[Dịch] Mũi Tên Đen - The Black Arrow: A Tale Of The Two Roses

Quyển 4 - Cải trang-Chương 1 : Hang gấu




Dick đi ra con đường lớn không xa Hollywood, khoảng chín, mười dặm cách Shorby trên sông Till. Sau khi yên trí không bị theo dõi nữa họ mới chia làm hai đội. Đám người nhà của Foxham đưa ông chủ bị thương vào một tu viện lớn, một nơi an toàn và yên tĩnh. Khi họ khuất sau bức màn tuyết đang rơi thì Dick chỉ còn lại một tá đám lang thang, đó là tất cả những người toàn vẹn của đội quân tình nguyện.

Nhiều người trong số họ bị thương. Tất cả đều giận dữ vì thất bại và những khó khăn quá đáng đổ lên vai mình. Họ quá đói và rét cóng. Đám này không công khai nổi loạn mà chỉ cau có và gầm gừ nhìn người chỉ huy. Dick trao cho họ tất cả những gì có trong túi tiền của anh, không để lại cho mình một đồng nào và cám ơn họ vì sự can đảm, mặc dù đáng ra anh phải nguyền rủa thói hèn nhát của họ. Hơi nản lòng vì các thất bại dai dẳng, anh phân họ thành các tốp nhỏ và từng nhóm một về quán trọ "Dê và Sói" ở Shoreby.

Chứng kiến các sự việc xảy ra trên tàu "Hy vọng tốt lành" anh chỉ giữ lại mỗi mình Lawless. Tuyết rơi không ngớt phủ xuống quanh hai người như một lớp mây mù mịt. Gió thì dần lặng đi và cuối cùng im hẳn. Cả thế giới như biến thành cơn tuyết trắng trong cảnh im lặng nặng nề. Rất dễ dàng lại bị lạc và chết cóng giữa các đụn tuyết. Lawless sải bước đi trước, nghiên cứu từng gốc cây, chăm chú tìm các lối mòn như lúc dẫn con tàu qua biển bão.

Đi vào rừng gần một dặm, hai người tới một bụi sồi cao, quăn queo, gần đó có mấy con đường chéo nhau. Cái địa điểm này khó mà nhận ra trong thời tiết này nên Lawless rõ ràng rất vui mừng khi tìm thấy nó.

- Còn bây giờ, công tử Shelton ạ - anh ta nói - Nếu lòng kiêu hãnh của anh, không ngăn cản anh trở thành khách của một con người không được sinh ra là quý phái, và thậm chí không được coi là một người Gia-tô giáo tử tế, thì tôi có thể mời anh một vại rượu vang với một bếp lửa hồng để hâm nóng các đốt xương.

- Dẫn đi, Lawless - Dick đáp lời - Cốc lớn rượu vang và đống lửa hồng. Vì cái đó tôi sẵn sàng đi bất cứ đâu!

Lawless lách các cành cây trụi lá, quả quyết đi về phía trước và lát sau tới sát một cái hang, ba phần tư tuyết phủ. Trên cửa vào hang là một cây dẻ khổng lồ có bộ rễ lộ ra ngoài đất. Anh chàng lang thang vén bụi cây và biến hút vào trong đất.

Trước kia một cơn giông đã làm bật gốc cây dẻ khổng lồ với một đám đất lớn phủ cỏ xanh. Dưới gốc dẻ này Lawless đào cho mình một chỗ ở giữa rừng. Rễ cây làm thành đòn tay, mái là lớp đất phủ cỏ, còn nền là đất mẹ ẩm ướt. Ở một góc hang có cái bếp lò con sạm đen vì khói, còn ở góc khác là chiếc rương gỗ sồi to, đai bằng nẹp sắt chắc chắn. Chỉ nhờ có cái hòm này mới đoán ra đây là một cái ổ người chứ không phải hang thú.

Mặc dù lối vào trong hang và nền hang rắc đầy tuyết, nó vẫn tỏ ra ấm áp hơn hẳn bên ngoài và khi Lawless bật tia lửa lên, mấy cành khô cháy sáng kêu lách tách trong bếp lò thì cái hốc trở nên ấm cúng như ở trong nhà.

Lawless ngồi thở dài một cách khoan khoái và chìa đôi tay to lớn tới ngọn lửa hồng, hít vào mình mùi khói thơm ấm áp.

