[Dịch] Mục Thần Ký

Chương 221 : Kim Cương Vô Năng Thắng




Tiểu Ngọc Kinh trên trời?

Quốc sư phu nhân ngẩng đầu nhìn trời, một cái tên rất đẹp.

Ngọc Kinh, kinh thành làm bằng ngọc, thành thị nơi các tiên nhân ở lại, không mang hơi thở khói lửa, không có khí tượng thế gian.

"Lúc trước, một vị Chân tán nhân đi ra từ Thánh địa Tiểu Ngọc Kinh thần bí này, hắn đến ngăn cản ta, nhưng đáng tiếc thất bại."

Trong ánh mắt quốc sư Duyên Khang có chút mê man, nhẹ giọng nói: "Trước khi lâm chung, hắn nói ta cần phải đến Tiểu Ngọc Kinh một chuyến, nói bên trong Tiểu Ngọc Kinh có một vài thứ có thể sẽ thay đổi ý nghĩ của ta. Hiện tại, ta đã đến."

Tại trước mặt bọn họ, một tiên cảnh mỹ lệ như trong truyền thuyết thần thoại, xuất hiện ở nơi mờ mịt mây mù.

***

Bảo thuyền của Tần Mục dừng ở Phần Châu, Tần Mục mang theo Hồ Linh Nhi rời thuyền, chọn mua một ít hàng Tết chất đầy khoang thuyền, Phần Châu vẫn tính là an bình, Phủ doãn Phần Châu đang tập hợp thần thông giả trong khu vực, luyện chế các loại linh binh, ngồi lâu thuyền bay lên giữa không trung, thu lấy mây khói trên trời.

Có nhiều chỗ đã có ánh mặt trời chiếu xuống, băng tuyết bắt đầu tan ra, nhưng càng lộ vẻ lạnh lẽo.

Phần Châu sản xuất nhiều rượu mạnh, người nơi này thường uống rượu mạnh để chống lạnh, nhưng trời rét căm căm, vẫn có rất nhiều thôn dân lên núi chặt cây đốn củi để sưởi ấm chống lạnh.

Hơn nữa, giá hàng tăng cao, đồ vật quý hơn trước đây rất nhiều, Tần Mục giàu nứt đố đổ vách không có cảm giác gì nhưng Hồ Linh Nhi tính toán tỉ mỉ, nói với Tần Mục: "Công tử, giá hàng tăng gấp đôi."

Tần Mục hơi run run, nói: "Đến sớm hơn ta tưởng, ổn định giá hàng là chức trách của Thượng thư Hộ bộ, không liên quan gì đến chúng ta. Chỉ cần mây đen tản đi, triều đình cứu trợ thiên tai thì phương bắc sẽ không rối loạn, chỉ sợ có người cố ý sinh loạn."

Không mua đủ hàng Tết ở Phần Châu, bảo thuyền dừng ở Liệt Châu, giá hàng ở đây lại tăng vùn vụt, không ít thương gia đầu cơ kiếm lợi, tích trữ không ít hàng hóa, chờ đến lúc khan hiếm mới bán ra, kiếm một món lời.

Thiếu doãn của Liệt Châu bắt đầu chỉnh đốn thương hộ, thời loạn lạc phải dùng chuẩn mực khác, có không ít thương hộ đầu cơ bị kéo ra ngoài chặt đầu.

Qua hai, ba ngày, bảo thuyền của Tần Mục tới Tĩnh Châu, cách Đại Khư đã không xa, chỉ còn vạn dặm lộ trình, mây đen vẫn không ít, mây đen giữa trời phảng phất như một tờ giấy trắng bị thủng rất nhiều chỗ, ánh mặt trời từ những lổ hổng này chiếu xuống.

Nơi này khá là xa xôi, hoang vắng, đã có vài cảnh nổi loạn, có sơn tặc liên hợp lại cướp bóc gia đình giàu có, trên đường đã có thể nhìn thấy rất nhiều người nghèo chết cóng, dựa bên đống lửa đã tắt như tượng băng.

Còn có một vài đám người chạy nạn, mang theo người nhà đi trong trời đất ngập tràn băng tuyết, ôm chặt nhau, giẫm lên mặt sông đã bị đông cứng tiến về phía nam, hy vọng có thể tìm được nơi ấm áp.

Những người này không nói câu nào, thỉnh thoảng có người rớt lại phía sau, ngồi chồm hỗm xuống sưởi ấm, thế nhưng chỉ cần ngồi xuống liền không thể đứng lên được nữa.

