Sau một tuần lưu lại với mảnh đất Sài Thành, cuối cùng cũng đã đến lúc Lan Vy sắp sửa phải rời khỏi đây, về với Đà Nẵng,về với công việc thường nhật của mình. Đối với cô gái miền biển này mà nói, một tuần tại nơi đây đã để lại trong cô rất nhiều ấn tượng khó phai về miền đất hứa của cô từ khi còn nhỏ.
Ở đây, nhịp sống tuy có phần nhộn nhịp và hối hả hơn Đà Nẵng rất nhiều, nhưng con người lại hào sảng, nồng nhiệt biết bao.
Lan Vy cũng đã đến với những địa danh nổi tiếng mà từ lâu cô đã muốn đến như : Bến cảng nhà Rồng, Nhà thờ Đức bà, Dinh Độc Lập, Phố đi bộ Nguyễn Huệ, Tòa nhà Bixteco... Mỗi một nơi đều để lại cho cô thật nhiều kỉ niệm. Nhưng trung tâm văn hóa quận 8 và Cà phê đen trắng sẽ là hai nơi mà cô đặc biệt lưu tâm nhất.
Sau buổi gặp nhau tại quán Cà phê Đà Trắng của buổi chiều ngày hôm đó, khoảng cách giữa Jack New và Lan Vy đã được thu hẹp lại một cách rõ nét, anh và cô đã thực sự trở thành hai người bạn của nhau.
Suốt mấy ngày, Lan Vy cứ xem đi xem lại những tấm ảnh của Jack New và cô, vừa xem vừa hồi tưởng lại những gì đã xảy ra mà khóe môi cô vẫn chất chứa những nụ cười không ngớt. Cho đến lúc này, cô vẫn không dám tin những gì đã xảy ra đều là sự thật, Lan Vy vẫn cứ nghĩ rằng đó là một giấc mơ đẹp. Cô rốt cuộc đã thực hiện được ước mơ lớn nhất của cuộc đời mình cho đến lúc này rồi, cô đã gặp đươc Jack, được nghe anh gọi tên cô, được ấm áp trong vòng tay của anh, được có cơ hội để hiểu về anh nhiều hơn.
Đã có những lúc trong cơn tuyệt vọng và bế tắc trước những vấn đề của cuộc sống, Lan Vy đã có lúc ao ước mình chưa từng được sinh ra. Sở dĩ Lan Vy đã từng có những suy nghĩ tiêu cực đến như vậy là bởi vì tính cách của Lan Vy cực kỳ hướng nội, cô lại mặc cảm bởi tuổi thơ thiếu vắng tình yêu thương của một người cha ruột thịt. Và có những lúc cô làm cho mẹ của mình phải buồn và thất vọng về mình.
Thì ngay lúc này đây, cô lại cảm ơn vì đã được sinh ra trên đời này, và nhờ vậy cô đã được gặp anh...
Ngày hôm Jack New có chuyến lưu diễn tại Hà Nội, thì Lan Vy vẫn đang ở lại mảnh đất Sài Thành này. Hôm đó, cô cùng với Phương Ly và Huỳnh Lâm đã ra sân bay Tân Sơn Nhất và tiễn anh đi. Mặc dù, Lan Vy chỉ là một vị khách ngang qua với thành phố này, nhưng cái cảm giác chia xa khi tiễn Jack New đi vẫn mang đến cho Lan Vy một nỗi buồn khó tả.
Sau lần này, có lẽ rất lâu nữa cô mới có cơ hội để gặp lại anh. Vì từ đây, cho đến lúc Lan Vy trở về Đà Nẵng, Jack New và cô chắc chắn sẽ không có có dịp gặp lại nữa. Hôm đó, Lan Vy không khóc, gương mặt cô vẫn luôn nở nụ cười tận cho đến lúc chiếc máy bay của Jack New cất cánh. Sau đó, chỉ nói một vài câu với Huỳnh Lâm và Phương Ly rồi cũng tạm biệt nhau. Vì cả Huỳnh Lâm và Phương Ly cũng bận rộn với những công việc riêng của mỗi người.
