Matcham đã kịp nghỉ ngơi lấy lại sức. Các cậu bé bị kích thích bởi những gì Dick nhìn thấy, vội vàng lách ra khỏi các bụi cây, vượt qua con đuờng mòn không gặp trở ngại gì rồi leo ngược dốc của quả đồi, trên đó rừng mọc um tùm
Ở đây dưới tán lá tròn trịa của đám cây to là các dải cỏ phủ trên nền cát, và các bụi cây quanh năm xanh tốt, đây đó xen kẽ những cây thuỷ tùng già cỗi. Gió thổi mạnh uốn cong các thân cây như những chiếc cần câu thanh mảnh.
Hai người đi ra bãi cỏ. Bất ngờ Dick sụp xuống đất và từ từ bò sấp thụt lui lại sau, tới chỗ có đám cây. Matcham không nhận thấy chút nguy hiểm gì nên rất ngạc nhiên, tuy vậy cũng vội vàng làm theo Dick. Khi đã nấp trong bụi cậu mới khẽ hỏi Dick đã có chuyện gì xảy ra.
Thay cho câu trả lời, Dick chỉ tay lên cây thông cổ thụ ở phía cuối bãi cỏ, vươn cao hẳn lên trên các bạn láng giềng và hằn rõ vào nền trời xanh bằng màu lá thông ảm đạm.
Thân cây phía dưới to và cứng cáp như một cây cột lớn, nhưng ở độ cao khoảng mười lăm mét nó toả ra thành hai nhánh vững chãi. Trên cái chạc ba này có một người mặc áo bu-dông xanh đứng vững chãi như như một thuỷ thủ trên cột buồm tàu biển, đang quan sát đi bốn phương xa. Mặt trời ánh lên trên tóc hắn ta. Hắn lấy tay che mắt, quay đều như một chiếc máy tự động từ phía này sang phía khác.
Hai cậu bé nhìn nhau.
- Chúng ta thử đi vòng bên trái hắn xem - Dick nói - Tí nữa thì bọn mình chết John ạ.
Mười phút sau cả hai lại đi ra một lối mòn đã bị dẫm đạp nhiều.
- Khoảng rừng này mình không rõ. Con đường mòn này dẫn đi đâu nhỉ? - Dick như tự hỏi.
Lối mòn dẫn hai cậu lên đỉnh đồi rồi bắt đầu tụt xuống cái khe um tùm. Ở phía dưới, chỗ rậm rạp nhất có những bụi gai đang nở hoa, hai người nhìn thấy có một ngôi nhà hoang tàn. Một số cột gỗ cháy dở, ống khói bếp lò nhô cao lên trên nền nhà đã mất mái.
- Sao thế nhỉ? - Matcham hỏi.
- Thề có trời đất, tớ không biết. Tớ chả biết gì khu này cả. Cần phải thận trọng mới được.
Cả hai chầm chập tụt xuống, len qua các bụi gai, tim đập thình thịch. Hẳn là chỗ này mới đây vẫn có người ở. Trong bụi còn rải rác cây ăn quả và vườn rau sót lại. Một cái đồng hồ mặt trời đã hỏng lăn lóc trên đám cỏ. Chắc đây trước là một khu vườn. Thêm một đoạn nữa hai cậu tới ngôi nhà.
Trước kia đây rõ ràng là một ngôi nhà đẹp và chắc chắn, có một hào sâu bao quanh nhưng bây giờ hào đã khô, đưới đáy lăn lóc các hòn đá vỡ, có một thân cây đổ bắc ngang qua như chiếc cầu. Tường hai bên hãy còn, mặt trời rực rỡ rọi qua cánh cửa trống không nhưng tất cả những phần còn lại đã đổ sụp thành một đống đổ nát, xạm đen vì lửa thiêu. Bên trong căn nhà mấy thân cây non xanh xanh đã mọc lên, chui qua giữa khe gạch đá.
