Bởi vì nam tử Vương Tọa vừa mới đạt được thân thể Á Thánh, muốn dung hợp với thân thể hiển nhiên phải mất khoảng thời gian khá dài. Mà Liễu Nhiên giúp Nghệ Phong luyện chế Khôi Lỗi, cũng khá tốn thời gian. Thế nhưng lúc này, Nghệ Phong làm sao có thể lãng phí thời gian. Mặc dù lão đầu tử nói có thể giúp hắn luyện chế rất nhanh, thế nhưng Nghệ Phong không muốn chờ đợi một hai ngày này. Hắn mang theo Long Hùng rời khỏi Tội Ác chi thành.
Đối với lựa chọn này của Nghệ Phong, Liễu Nhiên cũng không nói thêm điều gì. Dù sao thực lực của Long Hùng mạnh hơn nam tử Vương Tọa và Khôi Lỗi rất nhiều. Thực lực của nó sánh ngang Quân Cấp ngũ giai nhân loại, hơn nữa phối hợp với điểm huyết mạch viễn cổ này, cho dù lục giai cũng có thể đánh một trận, thực lực của Nghệ Phong cũng không tính là quá thấp, quả thực không cần phải lo lắng.
Cứ như vậy, Liễu Nhiên bắt đầu bắt tay vào xây dụng Truyện Tống Trận. Tam trưởng lão cũng gắng sức giúp Điệp Vận Du chữa trị bệnh tình. Mà đám người Lý U bắt đầu xây dựng lại Tội Ác chi thành, có Yêu Hậu và Thiên Nghịch giúp đỡ, thực sự không gặp phải quá nhiều phiền toái.
Danh tiếng của Nghệ Phong truyền khắp thiên hạ, rất nhiều cường giả nguyên bản không môn không phái cũng bắt đầu gia nhập Tội Ác chi thành. Liễu Nhiên đối với những người này, cũng biểu hiện rất thiện cảm. Thậm chí thường xuyên chỉ bảo mọi người.
Tin tức Liễu Nhiên đạt tới Thánh Cấp sớm đã lan truyền khắp đại lục. Được Thánh Cấp chỉ bảo, khiến bọn họ kinh sợ. Một số Quân Cấp nhàn hạ, nghe được Liễu Nhiên cư nhiên chỉ bảo võ giả Tội Ác chi thành, cũng không ít người tới đây.
Lý U thấy Liễu Nhiên thản nhiên tọa trấn, không cần nói lời nào đã có vô số cường giả đến đây. Trong lòng Lý U kính nể Liễu Nhiên tới mức tột cùng. Mà Lý U cũng mới biết, hóa ra đại lục ẩn chứa nhiều cường giả kinh khủng như vậy.
Chỉ riêng Quân Cấp bày tỏ nguyện ý gia nhập Tội Ác chi thành, có tới hơn ba người.
Đối với cường giả như vậy, đương nhiên Lý U sẽ không cự tuyệt. Trong khoảng thời gian ngắn, Tội Ác chi thành trở thành kiên cố vững chắc. Chuyện giống như Mặc gia, hắn căn bản không cần lo lắng sẽ tiếp tục phát sinh.
Thánh Cấp khai sáng, điều này khiến danh tiếng Tội Ác chi thành không ngừng vang xa. Càng ngày càng có nhiều người tiến vào Tội Ác chi thành, Lý U đành phải hạ lệnh hạn chế. Điều dẫn tới thực lực của những người lưu lại đều không yếu.
Mà lần này Trữ Huyên bị thương không nhẹ, sau khi được Liễu Nhiên chỉ bảo, cũng lâm vào bế quan. Về phần Linh nhi bị bắt cóc, Liễu Nhiên thường xuyên ở cùng nàng, chỉ dạy nàng rất nhiều điều có ích.
...
Tại một hải đảo Đông Hải, nơi này tọa lạc một tòa cung điện rất lớn. Cung điện phồn hoa đồ sộ, không hề thua kém Mặc gia. Trước kia, hải đảo này là cấm địa nổi tiếng tại Đông Hải, không ai dám tùy ý đặt chân tới khu vực này. Từ thời xa xưa, hải đảo này chính là bá chủ Đông Hải.
Thế nhưng, ngày hôm nay bá chủ này lại bị mấy vạn người bao vây, lầm vào nguy cơ thật lớn. Khí tức, áp lực lan tràn khắp khu vực, một số người không quan hệ vội vàng bỏ chạy. Hai quái vật lớn đối chiến, bọn họ không thể nào chống lại.
- Lãnh Hâm, mau dẫn theo người của ngươi cút đi.
Thanh âm thanh lương lãnh ngạo quát lớn nam tử trẻ tuổi dẫn đầu. Trong ngữ khí mang theo tức giận.
- Băng Công Chúa hà tất phải nổi giận. Chỉ cần nàng theo ta, ta lập tức thu binh rời đi.
Nam tử trẻ tuổi nhếch lên tươi cười.
- Ngươi đừng nằm mơ!
Băng Ngưng giận dữ hét lớn.
- Ha ha, Băng Công Chúa hà tất phải nổi giận. Hẳn là nàng minh bạch, hiện tại Đông Hải cung chính là miệng cọp gan thỏ, căn bản nàng không được phép cự tuyệt ta. Biết điều cùng ta rời khỏi đây, tránh cảnh Đông Hải cung máu chảy thành sông.
Nam tử trẻ tuổi uy hiếp nói.
- Lãnh Hâm, cho dù máu chảy thành sông, ngươi cũng đừng hi vọng mang được tỷ tỷ đi.
