Đối với tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc mà nói, vừa mới bắt đầu, chuỗi ngày huấn luyện quân sự toàn là sống một ngày bằng một năm, nhưng theo thời gian không ngừng đi sâu vào huấn luyện, họ lại dần dà thích nghi với sinh hoạt.
Đến hồi kết thúc hạng mục chiến lược trong hệ thống, họ bịn rịn không rời khi phát hiện thời gian chỉ còn mười một ngày.
Trong lúc chúng tân sinh ôm tâm tình xoắn xuýt vừa chờ mong vừa không đành trước cuộc sống quân huấn sắp đi tới hồi kết, thì huấn luyện viên nện xuống một thông báo: “Kế tiếp, các bạn sẽ đại biểu Học viện tổng hợp đế quốc tham gia thi đấu liên học viện.”
“Ể?” Đám tân sinh sợ điếng người: Thi đấu? Vụ này… căn bản chưa từng nghe qua à nha?
“Năm nay là năm đầu tiên Học viện tổng hợp đế quốc tham gia, năm ngoái thi đấu chỉ diễn ra giữa các học viện quân sự, được xưng là một trong ba cuộc thi lớn của học viện quân sự. Thế nào, được tham gia cuộc thi tầm cỡ vậy mà, hào hứng lắm đúng không?” Ba tháng qua, chứng kiến sự cố gắng của đám tân sinh, mấy huấn luyện viên mặt mũi lạnh tanh đã có thể vui đùa chút đỉnh với họ.
Đám tân sinh 囧 : Hào-hứng-chết-liền-á! Nhìn kiểu chi cũng thấy mình đi lót đường cho người ta thì có!
“Thông báo hoàn tất, cho các bạn một tiếng chuẩn bị, một tiếng sau đến sân thể dục tập hợp.” Khóe miệng mím lại, phảng phất như nụ cười ban nãy chưa từng xuất hiện, các huấn luyện viên bỏ đi.
Để lại cả đám tân sinh trợn mắt há mỏ.
Do đó, bất kể lòng dạ kinh hãi ngần nào, đám tân sinh vẫn chạy về phòng ngủ của mình bằng tốc độ lẹ nhất, nhưng khi đến nơi mới phát hiện: Hành lý đã dọn xong hết, gọn gàng nằm trên lưng người máy nhà mình, nhóm người máy được thông báo sớm hơn một bước đã chờ xuất phát từ lâu. Ngày tháng huấn luyện vừa rồi cũng không uổng phí, thoạt nhìn những người máy từng thuộc loại hình giải trí nay đã ra hình ra dạng phết.
Bên cạnh hành lý chuẩn bị xong xuôi còn có một bộ đồng phục, giờ phút này, bộ đồng phục màu trắng xúc cảm cực tốt đang nằm trên giường mỗi tân sinh.
“Là đồng phục của Học viện tổng hợp đế quốc!” Lập tức có người nhận ra danh tính của bộ đồng phục.
Đồng phục của Học viện tổng hợp nổi tiếng đẹp mắt, nhà thiết kế xuất thân từ học viện đã may đo và sáng tạo nên một bộ sưu tập đồng phục cho học viện, chiếu theo giới tính mà chia làm hai kiểu dáng nam nữ, đồng phục nam sinh là quần dài, nữ sinh mặc váy chữ A. Màu sắc chủ đạo là trắng, phối với màu vàng sậm, thiết kế tổng thể thanh lịch trang nhã, mà không làm mất nét hoạt bát của thiếu niên.
↑
Trên đây là nhận xét chung của người ngoài dành cho đồng phục của Học viện tổng hợp đế quốc.
Nhận xét thực tế còn lại là:
↓
Đờ mờ! Đồng phục của Học viện tổng hợp đế quốc thiệt má nó dụ người phạm tội!
Với tư cách học sinh của Học viện tổng hợp đế quốc, bình xịt phòng dê xồm hiệu xx, bạn! Nhất thiết phải có!
Nghiêm khắc mà nói, đồng phục của Học viện tổng hợp đế quốc cũng bảo thủ, kín đáo khác chi học viện người ta đâu, nhưng không ngăn nổi thiết kế sư đặc biệt chú ý cảm giác vừa vặn. Vì vậy, khi khoác lên đồng phục của Học viện tổng hợp ấy mà, vòng ngực, vòng eo, vòng mông cứ gọi là hiện rõ mồn một! Mặc kệ thân hình í ẹ cỡ nào, mặc bộ quần áo ấy vào đều lập tức hiện ra đường cong, học sinh nhỏ tuổi thoạt trông hồn nhiên khả ái, học sinh lớn tuổi phô bày sạch sành sanh ưu điểm, nghe dân gian đồn còn có câu lạc bộ liên quan nữa!
Khụ! Tác giả lạc đề rồi.
Thời điểm nhập học, tân sinh chưa nhận được đồng phục, trở thành tân sinh mà lại không được cấp đồng phục, khi ấy nhiều người thất vọng dữ lắm. Hôm nay, bộ đồng phục tha thiết mong mỏi đã lâu gần ngay trước mắt, cả bọn hoan hô một tiếng, khẩn cấp chạy tới bên giường.
Mục Căn cũng mặc xong đồng phục dưới sự trợ giúp của bác cả.
