhiều. Nghệ Phong nghĩ có thể lý giải. Dù sao bảo vật trên năm tầng không phải ít, mà lên năm tầng, sau khi trả lời thất bại, cũng phải trả bảo vật làm chi phí. Vất vả như vậy, lại còn ít sao?

- Chỉ là thế nhân khuếch đại mà thôi! Tà Đế sao lại tin lời thế nhân nói?

Ngũ Tuyệt lão nhân cười hì hì nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Cái khác đối với ta đều không quan trọng. Lần này ta đến đây chỉ vì Ngũ Hành Linh Tham. Không biết tiền bối có hay không?

- Ngũ Hành Linh Tham? Thứ đó cũng không dễ kiếm. Ha ha, ngươi thực sự muốn đạt được nó?

Ngũ Tuyệt lão nhân nhìn Nghệ Phong cười nói.

Câu nói này của Ngũ Tuyệt lão nhân, khiến trong lòng Nghệ Phong mừng rỡ. Câu nói này, cho thấy Ngũ Tuyệt lão nhân thực sự có thể có thứ đó.

- Tiền bối nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, vãn bối vô cùng cảm kích.

Nghệ Phong khom mình hành lễ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.