- Mình cảm thấy có lẽ đây là Grimstone - Dick thầm thì - Ngày xưa nó thuộc về Simon Malmesbury. Ngài Daniel đã thiêu huỷ nó. Năm năm trước đây Bennet Hatch đã đốt căn nhà này. Tớ nghĩ việc ấy thật ra là không cần thiết. Ngôi nhà này trước đây đẹp lắm, nó nằm dưới khe nên không có gió và ấm áp.
Mtcham đụng tay vào vai Dick và đưa ngón tay làm hiệu:
- Suỵt, khẽ chứ!
Có một âm thanh lạ kỳ phá tan cảnh lặng lẽ. Nó lặp lại vài lần nữa trước khi hai cậu đoán ra đó là cái gì. Hình như một người nặng nề nào đó đang hắng giọng, sau đó một đoạn hát sai nốt nhạc bắt đầu vang lên:
Nhà Vua đứng lên hỏi chàng tráng sĩ
"Sao bọn mi sống giữa rừng xanh?"
Chàng Gamelyn trả lời can đảm:
"Thành phố doạ ai, người ấy vào rừng "...
Danh ca đó lặng đi, có tiếng sắt va chạm nhẹ và rồi tất cả lại lặng im.
Hai cậu bé nhìn nhau. Ai là người láng giềng không rõ mặt của họ, đang đứng ở phía kia bức tường nhỉ? Matcham bỗng đỏ mặt lên và tiến về phía đằng trước, đi ngang qua hào bằng cái cây đổ và thận trọng bò vào một đống rác lớn chiếm gần đầy phía trong ngôi nhà. Dick không kịp giữ cậu ta lại nên đành phải làm theo.
Trong góc của ngôi nhà tan hoang có hai cây gỗ đổ chéo vào nhau ngăn đống rác với một khoảng trống không lớn hơn kho thực phẩm. Hai cậu chui vào nấp ở đó. Qua một lỗ châu mai nhỏ, cả hai có thể nhìn thấy tất những gì đang xảy ra ở sau ngôi nhà
Điều cả hai nhìn thấy làm họ kinh hãi. Hai cậu đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, đi ra khỏi đây lúc này là thiếu suy nghĩ, thậm chí còn phải kìm nén cả hơi thở.
Gần cái hào nơi họ đang ngồi khoảng sáu bảy mét có một đống lửa đang cháy phừng phừng. Một chiếc chảo treo trên đống lửa bốc hơi nghi ngút và bên cạnh nó có một người cao lớn với khuôn mặt dài sẫm đỏ. Tay phải hắn ta giữ chiếc muôi sắt to, thắt lưng lủng lẳng cái tù và đi săn với con dao găm lớn. Vẻ như hắn đang lắng nghe cái gì đó, rõ ràng là hắn nghe thấy có tiếng chân người vào nhà.
Hoá ra đó là vị danh ca, chẳng còn gì phải nghi ngờ, hắn đang ngoáy chảo thì tiếng động trên đống rác vang đến. Cạnh đó còn có một người đang nằm, quấn trong chiếc áo choàng màu nâu, ngủ rất say, một con bướm nhỏ bay chập chờn trên mặt. Cả khung cảnh ấy nổi lên giữa bãi cỏ trắng màu hoa cúc. Trên một bụi gai hoa rực rỡ có treo một cây cung, bao tên thò các đuôi lông chim ra ngoài, với một tảng thịt hươu rừng treo lủng lẳng.
Cuối cùng, anh chàng cao gầy ngừng nghe ngóng, hắn đưa chiếc muôi lên mồm nếm một tí, lại bắt đầu ngoáy chảo và cất giọng hát:
"Thành phố dọa ai người ấy vào rừng "
Giọng rin rít của danh ca này tiếp tục:
Thưa các ngài ta chẳng hại ai.
Chỉ có trong rừng nhà Vua, tên cắm vào nai "
Hắn luôn tay múc xúp trong chảo, thổi rồi nếm với vẻ một đầu bếp lành nghề. Cuối cùng thì cho rằng món canh đã xong, hắn ta lôi từ lưng ra chíêc tù và, rúc lên ba lần liên tiếp.
