[Dịch] Mũi Tên Đen - The Black Arrow: A Tale Of The Two Roses

Quyển 2 - Lâu đài Moat-Chương 3 : Căn phòng trên tầng gác




Từ trên tháp gác không nhìn thấy gì hơn nữa. Mặt trời chậm chạp bò tới chân trời đằng tây và cuối cùng thì lặn hẳn. Mặc dù tất cả các trạm gác hết sức cảnh giác theo dõi nhưng ở gần lâu đài Tunstall không phát hiện thấy một ngừơi nào.

Khi đêm xuống, người ta đưa Throgmorton vào căn phòng gác lâu đài, cửa sổ căn phòng nằm ngang trên hào nước.

Anh ta bò qua cửa sổ với tất cả sự thận trọng của mình, trong một vài giây có tiếng nước lõm bõm khe khẽ, sau đó phía bờ hào đối diện xuất hiện một thân hình đen đen bò theo bãi cỏ, Deniel và Hatch chăm chú nghe ngóng tới nửa giờ đồng hồ nhưng tất cả đều lặng lẽ. Người đưa tin đã đi ra trót lọt khỏi lâu đài.

Deniel hơi vui lên. Ông ta quay sang phía Hatch:

- Bennet ạ, cái thằng John - trả - thù - cho - tất - cả cũng chỉ là một con người. Nó đang ngủ. Rồi chúng ta sẽ kết liễu nó.

Suốt cả ngày và tối Dick bị cử đi hết chỗ nọ đến chỗ kia, mệnh lệnh này tiếp theo mệnh lệnh khác. Dick ngạc nhiên vì khối lượng các công việc được giao và sự gấp rút của nó khi yêu cầu thực hiện. Trong thời gian đó chẳng lần nào Dick gặp Matcham và Olives, mà cậu thì chỉ nghĩ đến họ. Giờ đây cậu chỉ mơ ước có một điều là mau mau lẩn trốn khỏi lâu đài Moat, nhưng cậu muốn trước khi chạy trốn được nói chuyện một tí với Olives và Matcham.

Cuối cùng, cậu cầm cây đèn và leo lên chỗ căn phòng mới của mình. Căn phòng rộng rãi, trần thấp và khá tối. Sau cửa sổ là hào nước. Mặc dù ở rất cao nhưng cửa sổ vẫn có song sắt. Cái giường tỏ ra là quá lớn, một chiếc gối nhồi lông chim và một chiếc khác nhồi cỏ thơm đặt cạnh tấm chăn có thêu các bông hoa hồng tươi tắn.

Dọc các bức tường là là dãy tủ phủ những tấm thảm sẫm màu, đều khoá chặt. Dick đi vòng quanh phòng, nâng từng tấm thảm da, gõ từng bức tường, cố gắng mở từng chiếc tủ một. Cậu khẳng định cửa ra vào rất chắc chắn và có then cài tốt. Sau đó cậu đặt cây đèn lên bậu cửa và lại ngắm nhìn lần nữa tất cả căn phòng.

Vì sao họ chuyển cậu sang căn phòng này? Nó to hơn và đẹp hơn so với căn phòng cũ của cậu. Hay có thể đây là cái bẫy? Liệu ở đây có lối đi bí mật nào không? Có đúng là ở đây thường có hồn ma hiện hình?

Ngay trên đầu cậu là mái phẳng, vang những bước chân nặng nề của người canh gác, cạnh tháp là gian phòng lớn. Từ gian phòng lớn nhất định phải có cửa đi bí mật, nếu không có lối đi bí mật ở đó, thì làm sao con mắt ấy có thể theo dõi cậu từ sau bức thảm treo tường? Rõ ràng cái cửa đó dẫn đến tháp gác, rồi từ tháp gác dẫn tới đây, vào căn phòng này. Cậu cảm thấy ngủ ở căn phòng như thế này là một sự liều lĩnh. Dick cầm vũ khí sẵn sàng và ngồi vào một góc phòng gần cửa. Nếu bọn chúng tấn công, cậu sẽ trả giá mạng sống của mình không đến nỗi quá rẻ.

Ỏ phía trên, trên tháp mái vang lên tiếng chân bước, sau đó có tiếng người nào đó hỏi khẩu lệnh. Họ đang đổi phiên. Lập tức Dick lại nghe thấy có ai đó cào vào cửa phòng, một tiếng thì thầm vọng đến tai cậu:

- Dick, Dick, tôi đây!