Những nơi nước sông lắng đọng hình thành từng ngọn từng ngọn núi băng, sông băng kích cỡ khổng lồ, thỉnh thoảng phát ra tiếng răng rắc, sau đó liền có khối băng to lớn từ trên núi sụp xuống, rất đáng sợ.

Tần Mục nhìn thấy trong đội ngũ những người chạy nạn còn có vài người trẻ tuổi tinh thông pháp thuật, giúp đỡ những người này di chuyển, cho thuyền dừng lại trên mặt băng, hỏi thăm một lúc mới biết những người trẻ tuổi này lại là đệ tử của Thiên Ma giáo.

"Nói cho bọn họ không cần đến những nơi khác, khắp nơi đều bị đóng băng rồi." Tần Mục nói.

"Bọn họ sẽ không nghe đâu."

Đệ tử Thiên Ma giáo xốc khăn che khuất gò má chống gió lạnh, lộ ra khuôn mặt lạnh đến đỏ bừng, trong tiếng gió gào thét lớn tiếng nói cho Giáo chủ Thánh Sư trẻ tuổi của bọn họ biết: "Những người này dừng lại sẽ không có hi vọng, tiếp tục đi thì trong thâm tâm còn có hi vọng, nói không chừng có thể tìm được chỗ ấm áp."

Tần Mục ngơ ngác, tháo một ít hàng Tết có thể sưởi ấm chống lạnh từ trên thuyền xuống, giao cho những đệ tử Thiên Ma giáo này, để bọn họ phân phát cho đám người chạy nạn, nói: "Trời giá rét, đất đóng băng, yêu ma quỷ quái cũng sẽ ra hoạt động kiếm ăn, chính các ngươi cũng phải cẩn thận hơn."

Hắn không dừng lại lâu ở Tĩnh Châu, bảo thuyền bay lên không, chạy về hướng Đại Khư.

Mùa đông Duyên Khang lạnh không thể tưởng, hơn nữa theo thời gian trôi qua thì càng ngày càng lạnh, chiếc bảo thuyền này của Tần Mục mang theo rất nhiều băng lăng, tốc độ giảm nhiều, dược thạch tiêu hao cũng càng ngày càng nhiều. Cứ qua mấy ngàn dặm phải dừng thuyền gõ băng lăng ra, tốc độ mới có thể tăng lên.

Hồ Linh Nhi ở bên cạnh lò luyện đan, thỉnh thoảng cho dược thạch vào lò, Tần Mục thì lại duy trì hướng đi của bảo thuyền, bảo thuyền bay rất thấp, Tần Mục hóa nguyên khí của mình thành Chu Tước nguyên khí, ngọn lửa hừng hực quanh thân, duy trì thân thể không bị đông cứng.

Càng về phía Tây thì càng hoang vu, dân chạy nạn cũng càng nhiều, người bị đông chết ven đường cũng càng nhiều.

Mà những nơi hẻo lánh thì số lượng thần thông giả cũng không nhiều, rất nhiều địa phương không có ánh mặt trời, vẫn bị mây đen dày đặc bao phủ như cũ, khí trời càng lạnh hơn.

Uy lực của đợt tuyết này còn lớn hơn dự đoán của hắn rất nhiều, người chết cũng vượt qua dự tính của hắn, hàn triều cũng càng ngày càng mạnh.

Đột nhiên, giữa bầu trời sóng lửa cuồn cuộn, từ trong tầng mây thò ra một con rắn lớn, phun lửa khắp nơi, ép hơi lạnh ra xung quanh.

Rắn lớn yêu khí cuồn cuộn, uốn lượn trườn từ trong tầng mây ra.

Tần Mục giật mình, vội vàng khống chế bảo trên thuyền bay lên, lái vào trong tầng mây,

Con rắn to kia lia mắt khắp nơi, trên đầu rắn đứng một tên thanh niên yêu diễm, nghi ngờ nói: "Vừa nãy rõ ràng nhìn thấy thuyền của tiểu tử kia, sao giờ lại không có? Cừu muội muội, thả côn trùng ra!"

Trong tầng mây lại có côn trùng bay ra, một cô gái đứng trong đám mây côn trùng, chỉ tay, đám côn trùng như thủy triều dạt ra bốn phía, chui vào trong tầng mây.

