[Dịch]Muội Muội Đừng Chạy

Chương 9 : Chương 9




Bạch Ca từng rất nhiều lần lặp đi lặp lại một giấc mơ, trong mơ nàng mặc áo bông đỏ, đội mũ len đỏ hoảng loạn đứng giữa đoàn người hối hả.Bàn tay mũm mĩm trượt khỏi tay Bạch Kỳ, tìm thế nào cũng không thấy.Bất kể nàng khóc, nàng gọi thế nào cũng vậy.Bạch Kỳ vẫn không thấy....

Rồi nàng lớn lên, lại thấy Bạch Kỳ đứng quay lưng về phía nàng , giữa màn sương mù dày đặc.Bóng dáng cao ngạo mà cô độc.Hắn đội mũ chùm , chỉ lộ ra cái mũi trắng trẻo, bờ môi mỏng, không thấy rõ nét mặt.

Bạch Ca rất sợ hãi....

Nhất là thời gian gần đây lại càng sợ hãi.......

Bạch Ca ngơ ngác nhìn biển người, trong đó có rất nhiều người mà nàng biết, có cả những người nàng không quen, có những người nàng ghét, những người nàng yêu quý...Nhưng mà tuyệt nhiên không thấy Bạch Kỳ...

Bạch Kỳ ở nơi nào. Sao làm thế nào cũng không tìm thấy hắn?

Đáy lòng mơ hồ có đáp án, nhưng lại không muốn đi tin tưởng.

Chuyện tốt của Bạch Kỳ? Rốt cục là chuyện tốt như thế nào? Tổ chức lớn như vậy, lại còn mời cả họ hàng của Bạch Dương Y? Mấy ngày này, dù nàng có gặng hỏi thế nào cũng không một ai tiết lộ cho nàng nửa lời, nàng làm thế nào biết...

Bạch Ca cảm thấy sảnh đường hoa lệ này chưa bao giờ chói mắt như vậy...

"Mẹ,.. mẹ có thấy Bạch Kỳ hay không?Con. . . . Con có việc tìm huynh ấy."

Bạch phu nhân nhìn nàng bối rối bất lực thì có chút không đành lòng ,rất nhanh nói cho nàng "Ở hoa viên."

Lại nhìn bóng cô gái lo lắng chạy đi mà thở dài :"Hài tử lớn, tâm tư cũng thật khó lý giải.Tên nhóc Bạch Kỳ không biết lại giở trò quỷ gì, giấu diếm cả muội muội ...Xem ra đúng thật là già, hài tử có việc rồi bây giờ cũng không kể nữa, Bạch Kỳ như vậy, chẳng nhẽ đến Bạch ca cũng như vậy?Hazzai..."

Do chạy rất nhanh, Bạch Ca có chút hổn hển.Từ xa đã nghe thấy loáng thoáng tiếng cười trầm thấp dịu dàng.Hai đấm nắm chặt, nàng ngẩng đầu lên, kiên định đi về phía trước.Lại bị hình ảnh trước mặt dọa cho sợ hãi...

Thì ra Bạch Dương cũng ở chỗ này!Cánh tay trắng ngần đang thân thiết bám lấy

tay phải của Bạch Kỳ..

Mà tay hắn nhẹ nhàng giữ ở eo nàng....

Như thế chói mắt khiến sự sợ hãi bất an càng thêm vô vọng.

Đôi môi cũng trở nên có chút run rẩy, "Kỳ ca ca, ta. . Muốn nói chuyện với ngươi." Một câu nói nói đứt quãng, như dùng hết toàn thân khí lực, âm cuối lại không thể ức chế run rẩy.

Trước khi rời đi, Bạch Dương Y còn quay đầu lại cười với Bạch Kỳ...

Nụ cười ngọt ngào hạnh phúc như vậy từng thuộc về nàng.....

Nụ cười ấy giống như mũi dao nhọn đâm vào lòng nàng đau nhức....