Dick vội vàng đẩy cái then cài, mở cửa cho Matcham vào phòng. Matcham rất nhợt nhạt, một tay cậu ta cầm cây đèn, tay kia là con dao găm.

- Đóng cửa vào đi! - Cậu ta thì thầm - Nhanh lên, Dick - Lâu đài đầy bọn do thám. Tôi nghe thấy tiếng chúng đi theo tôi ở hành lang, tôi nghe thấy tiếng thở của chúng sau các tấm thảm treo, Dick ạ!

- Cứ bình tĩnh nào, cửa đóng rồi - Dick trả lời - chúng ta đang ở nơi an toàn ... Tuy nhiên ở giữa các bức tường của lâu đài này thì không có khả năng an toàn đâu. Tớ hết sức vui mừng vì thấy cậu, Matcham. Thề có Chúa, tớ đã nghĩ rằng cậu không còn sống nữa. Họ giấu cậu ở đâu vậy?

- Ở đâu không quan trọng. Toi với anh đã gặp được nhau, mọi thứ còn lại chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng Dick ơi, anh đã được báo chưa? Anh có biết rằng sáng mai họ sẽ tính chuyện với anh như thế nào không?

- Chẳng có ai báo gì cho tớ cả. Tớ không biết, - Dick trả lời - ngày mai chúng định làm gì?

Ngày mai hoặc là đêm nay, tôi không rõ. Tôi chỉ biết rằng chúng định giết anh. Tôi biết chắc chắn đấy. Tôi nghe thấy chúng thì thào với nhau về chuyện đó, chúng nó hầu như nói thẳng với tôi như thế.

- Thế đấy! - Dick nói - Nhưng nói cho đúng thì tự tớ cũng đã đoán ra ...

Cậu kể cho Matcham tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó. Khi cậu kể xong Matcham đứng lên và chăm chú nhìn khắp căn phòng.

- Không, chẳng có thấy một lối vào nào cả. Ngoài ta tôi cũng không nghĩ rằng ở đây có lối vào đâu. Dick ạ, tôi ở lại đây với anh. Nếu anh chết thì tôi cũng chết. Tôi có thể giúp đỡ cho anh, anh có thấy không, tôi đã lấy trộm được con dao găm đấy! Tôi sẽ đánh nhau! Mà nếu anh tìm được một lối nhỏ nào có thể bò qua được ra ngoài, hoặc là qua cửa sổ có thể tụt xuống dưới, tôi sẽ rất vui mừng đón nhận mọi hiểm nguy và cùng chạy đi với anh, Dick ạ.

- John - thề có chúa Trời - John ơi, cậu là người bạn tốt nhất, trung thành và can đảm nhất trên toàn nước Anh. Đưa tay đây cho tớ, John!

Cậu im lặng cầm lấy bàn tay Matcham.

- Nếu bọn mình leo được đến cửa sổ mà tay đưa tin đã tụt xuống nhỉ - Dick nói - Sợi dây có lẽ vẫn còn ở đó. Dù sao đó vẫn còn là niềm hy vọng.

- Suỵt! - Matcham thì thào ...

Cả hai lắng nghe. Bên dưới sàn nhà có cái gì kêu ken két, lặng đi một tẹo rồi tiếng cót két lại vang lên.

- Có ai đang đi lại ở căn phòng dưới chúng ta - Matcham thì thầm.

- Dưới mình không có phòng nào. Chúng ta đang ở trên tầng gác. Đó là kẻ giết tớ đang đến theo lối đi bí mật. Cứ để cho nó đến. Tớ sẽ trừng trị nó - Cậu nghiến chặt hàm răng.

- Chúng mình tắt đèn đi - Matcham bảo - May ra nó sẽ lộ rõ.

Họ tắt cả hai ngọn đèn và nín thở ngồi im như đã chết. Các bước chân thận trọng dưới sàn nhà nghe thấy rất rõ. Lúc thì chúng gần lại, lúc thì lảng xa. Cuối cùng có tiếng rít trong ổ khoá và tất cả lặng đi.

Sau đó lại vang lên tiếng bước chân và có vệt sáng rọi vào qua cái khe hẹp giữa các tấm ván ở góc nhà phía xa. Khe sáng ngày càng rộng hơn, cánh cửa bí mật được mở ra và ánh sáng lùa vào càng rõ thêm lên. Hai người nhìn thấy một cánh tay mạnh khoẻ đang giữ cái cửa sập. Dick căng dây nỏ chờ cho cái đầu hắn ta xuất hiện.