- Đấy, cái hang gấu của lão già Lawless - anh ta nói - Cầu trời để cho bọn chó khỏi đánh hơi thấy nó! Tôi đã lang thang rất nhiều trên thế gian từ lúc tôi chuồn khỏi tu viện, cuỗm theo cái xích vàng và quyển kinh mà tôi bán được bốn đồng mac. Sau đó tôi thành người hành hương, tôi cố thử cứu vớt linh hồn. Tôi đã ở Anh, ở Pháp, ở Burgudy và ở Ý, đã có mặt ở biển cả, mà biển cả thì chẳng là quê hương của ai cả. Địa chỉ thực sự của tôi, anh Shelton ạ, chỉ có ở đây. Đây là quê hương tôi - cái hang ngay trong lòng đất! Dù mưa có rơi, dù gió có thổi. Dù là tháng tư khi chim hót và hoa rụng xuống giường, hay là mùa đông khi tôi ngồi cô độc với nhúm lửa tốt lành và con chim sâu lách chách trên đầu. Đây là nhà thờ của tôi. Đây là nơi tôi quay trở về và nơi đây - cầu các vị Thánh thiêng liêng - tôi muốn được là nơi nhắm mắt xuôi tay.

- Cậu nói đúng. Đây là cái góc nhỏ ấm áp, vừa thú vị vừa kín đáo - Dick trả lời.

- Đúng rồi, nó ẩn náu rất tốt, và đó là điều quan trọng nhất - Lawless khen ngợi - Tôi sẽ vỡ vụn ra nếu như nó bị người ta tìm thấy. Và ở đây này ... - anh ta nói trong khi bới nền cát bằng các ngón tay cứng cáp - Đây là kho rượu của tôi và tí nữa anh sẽ nhận được một bàu brandy tuyệt diệu.

Quả đúng là thế, sau khi bới một tí, Lawlesslôi ra một chai lớn bằng da, đầy ba phần tư là loại vang nặng, óng ánh vàng. Sau khi uống, người nọ tiếp người kia, họ quẳng thêm củi vào lò và ngọn lửa lại bừng sáng vui tươi nhảy nhót. Hai người nằm duỗi tay chân, khoan khoái hưởng niềm vui ấm áp.

- Anh Shelton này - chàng lang thang nhận xét - thời gian cuối này anh có hai thất bại, hình như anh bị mất một cô gái. Tôi nói có đúng không?

- Đúng đấy - Dick gật đầu.

- Vậy bây giờ anh hãy nghe thằng già ngốc nghếch này - Lawless tiếp tục. - Cái thằng hầu như đâu cũng đã ở và cái gì cũng đã thấy. Anh đang thực hiện qúa nhiều các ý nguyện của người khác, anh Shelton ạ. Anh làm việc vì Ellis nhưng Ellis chỉ mơ ước về cái chết của hiệp sĩ Daniel. Anh làm việc vì huân tước Foxham. Cầu các vị Thánh phù hộ cho ông ấy, không còn gì phải nghi ngờ, ông ấy có những dự định tốt lành. Nhưng tốt hơn cả là hãy làm việc cho chính mình, anh Dick ạ. Hãy bứơc đến chỗ cô gái của anh. Hãy săn sóc ve vãn cô ta không thì cô ta sẽ quên anh đấy. Anh hãy cứ sẵn sàng vào và khi có cơ hội thì phốc lên yên cùng với cô nàng.

- Chà, Lawless ạ, cô ta đang ở trong nhà của Daniel mà!

- Thì có sao. Chúng ta sẽ đi tới chỗ Daniel. Nếu anh không tin lời tôi thì hãy nhìn đây này.

Anh chàng lang thang tháo cái chìa khoá ở cổ ra mở chiếc hòm gỗ sồi, lục một lát rồi đầu tiên lôi từ đó ra một bộ quần áo tu sĩ. Sau đó đến cái thăt lưng dải và cuối cùng, chuỗi tràng hạt khổng lồ, nặng đến mức có thể vung lên làm vũ khí được.

- Đấy, để cho anh. Mặc vào xem nào!

Khi Dick thay bộ quần áo thày tu, Lawless lấy màu và bút chì rồi khéo léo thay đổi bộ mặt Dick. Lông mày anh ta tô cho nó nhỏ và dài hơn. Chiếc cằm lông măng của Dick, anh ta biến thành bộ râu to tướng. Bằng một vài đường nét anh ta làm thay đổi dáng đôi mắt và anh thày tu trở nên già hơn tuổi của mình.

- Bây giờ tôi cũng thay quần áo - Lawless nói - Và sẽ chẳng ai phân biệt được chúng ta với các thày tu thực sự. Chúng ta dám đi đến chỗ Daniel và ở đó họ sẽ tiếp đãi chúng ta như khách vì lòng yêu kính Đức Mẹ.

- Tôi biết lấy gì trả ơn anh được, Lawless yêu quý? - Chàng thanh niên bật kêu lên.

