Gian nhà chỗ Nghệ Phong và Thi Đại Nhi ở vẫn giống như kén tằm, cho dù Liễu Mộng Nhiên vẫn luôn tin tưởng về đám người Nghệ Phong, lúc này trong lòng cũng âm thàm sốt ruột.
- Phá...
Theo một tiếng quát quen thuộc, thân ảnh Nghệ Phong từ trong kén tằm bay ra, bên người là Thi Đại Nhi, trên mặt Thi Đại Nhi như trước vẫn mang theo ửng đỏ nhàn nhạt.
Điệp Vận Du và Liễu Mộng nhiền nhìn Nghệ Phong đã hoàn hảo như lúc ban đầu, trong lòng cũng thở dài một hơi, ánh mắt lúc này mới chuyển đến trên người Thi Đại Nhi, lập tức nàng nhíu mày không phải bởi vì nét ửng đỏ trên mặt Thi Đại Nhi, mà là khí tức lúc này của Thi Đại Nhi. Nàng không thể nhìn thấu, bất quá Điệp Vận Du có thể xác định chính là, thực lực của Thi Đại Nhi đã biến hóa nghiênh trời lệch đất.
Nghĩ vậy, Điệp Vận Du không khỏi nhìn về phía Nghệ Phong, Điệp Vận Du cảm giác rất thần kỳ. Tuy rằng trước đây nàng cũng không nhìn thấu Nghệ Phong, thế nhưng nhiều ít có thể nhận thấy được một chút khí tức của Nghệ Phong, mà lúc này Nghệ Phong giống như một người bình thường, không tiết lộ ra ngoài một chút khí tức nào.
Cảm giác như vậy, để Điệp Vận Du nhìn dại ra hỏi:
- Ngươi đã đạt được Quân cấp sao?
Nghe được câu hỏi của Điệp Vận Du, Nghệ Phong không biết nên gật hay là nên lắc đầu, trình độ dâng trào của đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong khiến ngay cả hắn đều hơi bị líu lưỡi, Nghệ Phong đã từng giao thủ qua với Đế Vân, hơi hơi đối lập một chút thực lực của hai bên, cuối cùng kết quả là, hắn lúc này chỉ cần lấy lực lượng mà nói, đã vượt qua Đế Vân.
Nói cách khác, trên phương diện lực lượng Nghệ Phong đã vượt qua Đế Quân, thế nhưng điều này cũng không phải nói Nghệ Phong đã đạt được Quân cấp. Mặc kệ là đám người lão đầu tử hay Lâm Thiên Uy, đều đã từng nói đạt được Quân cấp nhất định phải lĩnh hội năng lượng không gian, thế nhưng lúc này Nghệ Phong lại vẫn còn kiến thức nửa vời đối với không gian nặng lượng, căn bản không lĩnh ngộ.
Đối với trình tự của chính hắn lúc này, Nghệ Phong cũng không biết, hắn chỉ biết là, lúc này cường độ nồng hậu của đấu khí của hắn đã vượt xa xa Quân cấp, nếu như hiện tại Nghệ Phong và đám người Tiêu Thiên đối chiến, cho dù không cần dùng Phệ Châu và vũ kỹ cao giai, Nghệ Phong đều có tự tin đánh bại bọn họ, đây là sự tin tin của Nghệ Phong đối với đấu khí trong cơ thể.
Hiệu quả thúc dục của thánh ngọc thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn, tốc độ vận chuyển trong cơ thể đề cao không chỉ gấp trăm lần, điên cuồng hấp thu linh khí bên ngoài, cuối cùng để kinh mạch hắn đều bị đứt vỡ.
Cũng may là hắn đã từng thay mới kinh mạch vài lần, tu luyện Lăng Thần Quyết, nếu như người bình thường đã sớm bị nổ tung chết tươi rồi.
Nghệ Phong cũng không biết, chính vì nguyên nhân đó đấu khí trong cơ thể hắn mới đạt được trình độ nồng hậu khủng khiếp như vậy, cho dù không lĩnh hội năng lượng không gian, cho dù đấu khí kém hơn Quân cấp nhưng cũng không kém hơn nhiều lắm.
Cũng không phải mỗi người đều có vận may như hắn vậy, khi kinh mạch của người khác chưa từng lĩnh hội năng lượng không gian, cho dù khí hải trong kinh mạch đều lấp đầy đấu khí, nhiều nhất cũng tương đương cùng Thi Đại Nhi mà thôi.
Mà Nghệ Phong thì khác, kinh mạch của hắn không giống người khác, thậm chí nhiều thêm hai kinh mạch có khả năng dung nạp đấu khí, cường độ cũng lớn hơn người khác mấy lần, thậm chí mấy chục lần. Kinh mạch của người khác là một thùng nước, đổ đủ nước liền đầy, mà Nghệ Phong lại vẫn có thể rót hết, đến lúc thùng nước của hắn đầy, độ tinh khiết, nồng hậu của đấu khí trong đó đã không giống cường độ của người bình thường.
Lúc này trong lòng Nghệ Phong cảm kích không nói nên lời đối với lão đầu tử, lúc trước lão đầu tử trọng tổ kinh mạch cho hắn, không cho hắn dùng thêm các loại đan dược tăng thêm đấu khí, đáy lòng hắn không biết ân cần thăm hỏi bao nhiêu lần, lúc này hắn mới hiểu được cảm giác chân thực có chỗ tốt lớn như vậy.
Trước khi chưa lĩnh hội năng lượng không gian, đấu khí trong cơ thể đã dâng trào đến trình độ như vậy, vậy thì đến lúc đạt dược Quân cấp sẽ kinh khủng đến mức nào!
