Vù vù...
Bốn phía chỉ để lại tiếng gió gào rít. Tám đạo nhân ảnh lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Khóe miệng Chu Hồng và Tôn Nộ mang theo chút máu. Hiển nhiên dưới công kích của Lục Giác Mang Tinh và Sí Diễm Trảm phối hợp, bọn họ đã ăn một chút thiệt nhỏ.
Đương nhiên, chút vết thương nhỏ ấy không đáng kể, nhưng sắc mặt mấy người lại hết sức khó coi. Bảy người gần như đều thi triển con bài chưa lật, nhưng lại không thể làm gì được Nghệ Phong. Lần này chỉ khiến khóe miệng Nghệ Phong có chút máu mà thôi.
- Ha ha ha! Thống khoái!
Trong khi mọi người đang trầm mặc, Tây Môn Nam Thiên và Tiêu Thiên đồng thời phá lên cười. Ban đầu vốn tưởng rằng hiện tại đã có thể dễ dàng thu thập Nghệ Phong, nhưng thật sự không ngờ được hắn cường hãn đến mức này. Bảy người gần như không giữ lại, vẫn bị Nghệ Phong áp đảo không nhỏ. Khi bọn họ không tiếp được, Nghệ Phong khó khăn lắm mới tiếp được. Khi bọn họ nghiêm túc, hắn vẫn tiếp được. Hình như lực bạo phát của Nghệ Phong không có giới hạn, bọn họ càng mạnh, Nghệ Phong cũng càng mạnh.
Mọi người trầm mặc nhìn tám người từ phía xa. Bọn họ từng chứng kiến tranh đấu vừa rồi, tự nhận không có bản lĩnh như vậy. Bất kỳ người nào trong đó, đều có thể thắng bọn họ dễ như trở bàn tay. Những người vốn có ý định điều tra mười người đứng đầu, giờ phút này đều quẳng ý niệm ra sau đầu.
Nhìn chút máu trên khóe miệng Nghệ Phong, một đám thở khẽ một hơi. Một người có khả năng ngăn cản bảy người không ngừng thi triển bí pháp, Vũ kỹ Địa Giai. Đây là loại kiêu ngạo và khí phách tới mức nào?
Bởi vì bọn họ nghĩ việc Nghệ Phong khiêu chiến mọi người chẳng qua chỉ là một truyện cười. Nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện, hóa ra bọn họ nghĩ vậy mới thật buồn cười. Công kích hủy thiên diệt địa đó khiến trong lòng bọn họ chấn động không nói nên lời.
Ít nhất lúc này phần lớn người trong số bọn họ, không có can đảm giao phong với Nghệ Phong.
Đoạn Vũ nhìn Nghệ Phong giống như quân vương lẳng lặng đứng ở đó tiếp nhận ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn hít một hơi thật sâu. Giờ phút này hắn mới phát hiện, thì ra Nghệ Phong thực sự có tư cách khiêu chiến tất cả bọn họ.
Lâm Thiên Uy nhìn mọi người đều trầm mặc, không khỏi lắc đầu. Nhớ tới Liễu Nhiên năm đó, trong thế hệ trước, rất nhiều người cho tới tận lúc này vẫn không dám có tâm tư giao chiến với Liễu Nhiên, chính là vì lúc trước Liễu Nhiên đã gây chấn động toàn trường.
Hiện tại, tuy rằng chấn động do Nghệ Phong gây ra không lớn bằng Liễu Nhiên năm đó, nhưng thế này đã đủ quy mô. Trong gần trăm võ giả ở đây, đã có rất nhiều người cảm thấy sợ hãi đối với Nghệ Phong.
- Không thể tưởng tượng được, hắn có thực lực thất giai có thể làm được đến mức này. Điều này nằm ngoài tư liệu tham khảo của ta. Liễu Nhiên có một đồ đệ tốt.
Lâm Thiên Uy thở khẽ một hơi.
- Trận đại chiến này còn chưa xong. Sợ là còn muốn đánh tiếp. Hiển nhiên, mục tiêu của Nghệ Phong là vượt qua Liễu Nhiên. Ha ha, ta thật ra muốn nhìn một chút, còn người nào có thể vượt qua chiến tích như vậy hay không?
Trong mắt Lâm quản gia lóe hào quang.
- Không vượt qua thì còn may. Nếu vượt qua nói, sợ là muốn sửa lại đại điện chết tiệt này sẽ phải tiêu hao vô số tài lực và vật lực.
Lâm Thiên Uy cười khổ vài tiếng.
Nghe thấy những lời này, Lâm quản gia sửng sốt, ngay lập tức mỉm cười nhưng không nói gì thêm.
...
- Đoạn Vũ! Hiện tại bản thiếu gia có đủ tư cách hay không?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Đoạn Vũ, lạnh giọng nói.
Đoạn Vũ trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Nghệ Phong nói:
- Ban đầu ta tưởng rằng, ta có thể nắm được ngôi vị quán quân dễ như trở bàn tay. Thật sự không ngờ được ngươi đột nhiên xuất hiện. Ta thừa nhận, ta đã xem thường ngươi.
- Là các ngươi lại phái thêm người tới, hay cùng nhau lên.
Nghệ Phong không để ý đến lời nói của Đoạn Vũ, nói thẳng.