Nhưng lúc đó tất cả chợt thay đổi. Đâu đó ở xa phía cuối lâu đài Moat có những tiếng kêu to, đầu tiên chỉ có một giọng, sau đó hoà theo một số giọng khác, chúng lặp lại một tên ai đó. Tiếng động này rõ ràng làm kẻ thích khách lo lắng. Cánh cửa bí mật khe khẽ sập xuống và dưới sàn lại vang lên bước chân vội vàng đang đi xa dần.

Hai con mồi tạm được gia hạn. Dick thở sâu và lúc đó mới lắng nghe tới cảnh ồn ào hỗn loạn đã cứu cậu. Các tiếng gọi không giảm đi mà ngược lại càng trở nên to hơn lúc đầu. Người ta chạy lung tung trong lâu đài, các cánh cửa mở ra sập vào. giữa những âm thanh ồn ào đó là tiếng gào inh tai của Daniel:

- Joanna!

- Joanna! - Dick nhắc lại - Joanna nào? Ở đây không có Joanna và chưa bao giờ có cả. Thế là thế nào?

Matcham lặng im. Hình như cậu ta đang nghĩ ngợi điều gì xa xôi. Ánh sáng yếu ớt của các vì sao lấp lánh ngoài cửa sổ không lọt tới góc căn phòng, nơi hai người đang ngồi. Chỗ đó tràn đầy bóng tối.

- John! - Dick nói. - Tớ không biết cậu ở đâu suốt cả ngày hôm nay. Cậu có trông thấy Joanna ấy không?

- Không, không thấy.

- Cậu không nghe thấy gì về cô ta thật à? - Dick gặng hỏi.

Tiếng bứơc chân của Daniel đang gần lại và ở ngoài sân người ta vẫn đang gọi Joanna.

- Cậu không nghe thấy gì về cô ta à? - Dick nhắc lại.

- Tôi có nghe - Matcham bỗng nói.

- Sao giọng cậu run rẩy thế! Cậu làm sao thế? - Dick hỏi. - Chúng ta rất may vì họ đang mải tìm cô Joanna ấy. Cô ta đã lôi cuốn họ khỏi cánh mình.

- Dick! - Matcham thốt lên - Tôi chết mất. Cả hai chúng ta chết mất! Chúng ta hãy chạy đi trong lúc còn chưa muộn. Chúng nó sẽ không yên tâm khi chưa tìm thấy tôi đâu. Mà không! Cứ để tôi tới chỗ chúng nó một mình! Chúng sẽ tóm lấy tôi, còn anh thì hãy chạy đi. Cứ để chúng bắt một mình tôi thôi Dick ạ! Dick qúi mến ơi, cứ để tôi tới chỗ chúng đi.

Matcham sờ soạng tìm cái then cửa. Dick lúc đó mới hiểu ra.

- Thề có Chúa Trời - cậu thốt lên - Cô không phải John. Cô là Joanna Sedley! Cô chính là cô gái không muốn lấy tôi rồi.

Cô gái lặng im không động đậy. Dick cũng lặng im, sau đó cậu lại bắt đầu nói:

- Joanna! Cô đã cứu sống tôi, còn tôi cũng cứu cô. Chúng ta đã nhìn thấy máu người chảy xuống. Chúng ta đã là bè bạn và kẻ thù của nhau. Đúng, tôi đã định lấy dây lưng đánh cô, lúc đó tôi cứ nghĩ cô là một cậu bé. Nhưng lúc này cái chết của tôi đang gần lại, và trước cái chết tôi muốn nói với cô rằng cô là cô gái tốt nhất và can đảm nhất trên trái đất. Nếu mà tôi còn được sống, tôi sẽ hết sức vui mừng được lấy cô! Cuộc sống chờ đợi tôi chăng? Cái chết chờ đợi tôi chăng? Mong cô hãy biết răng: Tôi yêu cô.

Cô gái không trả lời gì cả.

- Nào, hãy nói đi Joanna. Cô hãy làm một cô gái biết thương ngừơi đi. Hãy nói rằng cô yêu tôi đi!

- Chẳng lẽ đã vào đây, Dick ơi, mà em lại không yêu anh sao? - Joanna thốt lên.