- Này, người anh em! Tất cả những gì ta làm, ta đều làm vì ta thấy thích. Đừng có băn khoăn gì về ta cả. Thề có Chúa Trời, ta đã tự quan tâm đến mình rồi. Lưỡi của ta dài, giọng thì như tiếng chuông nhà thờ nên nếu cái gì ta cần thì ta sẽ xin, con chiên ạ. Mà nếu xin không được thì tự đức cha sẽ lấy.

Anh chàng bợm già làm bộ mặt khôi hài, và mặc dù Dick thấy không thoải mái vì phụ thuộc vào sự thu xếp của một cá nhân đáng ngờ như vậy, anh vẫn không nhịn được và cười phá lên.

Lawless quay tới cái rương và lát sau hoàn toàn không thể nhận ra anh ta nữa. Dick ngạc nhiên khi thấy chàng lang thang đút vào dưới áo choàng một bó mũi tên đen.

- Cậu cần chúng làm gì? - Dick hỏi - Cậu cần tên làm gì khi mà cậu không mang theo cung?

- Không ít trường hợp phải đập mấy cái chỏm đầu hoặc bẻ gãy vài cái lưng trước khi mình ra khỏi đó đâu - Lawless vui vẻ nói - Và nếu việc đó xảy ra thì tôi muốn rằng các anh em ta được ghi dấu danh dự của mình. Mũi Tên Đen, anh Dick ạ, là dấu ấn của bọn ta. Nó chỉ rõ ai đã gửi bản thanh toán đến.

- Tôi có mang trong mình các giấy tờ quan trọng - Dick nói - Nếu chúng tìm thấy chúng sẽ giết tôi và giết cả những người đưa nó cho tôi. Giấu chúng ở đâu được, Lawless?

- Ê này! Tôi sẽ đi vào rừng và phổ mấy vần thơ cho bài hát, còn anh lúc đó hãy đào ở đâu anh thích mà giấu, rồi san phẳng dấu vết đi.

- Không bao giờ lại thế! - Richard kêu lên - Tôi tin ở cậu chứ. Anh bạn, tôi sẽ là một người ti tiện nếu không tin anh.

- Người anh em ạ, cậu trẻ con lắm - Lawless dừng lại trên cửa hang gấu, quay đầu trả lời Dick - Tớ là một người Gia-tô giáo già tốt bụng, không phải là kẻ phản bội và tớ không tiếc máu mình khi bạn bè bị nguy hiểm. Nhưng cậu bé ngốc nghếch ạ, tớ là một kẻ ăn trộm đã thành thợ, theo thói quen từ lúc mới lọt lòng. Nếu các chai của tớ rỗng không và họng tớ ráo khô thì tớ sẽ cướp cả cậu, cậu bé quý hoá ạ. Mà cái đó cũng đúng đắn như lúc tớ yêu cậu, kính trọng cậu và ngợi khen cậu vậy! Có thể nào nói rõ hơn nữa được không! Hết rồi đấy anh bạn ạ!

Bước những bước nặng, Lawless bắt đầu đi chỗ khác qua các bụi cây con và búng tanh tách bằng các ngón tay to khoẻ. Dick còn lại một mình, ngạc nhiên nghĩ ngợi vì tính tình đa dạng của anh bạn. Anh nhanh nhẹn rút các giấy tờ của mình, bọc lại chúng và chôn xuống đất. Anh chỉ mang theo một tờ giấy vì nó không gây thiệt hại cho bạn bè mình, mà trong trường hợp khác, có thể dùng làm vật tố cáo Daniel. Đó chính là bức thư tay của hiệp sĩ Daniel gửi cho huân tước Wenslaydale sau cái hôm Risingham bị thất bại, mà Dick tìm được trong lúc trốn chạy, ở trên người của anh đưa thư xấu số Throgmorton.

Dick dập tắt ngọn lửa còn leo lét, đi ra khỏi hang gấu và nhập với anh chàng lang thang già đời. Anh ta đang đợi Dick dưới cây sồi trần trụi phủ đầy tuyết trắng. Họ nhìn nhau và cười ha ha, cả hai trông đều khôi hài và không thể nào nhận ra được nữa.

- Tiếc rằng bây giờ cóc phải mùa hè - Lawless làu bàu - vào mùa hè thì mình đã nhìn xuống vũng nước và thấy được mình như trong gương rồi. Rất nhiều lính của Daniel biết tôi. Nếu bọn chúng mà la làng lên thì không biết sẽ phải xử sự ra sao. Quả thật khi đó có khi tôi chưa kịp đọc "Ave Maria" thì đã lủng lẳng trên sợi dây rồi.