Hà Như nhìn tranh đấu vừa rồi, nhiệt huyết sớm đã sôi trào giờ lại nghe Nghệ Phong nói vậy, không còn nhịn được nữa, thân ảnh chợt lóe lên nhanh chóng xuất hiện trong sân:
- Ta tham dự.
Mà ngay khi Hà Như còn đang nói chưa dứt lời, một nữ tử trong mười người đứng đầu Yên Thiền đã bay như tên bắn trình diện trong sân, nhìn Nghệ Phong nói:
- Tính ta là một người nữa!
Sau khi hai người Hà Như gia nhập, ánh mắt Nghệ Phong lại chuyển sang nhìn Đoạn Vũ.
Đoạn Vũ thở khẽ một hơi, ngón tay bỗng nhiên biến ảo, vẽ ra từng gợn sóng trong hư không, nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Ngươi nhận ra đây là cái gì không?
Nghệ Phong nhíu mày, còn chưa mở miệng nói gì, Tiêu Thiên đã trừng mắt nhìn Đoạn Vũ, kinh hãi kêu lên thành tiếng:
- Ngươi cũng lĩnh hội chút lực lượng không gian?
Đoạn Vũ nghe thấy những lời này, hắn thoáng nhíu mày, hết sức mẫn cảm đối với chữ ‘cũng’ kia. Dưới ánh mắt chăm chú của Đoạn Vũ nhìn Tiêu Thiên, ngón tay Tiêu Thiên điểm động vài cái trên hư không. Từng gợn sóng nổi lên. Tuy rằng gợn sóng nhỏ, nhưng thực sự không khác gì của Đoạn Vũ. Điều này khiến Đoạn Vũ trừng mắt nhìn lại Tiêu Thiên.
- Ngươi cũng lĩnh ngộ được?
Tiêu Thiên gật đầu, trong lòng lại cười khổ không thôi. Hắn tưởng rằng hắn lĩnh hội chút năng lượng không gian, đủ để cướp lấy ngôi vị quán quân, không thể tưởng tượng được lại xuất hiện một Nghệ Phong, hơn nữa Đoạn Vũ cũng lĩnh hội được.
Tuy rằng chút năng lực không gian không nhiều lắm, nhưng lại hỗ trợ rất lớn cho uy lực. Vận dụng chút lực lượng không gian này, cho dù là hai Tôn cấp đỉnh phong cũng không phải là đối thủ. Đây là sự chênh lệch.
Cho dù đối phó Nghệ Phong, Tiêu Thiên vẫn không hề dùng tới, vì hắn coi đây là con bài chưa lật. Lại thật sự không ngờ được, Đoạn Vũ cũng lĩnh ngộ được.
Đối với võ giả có thực lực kém một bậc, không rõ năng lượng không gian là gì, nhưng đối với đám người Hà Như Lâm Long mà nói, lại hâm mộ nhìn hai người. Tuy rằng chỉ là một chút, nhưng đại biểu bọn họ đã không cần lo lắng, việc bước vào Quân cấp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa, có chút năng lượng không gian này, cho dù đối phương là Tôn cấp đỉnh phong giao phong với bọn họ, tuyệt đối không phải là đối thủ.
Nghệ Phong trầm mặc. Hai người này nằm ngoài dự kiến của hắn, đã lĩnh hội chút năng lượng không gian, như vậy gia tăng rất lớn cho thực lực của đối phương. Nghệ Phong đã giao thủ với Quân cấp, biết sự chênh lệch trong đó.
- Nghệ Phong, còn muốn so đấu nữa không?
Nghe Đoạn Vũ nói như vậy, Nghệ Phong bỗng nhiên nở nụ cười:
- Chỉ là chút năng lượng không gian mà thôi. Tuy rằng có thể tăng cường rất lớn cho thực lực của ngươi. Nhưng với ta mà nói, lại không phải không thể chiến thắng.
Đoạn Vũ suy nghĩ một chút, ngay lập tức gật đầu nói:
- Ngươi có được Phệ Châu, thật sự có tư cách nói những lời này. Năng lượng không gian trước mặt Phệ Châu, cũng có thể bị cắn nuốt.
Phệ Châu được gọi là năng lượng có thể cắn nuốt tất cả. Tuy rằng cắn nuốt năng lượng không gian so với năng lượng bình thường khó khăn hơn vạn lần, nhưng vẫn có thể cắn nuốt. Huống chi, bọn họ chỉ có một chút mà thôi.
- Cùng nhau đến! Để ta xem thử, rốt cuộc các ngươi mạnh tới mức nào!
Nghệ Phong thở khẽ một hơi,
- Ban đầu, ta có niềm tin chắc chắn sẽ thắng. Nhưng hiện tại, thật ra phải liều mạng một phen.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Sau khi biết hai người bọn họ sở hữu năng lượng không gian, hắn đã biết ưu thế của hắn giảm đi không ít.
Nếu lúc trước Nghệ Phong nói những lời này, mọi người sẽ cười nhạt. Nhưng giờ phút này, lại không ai nghi ngờ. Đoạn Vũ cười ha ha nói:
- Tốt, ta sẽ xem thử, đời Tà Đế hiện tại mạnh tới mức nào.
- Tất cả những người có thực lực đạt được bát giai, nguyện ý tham dự, cùng nhau lên đi!
Đoạn Vũ nhìn trong sân hô lớn.