Lan Vy hiểu, dù không có nhiều thời gian dành cho cô trong suốt quãng thời gian cô ở đây, nhưng tất cả mọi người, “gia đình thứ hai” của cô đều rất quan tâm và yêu thương cô. Những phút giây ngắn ngủi gặp mặt, trò chuyện với họ đều khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp.
Cô muốn nói lời cảm ơn đến Jack New rất nhiều lần, bởi chính nhờ có anh. Anh chính là nhịp cầu đã đưa Lan Vy đến với “đại gia đình Sóc nâu”. Một “gia đình” tuy không quá lớn nhưng lại đầy ắp những tiếng cười.
Bản thân Jack New cũng đã từng rất thẳng thắn mà tuyên bố rằng, anh không cần có quá nhiều fan, anh chỉ cần những người thực sự hiểu anh, yêu thương anh và luôn đồng hành trong bất cứ hoàn cảnh nào. Cũng có lẽ vì thế mà lực lượng fan của Jack New không hùng hậu như nhiều những ngôi sao khác. Nhưng những khán giả khi đến với Jack New đều là vì là vi tâm tư, tình cảm, nhiệt huyết của anh đã chạm đến trái tim họ.
...
Trở về Đà Nẵng lần này, tự bản thân Lan Vy biết mình phải mang “trọng trách”, gây dựng một “gia đình Sóc Nâu” nho nhỏ tại Đà Nẵng. Bản thân Lan Vy khi được Jack New tin tưởng giao cho cô vị trí “trưởng Fc Đà Nẵng”, ít nhiều vẫn cảm thấy áp lực, cô biết dù anh và mọi người đều không phải ép buộc cô bằng mọi cách phải gom được fan đến với “gia đình Sóc Nâu”, nhưng đối với Lan Vy mà nói, khi được đích thân Jack New coi trọng như vậy, thì cô cũng không thể phụ lòng của anh được.
............
Những ngày còn lưu lại ở Sài Thành, mỗi khi đến một nơi nào, ăn loại thức ăn gì, Lan Vy đều chụp lại và gửi qua Message cho Jack .
- Em đang ở nhà thờ Đức Bà này, chỗ này Jack rất thích phải không ?
- Đúng rồi, anh thích Nhà thờ Đức bà lắm, cũng thích nhà thơ Con Gà ở Đà Nẵng nữa, em ở đó có vui không ?
- Dạ rất vui ạ ! Jack làm việc tốt nhé
- Ừ ! anh cảm ơn
.....
- Em đang ăn món “ bún mắm” nè, ngay quán mà Jack thường ăn nè. Ngon thật Jack à.
- Lan Vy! Đến chỗ quán mà anh hay ăn em cũng biết. Em đúng là siêu nhân ha. ( Biểu tượng ngạc nhiên, xúc động)
- Hì ! Chịu khó tìm hiểu một tí là biết à.
....
Và cũng có đôi khi đó là những tin nhắn thể hiện sự quan tâm mà Lan Vy dành cho Jack New...
- Thời tiết ở Hà Nội mùa này hơi lạnh, Jack ra ngoài nhớ giữ ấm nha!
- Ừ ! Anh cảm ơn Lan Vy
...
- Jack ơi, Hôm nay, Sài Gòn mưa rồi !...
- Vậy à ! Hà Nội hôm nay cũng mưa. Anh thấy nhớ những cơn mưa Sài Gòn lắm.
- À ! dạ !...
Những tin nhắn tuy có phần thân thiết hơn, nhưng vẫn chất chứa sự ngại ngùng của cả hai con người. Tuy người nhắn tin trước, hầu như đều là Lan Vy, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy vui mỗi lần nhận được phản hồi của Jack, có khi rất nhanh, nhưng có khi cô phải đợi cả nửa ngày, thậm chí vài ngày sau anh mới có thời gian để reply cho cô.