Nghệ Phong không thể tưởng tượng, chỉ là Nghệ Phong biết, khi hắn vừa đạt được Quân cấp, sợ rằng coi như Quân cấp nhất giai đỉnh phong, cũng đều kém hơn hắn.
- Thánh tông đồn đãi, được thánh ngọc thạch, được thánh tông, quả nhiên có đạo lý nhất định!
Nghệ Phong nhớ tới trạng thái vừa rồi, không khỏi cảm thán, dùng thánh ngọc thạch năng lượng không ngừng thúc dục, chỉ cần thân thể chịu đựng được, vậy thì thực lực sẽ tăng lên giống như ngồi tên lửa.
Bất quá, điều kiện tiên quyết phải thừa nhận được hiệu quả thúc dục kinh khủng như vậy của thánh ngọc, có mấy người có thể thừa nhận được một phần nhỏ năng lượng của thánh ngọc này, cho dù ngay cả hắn có căn cơ thâm hậu đến trình độ kinh khủng đều thiếu chút nữa không chống đỡ nổi, đừng nói người khác.
Nếu không phải trong cơ thể hắn có ba viên Phệ Châu, không ngừng tinh thuần giảm thiểu năng lượng, mặc dù có Thi Đại Nhi và hắn gánh vác, sợ rằng hai người đồng dạng sẽ bị nổ tan.
Nghệ Phong nhìn lướt qua Thi Đại Nhi, lúc này lực lượng Trú Nhan Đan ít nhất cũng tiếp cận trình độ Á Quân, có thể thấy được, tuy rằng căn cơ Thi Đại Nhi kém hơn hắn, thế nhưng đồng dạng cũng kinh người vô cùng.
Giống như Nghệ Phong, Thi Đại Nhi chỉ cần lĩnh hội năng lượng không gian là có thể một lần đột phá đến Quân cấp.
Năng lượng không gian đã trở thành một cái chốt của hai người, nếu như hai người không thể lĩnh hội năng lượng không gian, bọn họ đều không có khả năng tăng thêm một tia lực lượng, bởi vì năng lượng trong cơ thể bọn họ lúc này đã đạt được trình độ cực hạn mà bọn họ có thể chịu đựng được.
- Còn chưa đạt được, chỉ bất quá lực lượng cũng chỉ kém Quân cấp một hai thành mà thôi!
Nghệ Phong quay sang nói với Điệp Vận Du.
Những lời này để Điệp Vận Du sửng sốt, rất khó lý giải ý tứ của những lời này.
Nghệ Phong cũng không giải thích nhiều, nghĩ thầm hiện tại hắn đối mặt Quân cấp cũng có thể liều mạng đánh một trận, Quân cấp có khả năng khống chế năng lượng không gian là một phiền toái lớn, hắn cũng chỉ có thể liều mạng với đối phương trên phương diện lực lượng mà thôi.
Thi Đại Nhi nhìn Điệp Vận Du trước mặt, trong lòng như trước không nhịn được ghen tuông, vẻ cười đầy mặt nhìn Nghệ Phong:
- Phong ca ca, Điệp tỷ tỷ có nhiều chiêu thức bằng ta không?
Nghe được Thi Đại Nhi nói, mồ hôi lạnh trên trán Nghệ Phong ứa ra.
- Cái kia... Này… Ta nghĩ... A, ta quên rồi, Đại Nhi, sợ là sư tôn nàng đang tìm nàng, nàng không trở về tông môn sao?
Nghệ Phong nghĩ thầm đánh chết hắn hắn cũng không thể để hai nàng ở chung một chỗ, bằng không hậu cùng còn không rối tinh rối mù.
- Như vậy sao được? Lâu rồi ta không gặp Điệp tỷ tỷ, nói như thế nào ta cũng phải thân cận cùng Điệp tỷ tỷ một chút!
Thi Đại Nhi nhìn Điệp Vận Du, ôm chặt cánh tay Nghệ Phong, khuôn mặt tươi cười hì hì, động tại lại giống như tuyên bố Nghệ Phong thuộc về quyền sở hữu của nàng.
- Nếu như Thi muội muội đồng ý, chúng ta ngồi cùng nhau!
Điệp Vận Du nói ra một câu, để Nghệ Phong nghẹn họng không dám nói gì.
- Hi hi, tốt!
Thi Đại Nhi buông ra cánh tay của Nghệ Phong, lắc mình đến bên người Điệp Vận Du, đưa tay ôm lấy cánh tay Điệp Vận Du, bộ dáng thân như tỷ muội, Nghệ Phong thấy một màn như vậy lại cảm giác trái tim như muốn nhảy ra.
Thế nhưng, Điệp Vận Du và Thi Đại Nhi căn bản không để ý tới Nghệ Phong, bao gồm cả Liễu Mộng Nhiên, đều ném Nghệ Phong qua một bên, một mình rời đi.
Tử Âm cũng đồng dạng lắc đầu, đối với Thi Đại Nhi, nàng cảm giác nguy hiểm dị thường, rất có bản sắc ma nữ, dưới ánh mắt hỏi thăm của Tử Âm, Nghệ Phong lắc đầu, cũng không thèm quản, chỉ cần các nàng không hô quát đánh giết nhau là được rồi.
Huống chi, hắn tính toán thời gian một chút, mình bế quan cũng được một tháng rồi, vừa đủ thời gian cho Kim Ưng Tông suy nghĩ, cũng nên nhìn Kim Ưng Tông làm sao ăn nói.