Tay đang ngủ thức giấc, hắn giở mình, xua con bướm và liếc nhìn quanh:
- Cậu rúc làm gì thế, người anh em? Bữa trưa đã nấu xong rồi đấy à?
- Ờ, ngốc ạ, bữa trưa đấy - tay đầu bếp nói - Một bữa trưa xoành xĩnh, không có rượu vang và bánh mì. Rừng xanh bây giờ tẻ lắm chú mày ạ. Thế mà đã có thời, một quý nhân có thể sống ở đây như đức Tổng Giám mục, chẳng sợ gì băng giá, gió mưa. Con người ta có đầy đủ bánh mì và rượu mạnh. Nhưng bây giờ tinh thần can đảm tắt béng mất rồi. Còn cái vị John - trả - thù - cho - tất - cả, lạy Chúa, có lẽ chỉ dọa được bày quạ thôi!
- Cậu thì chỉ nốc và tọng, Lawless - người đối thoại đáp - Hãy chờ đấy, thời gian tốt lành sẽ còn quay lại.
- Từ thời còn mặc quần thủng đít tớ đã chờ mãi thời gian tốt lành - tay đầu bếp nói - Tớ đã từng là một thày tu, ăn diện, kẻng trai, đã là cung thủ của Hoàng đế, đã là thuỷ thủ bơi trên biển mặn. Tớ cũng đã từng phải sống ở rừng xanh, đã từng săn trộm hươu nai của nhà Vua. Mà tớ đã đạt được gì? Chẳng có cóc khô gì cả! Thật là uổng mà không ở lại tu viện. Tu Viện trưởng John oai hơn rất nhiều so với John - trả - thù - cho - tất - cả... Thề có đức Mẹ chứ, họ kia kìa
Trên khoảng rừng trống, các hảo hán rừng xanh hồng hào cứng cáp xuất hiện, người nọ tiếp theo người kia. Mỗi người sở hữu một cái bát cưa từ sừng bò. Sau khi múc xúp từ chảo ra, họ ngồi cuống cỏ và xì xụp húp.
Quần áo và trang bị của các hảo hán này không giống nhau. Một số khoác sơ mi vải thô, vũ khí chỉ có dao và cung nỏ cũ, số khác ăn mặc như những công tử ăn diện thực sự: mũ mềm và áo khoác ngắn bằng nỉ màu tím than, những mũi tên có lông đuôi chim sặc sỡ, bên lưng là tù và tết dây đeo, dao găm và kiếm ngắn.
Cả bọn đều đói ngấu, thế nên họ chỉ chào nhau qua loa và hăm hở tấn công vào tảng thịt.
Đã có tới hai chục người quây quanh chảo xúp thì từ bụi cây hoa bỗng vang lên những giọng nói vui vẻ rồi năm người đàn ông đi ra quãng trống, vác theo các vật nặng. Một người hồng hào cao lớn với mái tóc xoà đã điểm bạc, khuôn mặt rám nắng đỏ như màu giăm-bông đi trước tất cả. Chẳng khó khăn gì để doán ngay đó là tay đầu lĩnh. Trong tay ông ta giữ chiếc tù và, còn cây cung khoác sau lưng.
- Các bạn trẻ! Các bạn hữu rừng xanh vui tính - ông ta kêu lên - Các bạn đang ăn chay và cạo sạch cả nồi vì đói bụng! Nhưng ta luôn luôn nói rằng hãy tạm chịu đựng, hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với chúng ta, và nó đã bắt đầu mỉm cười. Sứ giả đầu tiên của thần Hạnh Phúc đây: rượu vang nguyên chất!
Cùng với tiếng nói cổ vũ rộn ràng, nhóm người mang vác đặt các thứ đồ trên vai xuống đất, bên trong là những bình tông lớn.