Nhiều lúc, Lan Vy cũng sợ, sợ mình nhắn tin nhiều sẽ làm phiền Jack. Sợ anh sẽ vì thế mà đâm ra khó chịu. Nên, dù muốn nói với Jack rất nhiều điều, muốn kể cho Jack rất nhiều chuyện, nhưng chỉ khi nào cảm thấy thật sự không thể kìm chế được nữa. Lan Vy mới liều mình nhắn tin cho Jack.
Và cũng từ đây, sự trông mong những tin nhắn phản hồi của Jack, đã trở thành nỗi thường trực của Lan Vy, mỗi khi cô gửi đi những dòng tin nhắn cho anh.
................
Ngày Lan Vy chuẩn bị ra sân bay để trở về Đà Nẵng. Jack đang ở phòng thu âm, nhân lúc nghỉ giải lao mà gửi đến cô lời chúc bình an. Trong lòng anh mang theo một chút gì đó phảng phất nỗi luyến lưu.
Anh mở cuốn nhật ký mà Lan Vy tặng cho mình ra, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào những nét chữ ngay ngắn trên những trang giấy, giờ đây cuốn nhật ký này cũng là một vật bất ly thân của Jack New, cùng anh trên mọi nẻo đường- Jack nhìn ra phiá cửa sổ, một tay đưa ly cà phê sữa lên môi và hớp một ngợm rồi chợt nghĩ đến thân hình nhỏ nhắn của Lan Vy ở sân bay một mình, lòng anh chợt se lại. Giá như anh không phải là một người nổi tiếng...
Nhận được tin nhắn của Jack khi đang ở trên Taxi đến sân bay, lòng Lan Vy cũng thấy bùi ngùi. Huỳnh Lâm, Phương Ly, Chị Thanh, Huyền Trang, mọi người ai cũng gửi đến cô lời tạm biệt. Thực ra, trước ngày Lan Vy lên máy bay, Huỳnh Lâm cũng đã lên kế hoạch cùng với Phương Vy, Huyền Trang và chị Thanh sẽ tiễn bước chân cô. Huỳnh Lâm cũng muốn giúp Jack New làm một điều gì đó để cảm ơn tình cảm của Lan Vy. Nhưng Lan Vy đã khéo léo nói lời từ chối. Bởi cô sợ cảm giác khi chia xa, sợ lúc đó mình sẽ khóc, sẽ không dễ dàng mà quay đi.
Chỉ một thời gian ngắn ở đây thôi, nhưng tại sao khi sắp phải rời xa, lòng Lan Vy lại vạn lần không nỡ. Chắc cũng bởi vì, cái phóng khoáng xởi lởi của những con người nơi đây, sự nồng nhiệt ấm áp từ “gia đình thứ hai” đã khiến cho bước chân của Lan trở nên Vy quyến luyến.
Lan Vy đeo chiếc headphone lên tai, khi chàng ca sĩ Charlie Puth ngân vang đoạn điệp khúc của bản nhạc See You Again, đôi mắt của cô đã ướt nhòe đi tự lúc nào.
Trên những hàng ghế với nườm nượp người ở phòng chờ máy bay, có một cô gái nhỏ, đeo chiếc ba lô màu xanh. Cầm trên tay chiếc vé máy bay mà mắt dán chặt vào nó. Có tiếng nói ngọt ngào từ nhân viên sân bay vang lên “ Chuyến bay số hiệu BL504 từ Tp Hồ Chí Minh đi Đà Nẵng sẽ khởi hành muộn so với dự kiến nửa giờ đồng hồ...”. Lúc này, Lan Vy mới giật mình sực tỉnh, cô nhìn vào số hiệu máy bay trên chiếc vé của mình, mỉm cười, vậy là cô có thể ở lại nơi đây thêm một chút nữa rồi. Lòng Lan Vy lại dấy lên một suy nghĩ rất đỗi kì quặc, cô hi vọng, sẽ có thông báo máy bay Delay thêm một lần nữa..