Bạch Kỳ nhìn nàng. Trái tim thu chặt, đây là cô gái của chính mình, cô gái mà chính mình dùng hết tất cả mọi thứ để yêu thương...

Nhưng lại không thể không thương tổn. Hắn muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng khô khốc, không thể lên tiếng...

Hắn thấy Bạch ca run rẩy "Kỳ ca, rốt cục huynh muốn... muốn làm cái gì. . . . Đêm nay. . . ." Bất an, đau nhức,dù giờ phút này nhìn thấy hắn ,cũng chưa từng biến mất. Trái lại, lúc này nàng cảm thấy đáy lòng tràn đầy hàn ý, sợ hãi.

Nàng cuối cùng hỏi đi ra, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn làm cái gì?!

Trong lòng đau đớn, thanh âm lại có vẻ trầm ổn khàn khàn "Ca nhi, mấy tháng qua, ta có phải làm khó muội rồi?"

Làm khó? Bạch Ca muốn trả lời, nhưng lại phát hiện căn bản không mở miệng được.

Bạch Kỳ xoay người đưa lưng về phía nàng, không cần đối mặt nàng, hắn mới có thể nhẫn tâm mở miệng. "Sau này, sau này sẽ không, ta không bao giờ lại làm khó dễ muội, bức muội... . Sau này chúng ta sẽ giống như muội muốn, là huynh muội bình thường, không phải lo sợ bất cứ cái gì khác...."

Tất cả sớm đã chuẩn bị rất nhiều lần, tập nói đi nói lại, ấy thế mà lời thốt ra lại không theo bất kỳ kịch bản nào...

Cho dù thương tổn nàng, hắn vẫn là lựa chọn thấp nhất, không đành lòng thật sự tàn nhẫn.

"Huynh. . . . . Đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu, nghe không hiểu, không biết." Nhìn bóng lưng đen tuyền, Bạch Ca cắn chặt răng.

Không biết sao?

Nàng chỉ là đang ép hắn nói ra đáp án.

Cách vài bước chân, bóng dáng của hắn vẫn rất thản nhiên , giống như tùy thời sẽ biến mất ở trước mắt, nhưng thanh âm lại tiếp tục truyền đến, "Ca Nhi, ta sau này cũng chỉ đơn thuần là huynh trưởng của muội."

Ngừng lại một chút, "Đêm nay, đêm nay ta đính hôn...với Bạch Dương Y."

Nói cái gì? Ngươi đang nói cái gì?

Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại từng câu chữ, nhưng mà yết hầu đau nhức nghẹn ngào khiến nàng không phát ra được bất kỳ thanh âm nào.

Thân thể vẫn khẽ run lúc này càng thêm không bị khống chế được mà kịch liệt run rẩy. Hắn sẽ đính hôn rồi, ngay đêm nay.

Thật sự thuộc về nữ nhân khác rồi.

Khuôn mặt tuấn tú, quen thuộc đột nhiên xa lạ. Mặt hắn không biểu cảm, nhưng đôi môi lại mím chặt, đồng tử đen nháy mang theo quyết tâm "được ăn cả ngã về không".

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, run nhè nhẹ, ngón tay thon dài vô ý chạm vào da nàng, lạnh như băng. Động tác ngọt ngào ôn nhu như vậy, giờ khắc này lại khiến nàng chết lặng, hô hấp khó khăn.

Hắn thật muốn đem cô gái run rẩy yếu ớt trước mắt hung hăng ôm vào trong lòng, sau đó hảo hảo an ủi nàng, sủng nịch nàng.

Nhưng tất cả lại không thể.

Hắn cuối cùng đi ra khỏi tầm mắt của nàng.

Nhìn bóng dáng ngày một xa dần, Bạch Ca chậm rãi ngã xuống đất, thân thể run run. Trong lòng, tuyệt vọng, sợ hãi, thống khổ hành hạ khiến nàng muốn lớn tiếng khóc lên, nhưng lại phát hiện không có một giọt rơi lệ , thậm chí không có một tiếng nghẹn ngào nào phát ra.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.