- Nhưng chớ vội, các bạn - người mới đến tiếp tục nói - Chúng ta đang đứng trước một công việc. Một lũ cung thủ đã đi tới bến đò. Chúng mang màu đỏ và xanh da trời. Cả bọn chúng là những cái đích ngắm của chúng ta, cả bọn đang ao ước được thưởng những mũi tên và sẽ không đứa nào trong bọn chúng còn sống sót để thoát khỏi đây! Chúng ta ở đây có năm mươi người mà mỗi người trong chúng ta đều được chúng ban tặng những điều xúc phạm: người này bị họ cướp mất đất đai, người khác mất bạn bè, người thì bị nhục mạ, kẻ bị xua đuổi.
- Chúng ta là những người bị xúc phạm - ông ta tiếp tục nói - Kẻ nào đã làm điều đó? Thằng Daniel, ta thề với cây thánh giá như vậy! Chẳng lẽ chúng ta cho phép nó yên ồn sử dụng của cải cướp đoạt được của chúng ta? Để cho chúng ngồi trong nhà của chúng ta? Cày cấy trên cánh đồng của chúng ta? Ăn uống lu bù bằng thịt những con bò non của chúng ta hay sao? Không, chúng ta không cho phép! Pháp luật bảo vệ nó, ngòi bút của bọn quan toà luôn luôn nghiêng về phía nó. Nhưng ta đã gìn giữ cho thằng giặc già ấy ở cạnh thắt lưng đây các ngòi bút lông chim quý giá. Với loại ngòi bút này chúng sẽ được khoan khoái duỗi thẳng chân tay trong vải liệm!
Đầu bếp Lawless đã uống tới giác(*) rượu thứ hai, hắn ta giơ cao nó lên như để chào mừng nhà hùng biện.
- Ông chủ Ellis ạ - Lawless nói - Ngài toàn suy nghĩ đến chuyên trả thù. Nhưng thôi, ngài thích hợp với các chuyện đó. Còn tôi, ngươi anh em túng kiết của ngài chưa bao giờ có đất đai, bè bạn. Tôi chẳng biết khóc cho cái gì bị mất cả. Tôi là một con người nhỏ bé, tôi không nghĩ việc trả thù mà nghĩ đến nghĩ về sự tồn tại. Tôi coi những đồng tiền vàng quý hoá, cùng với tiếng cười và rượu vang là sự trả thù ngọt ngào nhất trên thế gian này!
- Lawless, gượm dã. Để quay trở về lâu đài Moat, Deniel cần phải đi qua rừng. Chúng ta sẽ quan tâm để cho con đường này thắt chặt lấy hắn hơn mọi cuộc chiến đấu nào khác. Tất cả các bạn bè có tiếng tăm của hắn ta đã bị đánh tan, chẳng có ai giúp được gì cho hắn nữa đâu. Chúng ta sẽ quây lấy con cáo già từ mọi hướng và nó sẽ chết. Đó là một con mồi béo bở! Con cáo béo mú này quá đủ cho bữa ăn của chúng ta đấy hỡi các bạn!
- Tôi đã trải qua nhiều bữa ăn như thế rồi - Lawless lại nói - nhưng nấu nướng chúng là một chuyện khó chịu, có thể bị bỏng tay đấy ngài Ellis quý hoá ạ. Mà cánh ta lấy gì để chờ đợi bữa ăn trưa béo bở ấy? Cánh ta là thợ bắn các mũi tên đen, sáng tác ra các bài thơ thẩn, cánh ta toàn uống nứơc lã tinh khiết, thứ đồ uống ngán ngẩm làm sao!
- Cậu thật khó chịu Lawless ạ! Người cậu hãy còn bốc mùi nhà kho trong tu viện. Lòng tham sẽ giết chết cậu - Ellis trả lời - Chúng ta đã kiếm dược hai mươi pound ở chỗ lão khọm Appleyard. Chúng ta lục được bẩy đồng mác của thằng chạy thư hôm qua. Ngày thứ ba chúng ta có thêm năm chục ở chỗ lão nhà buôn ...
- Còn ngày hôm nay - một tay lục lâm nói chen vào - Tôi ngăn một lão bán hàng béo phị người Ấn Độ gần Hollywood. Cái ví của hắn ta đây.
Ellis đếm số tiền trong ví.