Bảo thuyền của Tần Mục qua lại trong tầng mây, đột nhiên trước mặt bay tới một con côn trùng màu vàng óng, côn trùng kia nhìn thấy chiếc thuyền này cũng sợ hết hồn, vội vàng dừng lại.

Tần Mục chỉ tay đâm ra, nguyên khí hóa thành kiếm khí, đâm vào con côn trùng này.

Nhưng con côn trùng này vậy mà không chết, trái lại gào thét rồi lớn lên, dài đến hơn trượng, kêu chít chít quái dị lao về phía hắn!

Nguyên khí của Tần Mục tiến vào túi Thao Thiết, Thiếu Bảo kiếm kêu vang bay ra, một chiêu kiếm cắt con côn trùng này thành hai nửa. Lúc này, chỉ nghe một tiếng cười khanh khách nói: "Giáo chủ Thiên Ma giáo nguyên lai là ở đây!"

Tần Mục theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy tầng mây phía sau đột nhiên biến thành màu đỏ, trong lòng biết không ổn, vội vã quát lên: "Linh Nhi, mở hết ba lò luyện đan!"

Ầm ầm --

Quầng lửa to lớn bùng phát, từ trong tầng mây bao phủ tới đánh mạnh vào đuôi thuyền, Tần Mục gấp gáp cầm lấy bánh lái, tránh cho bị quật bay ra ngoài.

Bảo thuyền loạng choà loạng choạng, bị thần thông này nổ đến suýt nữa rơi xuống, lập tức thú đồng dưới đáy bảo thuyền phun lửa, hai con thú đồng ở đuôi thuyền mở hết hỏa lực, tốc độ lâu thuyền tăng lên, chỉ mấy hơi thở liền bay ra tầng mây, từ trong tầng mây phóng lên, phá không mà đi.

"Lạnh quá!"

Gió lạnh phả vào mặt, Tần Mục bị rét đến run cầm cập, Chu Tước nguyên khí trên người cũng bị gió thổi nguội, mặt và tay của hắn rất nhanh phủ đầy khí lạnh.

Một tiếng vang thật lớn, tốc độ bảo thuyền vượt qua âm thanh, phá không mà đi.

Hồ Linh Nhi đóng lò luyện đan ở đáy thuyền, ánh lửa phun ra từ thú đồng thau nơi đuôi thuyền cũng ngắn lại, nói: "Công tử, dược thạch chúng ta mang từ kinh thành đến đã không còn nhiều!"

Tần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa trong tầng mây phía sau hiện lên, một con rắn lớn bay lên không, bay ra tầng mây, tiếp đó trùng triều vàng rực rỡ cũng bay ra tầng mây, gào thét lao về phía này, chỉ là tốc độ chậm hơn bảo thuyền bọn họ rất nhiều.

Hiện giờ tốc độ bảo thuyền hơi chậm lại, nhưng bọn họ cũng đừng nghĩ đuổi kịp.

Tần Mục yên lòng, dùng tia nguyên khí cuốn lấy bánh lái, tiến vào khoang thuyền: "Dược thạch còn thừa lại bao nhiêu?"

Hồ Linh Nhi đang bận bỏ dược thạch vào trong lò luyện đan, chép miệng.

Tần Mục nhìn lại, khẽ cau mày, chỉ thấy từng cái từng cái sọt đựng dược thạch đều đã trống rỗng, chỉ còn lại nửa sọt. Dược thạch trên lâu thuyền của Duyên Khang quốc đều được bố trí tốt, dùng giấy dai bọc lại, chỉ cần đem một bao dược thạch đưa vào trong lò luyện đan thì có thể giữ cho lâu thuyền bay đi.

Bọn họ ở kinh thành chọn mua hơn mười giỏ dược thạch, vốn là có thể bay vào Đại Khư, thế nhưng trên đường vừa đi vừa nghỉ, thường dừng lại để phá bỏ băng lăng trên thuyền nên tiêu hao rất nhiều.

Hồ Linh Nhi nói: "Khí trời quá lạnh, mở hết hỏa lực của lò luyện đan mà nói thì chắc là bay không tới Đại Khư."

Đúng lúc này, đột nhiên bảo thuyền truyền đến rung động kịch liệt, Tần Mục vội vã đi ra khoang thuyền, vừa mới thò đầu ra liền vội vàng đóng khoang thuyền lại, keng keng keng, tiếng va chạm liên tiếp cực kỳ dày đặc truyền đến, trên cửa khoang thuyền bị cắm mười mấy thanh phi kiếm.