Băng Hồn nhìn Lãnh Hâm nổi giận quát. Nhìn tới hai lão già sau lưng hắn, trong mắt liền bắn ra hỏa diễm.
Lần này bởi vì nguyên nhân Đông Hải cung và Tây Hải cung tiến vào cấm địa, các trưởng lão cường giả trong tộc đều bị vây tại cấm địa. Thế nhưng thật không ngờ chính là, không biết từ khi nào Tây Hải cung mời tới hai cường giả Quân Cấp. Trong tình hình trưởng lão trong tộc đều bị vây khốn, căn bản không ai có thể chống lại hai cường giả này.
Mà Băng Hồn hiểu rất rõ chủ ý của Tây Hai cung, chính là chủ ý cướp lấy tỷ tỷ của hắn mà thôi. Thể chất đặc thù của tỷ tỷ hắn, đối với người Tây Hải cung thực sự có tác dụng rất lớn. Quan trong là, nàng cũng có ý nghĩa đặc biệt đối với cấm địa.
- Chuyện này không phải do ngươi quyết định!
Lãnh Hâm hừ lạnh, ngữ khí vô cùng khinh thường. Lúc này nhân dịp trưởng lão lưỡng cung tiến nhập cấm địa đều bị nhốt, hắn tìm đến hai cường giả, dự định diệt Đông Hải cung, bắt Băng Công Chúa. Kế hoạch lâu như vậy, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Đông Hải cung không còn những cường giả trưởng lão, dường như không còn nanh vuốt, hắn có thể tùy ý chém giết.
- Lãnh Hâm, cho dù như vậy ngươi cũng không thể đối phó với Đông Hải cung?
Bằng Ngưng cười nhạt.
Lãnh Hâm cười ha hả nói:
- Ta biết các ngươi có ý tứ gì. Chỉ là lão gia hỏa Đông Hải cung các ngươi tọa trấn tại Đông Hải cung mà thôi, thế nhưng hắn tọa trấn tại Đông Hải cung thì đã làm sao? Lão tổ Tây Hải cung ta cũng không tiến vào cấm địa. Chỉ cần lão tổ kiềm chế lão gia hỏa kia, tất cả các ngươi đều không thể trốn thoát.
Những lời này khiến sắc mặt Băng Ngưng đại biến. Toàn bộ đám người phẫn nộ trừng mắt nhìn Lãnh Hâm, nhìn mấy vạn người vây quanh bọn họ, trong lòng bọn họ trầm xuống.
Phải thừa nhận, hai Quân Cấp kia tạo áp lực tới bọn họ lớn tới cực điểm.
- Băng Công Chúa, nàng không đỡ được, hãy chịu thua đi.
Lãnh Hâm nhìn Băng Ngưng cười lạnh nói. Nhãn thần hiện lên một tia tham lam, nữ nhân này xinh đẹp tuyệt mỹ. Thực ra hắn có thể đùa giỡn một chút. Bất quá, nhớ tới giá trị của nàng, hắn lại cảm thấy đáng tiếc.
- Nếu như động tới Đông Hải cung ta, ngươi sẽ phải đợi sự trả thù đẫm máu nhất.
Bằng Hồn uy hiếp nói.
- Trả thù? Ha ha! Chỉ cần đạt được Băng Công Chúa, đạt được cấm địa, còn sợ Đông Hải cung các ngươi trả thù sao?
Lãnh Hâm khinh thường nói.
Câu nói của đối phương khiến ánh mắt Bằng Hồn càng trở nên lạnh lẽo. Từ từ lưu chuyển đấu khí trong cơ thể, nàng minh bạch đối phương vạch kế hoạch lâu như vậy, ắt sẽ không đơn giản buông tha cơ hội này.
- Cho dù Đông Hải cung ta diệt vong, cũng phải khiến ngươi trả giá đắt.
Băng Hồn hừ lạnh nói.
Những lời này, khiến Lãnh Hâm cũng có chút ngưng trọng. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Đông Hải cung. Tuy rằng bọn họ có Quân Cấp, có ưu thế tuyệt đối. Thế nhưng, đối phương chiếm giữ vùng đất này lâu như vậy, đương nhiên có một chút thủ đoạn đặc biệt. Muốn tiêu diệt Đông Hải cung, nhất định phải tổn thất không ít. Chuyện này cũng là nguyên nhân hắn hi vọng Băng Ngưng chủ động chịu thua.
Thế nhưng, Băng Ngưng hiển nhiên không có khả năng đi cùng hắn. Nghĩ vậy, Lãnh Hâm cắn chặt răng, quay về phía mấy vạn đệ tử phía sau, phất tay hô lớn:
- Giết!
Một chữ, khiến ánh mắt Băng Ngưng và Băng Hồn chấn động, hai người lập tức hít thật sâu, quay về phía đệ tử Đông Hải cung phía sau. Hô lớn:
- Giết bọn chúng.
Hai người vừa dứt lời, người hai bên giống như thủy triều tiến về phía đối phương. Hơn mười vạn người la hét ầm ĩ, rung động toàn bộ không gian. Băng Ngưng và Băng Hồn đều quơ binh khí trên tay, đấu khí bạo phát, chằm chằm nhìn Lãnh Hâm.
- Cũng được! Ta sẽ đích thân bắt giữ hai người.
Lãnh Hâm hừ lạnh một tiếng, thân ảnh hóa thành cái bóng, nhanh chóng hướng về phía Băng Ngưng và Băng Hồn.