- Một trăm siling! - Ông ta quát- Đồ ngốc ạ, hắn ta rõ ràng là còn nhiều hơn giấu ở giày vải hoặc khâu vào khăn trùm đầu. Cậu là một thằng hơi sữa. Cậu đã thả mất con cá bự rồi.
Ellis nhét quấy quá chiếc ví vào trong túi. Ông ta đứng tì lên gạc cây liếc nhìn các đồng sự của mình. Bọn họ đang thèm khát tọng thịt hươu nướng và nốc rượu vang. Một ngày đẹp đẽ.
Họ đang gặp may nhưng công việc không chờ đợi, cần phải ăn cho nhanh hơn. Một số người ăn no nằm lăn ra đất và ngủ ngon tắp lự như những con trăn đất. Mấy người khác ba hoa hoặc lau chùi vũ khí, còn một tay tỏ ra vui tính thì nhấc tù và, hát toáng lên:
Mùa xuân tươi tắn trên đám cỏ xanh
Thịt nướng bốc lên làm nhức mũi anh
Bữa cơm chiều ngon lành vui vẻ
Khi chú hươu rừng lăn quay ra đất.
Tới tận mùa mưa, giá buôt thấu trời
Ngày đông ngắn ngủi, quay về nhà thôi
Ngồi cạnh lửa hồng đợi mùa xuân tới ...
Các cậu bé vẫn lắng nghe. Richard nhấc cái nỏ sắt và giữ sẵn sàng lẫy nỏ để kéo dây. Cả hai không dám cựa quậy. Tất cả hoạt cảnh của cuộc sống rừng xanh diễn qua mắt chúng như trong nhà hát.
Nhưng giờ giải lao bỗng đến. Ngay trên đầu hai cậu là cái ống khói nhô cao. Một tiếng rít chói tai, sau đó là tiếng gõ vào sắt và các mảnh gỗ rơi lộp bộp xuống chân hai cậu. Có ai đó, có thể là anh chàng gác trên cây thông đã bắn mũi tên vào đỉnh cột.
Matcham bật lên tiếng kêu khẽ, thậm chí Dick còn rùng mình và đánh rơi cái lẫy nỏ. Nhưng những người ngồi trên bãi trống không sợ mũi tên đó, đối với họ, đó là tín hiệu chờ đợi đã lâu. Cả bọn nhỏm dậy ngay, căng thắt lưng, kiểm tra lại dây cung, lôi từ bao ra dao găm và kiếm ngắn. Ellis giơ cao tay lên, dáng của ông ta đầy vẻ quyền lực và kiên quyết, đôi mắt tinh nhanh sáng lấp lánh trên khuôn mặt rám nắng.
- Các bạn! Tất cả đều đã biết công việc của mình. Không để cho tên nào chuồn thoát khỏi tay các bạn. Appleyard mới chỉ là ngụm rượu khai vị trứơc bữa ăn, bây giờ mới đến bữa chính. Ta cần trả thù cho ba người: cho Harry Shelton, Simon Malmesbury và ... - Lúc đó ông ta đập tay vào bộ ngực vạm vỡ của mình - và cho Ellis Duckworth! Thề có Chúa trời, ta sẽ trả thù!
Một người nào đó, đỏ bừng vì chạy nhanh, lách qua đám cây bụi chạy ra quãng trống.
- Đó không phải là Daniel đâu! - anh ta nói và thở hổn hển - Bọn chúng có bảy đứa. Mũi tên có bay tới chỗ các anh không?
- Vừa tới - Ellis trả lời hắn ta.
- Quỷ bắt ở đâu chứ! Mình thậm chí chẳng kịp ăn lấy một tí - người mới chạy về rủa một cách bực bội.
Trong nháy mắt tất cả toán "Mũi tên đen" đã rời bỏ khoảng trống trước ngôi nhà bị tàn phá. Một cái chảo, đống lửa đang tắt dần và miếng thịt hươu trên bụi cây gai, đó là tất cả những gì còn lại của bọn họ.
__
(*) Đồ đựng nước làm từ sừng bò - ND