- Nếu số phận chúng ta thoát được - Dick nói tiếp - Chúng ta sẽ cưới nhau. Nếu chúng ta phải chết, chúng ta sẽ cùng chết. Nhưng làm thế nào cô tìm được căn phòng của tôi, Joanna?

- Em hỏi bà vợ Hatch - cô đáp.

- Mình có thể tin cậy được bà ấy. Bà ấy sẽ không làm lộ đâu. Chúng ta còn có thời gian ...

Nhưng ngay lập tức, như là phản đối lời nói của Dick, hành lang vang lên tiếng chân và kẻ nào đó đập nắm đấm vào cửa.

- Con bé ở đây! - Họ nghe thấy tiếng ai đó - Mở cửa ra, cậu Dick! Mở ra!

Dick im lặng và không nhúc nhích.

- Hết tất cả rồi - cô gái nói và ôm lấy Dick.

Người nọ sau người kia tụ tập ở ngoài cửa. Cuối cùng thì chính Daniel xuất hiện và mọi người lặng đi.

- Dick! - Lão hiệp sĩ gào lên - Đừng làm con lừa nữa! Ồn thế này thì dến bảy hiệp sĩ ngủ say cũng phải thức dậy hết. Chúng tao biết con bé ở đây. Mở cửa ra!

Dick lặng thinh.

- Phá cửa! - Deniel ra lệnh.

Bọn chiến binh đạp chân và đấm vào cửa. Cánh cửa được làm chắc chắn và gài then cứng nhưng dù sao nó cũng sẽ sập xuống nếu như số phận không can thiệp. Một tiếng kêu to của người gác bỗng vang lên giữa những tiếng đập phá, người ta gào lên ở trên tháp, làm ầm ĩ và lập tức toàn khu rừng vang lên đầy tiếng trả lời.

Có thể nghĩ rằng các cư dân rừng xanh tấn công vào lâu đài Moat. Deniel và các chiến binh của lão vội vàng bỏ cánh cửa phòng Dick lại, đâm bổ đi bảo vệ các bức tường thành.

- Mình được cứu rồi! Dick kêu lên. Cậu nắm cả hai tay vào chiếc giường cổ kính, cố gắng đảy nó khỏi vị trí nhưng nó không chịu chuyển.

- Giúp tôi với, Joanna. Nếu cô muốn thoát khỏi thì hãy thu hết sức lực giúp tôi với!

Hai người hết sức vất vả mới kéo được chiếc giường sồi nặng nề ép vào cánh cửa.

- Thế lại còn tệ hơn - Joanna nói buồn rầu - Nó sẽ đến chỗ mình qua cái lối bí mật.

- Không đâu. Lão ta không muốn làm lộ lối đi bí mật ấy cho các chiến binh biết đâu. Chúng ta sẽ trốn đi theo lối đó ... Hãy nghe xem Joanna! Cuộc tấn công chấm dứt rồi. Mà có lẽ chẳng có cuộc tấn công nào.

Quả thực chẳng có cuộc tấn công nào cả: đó chỉ là các chiến binh bị lạc Daniel trong cuộc chiến đấu ở Risingham, mãi giờ mới quay về tới lâu đài. Màn đêm đã giúp họ an toàn đi ngang khu rừng. Người ta đã cho vào cổng và lúc này họ đang xuống ngựa ở ngoài sân, trong tiếng lộp bộp giậm móng lẫn âm thanh va chạm của đồ binh giáp.

- Lão ta sẽ quay lại ngay bây giờ - Dick nói - Vào lối đi bí mật nhanh lên!

Dick thắp ngọn đèn. Cả hai đi đến chỗ góc phòng. Cái khe tìm không khó vì xuyên qua nó vẫn còn có một tia sáng yếu ớt. Dick chọn lấy một cây gươm cứng cáp tì vào khe rồi lấy sức bẩy bằng cán gươm. Cửa sập hé mở, hai ngươi đưa tay đỡ và mở hẳn nó ra.

Họ trông thấy mấy bậc thang nhỏ, trên một bậc thang còn có ngọn đèn con do tay thích khách bỏ quên.

- Đi trước đi - Dick nói với Joanna - cô cầm lấy cái đèn cơ. Tôi sẽ đi sau và sập cái cửa lại.

Hai người đi vào con đường hầm. Dick vừa mới sập xuống cái cửa nắp ở trên đầu thì đã nghe thấy những tiếng đập phá. Bọn chúng đang phá cửa để vào phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.