Tần Mục mở cửa, chỉ thấy trên không trung có một cái kiếm hoàn bay đến phía trên bảo thuyền, đang xoay tròn, trên boong và vách khoang bảo thuyền đều bị cắm đầy phi kiếm, giờ phút này kiếm hoàn xoay tròn, những phi kiếm đó chấn động ầm ầm, từng cái từng cái bóc ra khỏi boong tàu cùng khoang thuyền quay về trong kiếm hoàn.

Phách kiếm thức!

Tần Mục giơ tay bổ xuống, Thiếu Bảo kiếm kêu vang đánh xuống, bổ kiếm hoàn kia ra, kiếm hoàn nổ tung, hàng trăm phi kiếm dồn dập gãy vỡ từ không trung rớt xuống.

"Kiếm tốt!"

Một âm thanh truyền đến, Tần Mục theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy tầng mây trên bầu trời chỗ cách bọn họ hơn trăm nghìn trượng, một thư sinh đang nhanh chân lao tới, chạy về hướng bên này, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta trố mắt.

"Tần Giáo chủ Thiên Ma giáo, thân phận ngươi đã bại lộ, con đường lên phía trước rất gập ghềnh đấy!"

Thư sinh trẻ tuổi kia nhún nhảy như bay trên tầng mây, thỉnh thoảng thần thông ầm ầm bùng phát ở phía sau, đấy tốc độ của hắn lên, âm thanh vững vàng truyền đến, cười nói: "Rất nhiều đạo hữu đều chờ ngươi ở phía trước!"

Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, đưa tay vạch ra, Thiếu Bảo kiếm xẹt qua một luồng sáng lạnh đâm tới thư sinh trẻ tuổi kia, tay áo thư sinh trẻ tuổi giương ra, hai tay khua khua, nghênh đón Thiếu Bảo kiếm, đột nhiên hai tay áo bị kiếm khí đâm thủng, không khỏi kinh hãi, vội vã bấm tay gảy liên hồi, đầu ngón tay hơi động thì thần thông bùng phát, hóa thành rất nhiều chim sẻ mang theo ánh lửa, keng keng keng, va chạm với Thiếu Bảo kiếm.

Tần Mục kiếm chỉ xoay tròn, hóa thành quấn kiếm thức, cắt nát toàn bộ chim sẻ, Thiếu Bảo kiếm cũng bị đốt đến đỏ đậm, nhưng bảo kiếm xoay tròn quấn động, tung bay chung quanh trên dưới thư sinh trẻ tuổi kia, trong khoảnh khắc trên người thư sinh trẻ tuổi kia liền trần truồng, không còn mảnh vải.

"Kiếm pháp tốt!"

Thư sinh trẻ tuổi kia vội vã dừng lại, kéo dài khoảng cách với bảo thuyền, Tần Mục cảm giác được phạm vi khống chế tia nguyên khí của mình đã đạt đến cực hạn, lập tức lấy vỏ kiếm ra, đón gió vụt qua, vỏ kiếm hóa thành Ngư Long, Thiếu Bảo kiếm hóa thành một vệt sáng bay tới, bị Ngư Long nuốt vào trong miệng.

"A Di Đà Phật!"

Một tiếng niệm Phật từ bầu trời truyền đến, Tần Mục vội vàng ngẩng đầu, trước mặt ánh mặt trời chói mắt, ánh sáng cực kỳ rừng rực, loáng thoáng phảng phất nhìn thấy một vị Đại Phật toả ánh sáng vàng từ trên trời giáng xuống, hướng về phía bảo thuyền!

Nguyên khí Tần Mục bắn ra, Thiếu Bảo kiếm bên trong vỏ lại bay ra, hóa thành xuyên kiếm thức đâm về phía Đại Phật trên không đang hạ xuống!

"Kim Cương Vô Năng Thắng!"

Giữa không trung truyền đến một tiếng quát lớn, Tần Mục lập tức cảm giác được xuyên kiếm thức vận chuyển trở nên cực kỳ chậm chạp, áp lực cực lớn truyền đến, thông qua thân thể của hắn lan truyền đến bảo thuyền, trong cơ thể Tần Mục truyền đến tiếng xương cốt lách cách khó chống đỡ được, bảo thuyền cũng phát ra tiếng lách cách, bị ép chìm vào trong tầng mây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.