Hai người đi vào Shoreby. Con đường kéo dài, lúc qua cánh đồng, lúc qua rừng. Hai bên đường rải rác những ngôi nhà con của đám dân nghèo và của những trại gia súc nhỏ. Khi nhìn thấy một ngôi nhà như thế, Lawless bỗng dừng lại.

- Người anh em Martin - anh ta nói hoàn toàn khác, bằng một giọng ngọt ngào và đặc kiểu tu viện - Nào, chúng ta hãy ghé qua và xin ân huệ ở chỗ những con chiên khốn khổ của Chúa. - Paxvobiscum! (cầu Chúa phù hộ cho ngài - ND) Ê này - anh ta nói bằng giọng bình thường - Đấy là những điều tôi đang sợ. Tôi đã làm lạc giọng mũi kiểu tu viện. Hãy cho phép tôi luyện tập lại một chút ở đây, anh Shelton ạ, trước khi tôi liều đem cái cổ béo ú của mình vào nhà của Daniel. Anh thấy biết nhiều thứ có lợi không, "Khéo chân khéo tay làm bay mọi việc mà! Nếu tôi không từng là thuỷ thủ, thì chúng ta đã đang ngơi dưới đáy bể cùng với "Hy vọng tốt lành" rồi, nếu tôi không là thằng ăn trộm, tôi làm sao biết hoá trang khuôn mặt của anh. Tôi không là thày tu và không hát rống lên ở dàn thánh ca, không dự các bữa thịnh soạn ở bàn tiệc, thì tôi đã chẳng biết cách cải trang thế này. Khi đó thì bọn thù địch của ta đã dõi theo và xử tệ với tôi và anh rồi.

Anh ta đi tới trại chăn nuôi, leo lên bậc cửa gỗ và ngó vào cửa sổ.

- Này, thật là tuyệt! Ở đây cánh ta có thể thử nghịêm, xem cái mặt hề của chúng ta có thích hợp không, và tôi sẽ đóng một vai trò vui vẻ với anh bạn Capper. Anh ta mở cửa đi vào nhà.

Ba vị lục lâm trong đảng "Mũi Tên Đen" đang ngồi sau bàn ăn và ăn ngốn ngấu. Các con dao găm cắm trên bàn cạnh họ, những cái liếc nhìn hung tợn mà họ vứt lên đám người trong nhà, đã chứng tỏ họ kiếm ăn bằng sức mạnh, chứ không phải là do lòng hiếu khách của chủ nhà. Họ tức tối nhìn hai vị thày tu đang đóng vai rụt rè đi vào nhà bếp. Một tên trong bọn - chính là Capper, anh chàng này tỏ ra là chỉ huy ở đây - thô bạo ra lệnh cho hai tu sĩ mau mau cuốn gói.

- Chúng ta không cần bọn ăn mày! - Hắn ta quát lên.

Tuy vậy một tên khác tỏ ra mềm mỏng hơn, tuy rằng hắn ta cũng không nhận ra Dick và Lawless .

- Đừng đuổi họ! - anh ta kêu - Chúng ta mạnh khoẻ và chúng ta kiếm ăn bằng sức mạnh, còn họ yếu ớt thì họ cầu xin. Mà cuối cùng thì họ được cứu, còn chúng ta thì sẽ chết ... đừng chú ý đến hắn làm gì cha ạ. Đi lại gần đây, hãy uống cạn cốc của tôi và tỏ lòng cám ơn đi.

- Các ngươi là bọn người nông nổi, không trong sạch và ham khoái lạc - một tu sĩ nói - Chúa không cho phép ta uống cùng cốc với các ngươi nhưng vì lòng trắc ẩn của ta đối với những con người tội lỗi, ta tặng cho các ngươi một vật linh thiêng. Vì sự cứu rỗi linh hồn các ngươi mà ta ra lệnh cho các ngươi hãy hôn và gìn giữ nó.

Lawless nói vang vang đúng giọng của một người truyền đạo. Nhưng nói xong những lới này anh ta rút từ áo choàng ra một mũi tên đen, quăng nó ra bàn trước ba tên lang thang đang ngạc nhiên. Sau đó anh ta quay sang tóm lấy tay Dick, nhảy ra khỏi căn phòng và biến đi sau màn tuyết đang rơi, trước khi mấy vị lục lâm kịp thời thốt ra lấy một lời, hoặc động đậy ngón tay.

- Thế đấy, chúng ta đã thử nghiệm bộ mặt nghệ thuật của mình, anh Shelton ạ. Bây giờ nếu anh muốn, tôi sẵn sàng hy sinh cái thân xác nặng nề này.

- Tuyệt lắm! - Richard nói - Tôi nóng ruột lắm rồi. Đi Shoreby thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.