Đành rằng là người máy lợi hại nhất thế giới, nhưng người máy chữ cái chỉ lợi hại trên phương diện quân sự, họ không rành rẽ bất cứ kỹ xảo dân dụng nào, không biết dệt vải, không biết cắt may, Mục Căn hàng ngày chỉ mặc da thú y như dân hoang dã.
Alpha cũng chả để ý ba cái chuyện đó, trần truồng với người máy mới là bình thường, mấy bộ quần áo mềm uột, biến hóa đa dạng chỉ phù hợp với quy tắc của xã hội nhân loại thôi, chứ đâu còn tác dụng nào khác. Nhưng lúc này đây, nhìn Mục Căn mặc đồng phục trắng tinh đứng đối diện mình, Alpha bỗng không cho rằng như vậy nữa.
Hắn thoáng lui ra sau một bước, chụp lại toàn bộ dáng điệu hiện tại của Mục Căn, không chừa chỗ nào, trong “tim” chợt trào dâng một cảm giác diệu kỳ.
Không cách nào tính toán, cũng chẳng có quy luật, sau khi lưu lại đoạn cảm xúc này, Alpha tặng Mục Căn một tràng vỗ tay.
“Rất có lực uy hiếp.” Câu kết luận của bác cả về đồng phục của Mục Căn đầy rẫy sắc thái cá nhân ̄▽ ̄
“Dạ ⊙▽⊙ Thiệt hả? Con thì thấy màu trắng hơi nổi quá, dễ bị bẩn nữa chớ.”
“Mọi người đều mặc màu này, con mặc lên cũng dễ ẩn nấp. Ngoài ra, vật liệu đồng phục trải qua thí nghiệm nên chịu bẩn tốt lắm, con cứ yên tâm mặc.”
“Đồng phục này cũng được đấy.” Mục Căn nghe vậy liền thở phào.
Gordo + Kerry bên cạnh: “Rất có lực uy hiếp”, bình thường ai lại dùng cái kiểu hình dung khỉ gió ấy khen ngợi một thiết kế đẹp hả? Còn nữa – lớp trưởng Mục Căn nè, “được” của cậu là vì nó chịu bẩn tốt chứ gì? Điểm… điểm chú ý có cần lệch lạc thế không bồ!
Sigma không có đồng phục, hắn quyết định mặc áo gi-lê, còn cầm cà vạt dự phòng của anh trai, dòm nguyên đám người máy tồng ngồng chung quanh mà vênh váo thắt cà vạt lên cổ, không quên nhét đuôi cà vạt vào áo cho đúng chất.
Là lớp trưởng của các người máy, Alpha có nhiệm vụ dẫn họ đến địa điểm tập hợp, mà nhiệm vụ tập hợp học viên nhân loại được huấn luyện viên Vladimir giao cho Mục Căn trước mặt chúng tân sinh.
“Bạn Mục Căn, kể từ hôm nay đến khi thi đấu chấm dứt, bạn sẽ là tổng chỉ huy của đội ngũ Học viện tổng hợp đế quốc tham dự cuộc thi lần này, tất thảy học viên tại đây đều là cấp dưới của bạn.
Phát hiện và phát huy năng lực của họ, thống nhất tất cả mọi người, giao tranh vì mục tiêu cộng đồng, với tư cách tổng chỉ huy, bạn phải phụ trách từng học viên, vô luận thành công hay thất bại, bạn đều phải có trách nhiệm với kết quả.
Bạn, có thể làm được không?”
Mắt huấn luyện viên Vladimir nhìn thẳng vào Mục Căn, trong mắt là sự nghiêm khắc đáng sợ. Trong thoáng chốc ấy, hắn phô bày toàn bộ khí thế!
Vài học sinh đứng kế Mục Căn nhũn chân ngay tại chỗ, song Mục Căn không hề động đậy, cậu đỡ bạn học xém nữa ngã sấp xuống bên cạnh, tầm nhìn hướng về những người phía sau, trong mắt đong đầy nghi vấn.
Người khác cũng đang nhìn cậu, trong ánh mắt có hưng phấn, có cổ vũ, có trông đợi, có chờ mong. Sau khi tiếp nhận vô khối ánh mắt, tâm tình vốn khó hiểu của Mục Căn dần vững vàng.
Cậu ngẩng đầu lên lần nữa:
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Ánh mắt rạng rỡ, thiếu niên đối diện sục sôi ý chí chiến đấu!Trong mắt cậu chẳng có lấy một tia chùn bước, cũng không chút lấp liếm, nhận lấy nhiệm vụ thượng cấp phân cho và tự tin hoàn thành nó — đây là những thông tin Vladimir đọc được từ mắt Mục Căn.
Không phải vì được hạ lệnh mà ý chí chiến đấu sục sôi, mà vì bản thân nhiệm vụ.
“Tốt lắm, vậy thì, tổng chỉ huy Mục Căn, bắt đầu từ bây giờ hãy triệu tập mọi người lên thuyền đi.”
“Vâng, thưa trưởng quan!” Hai chân đứng thẳng tạo thành một nghi lễ hoàn mỹ, Mục Căn phát ra mệnh lệnh thứ nhất sau khi được bổ nhiệm —
“Nghỉ, nghiêm, hàng ngũ tập hợp!”
Đội ngũ xếp hàng chỉnh tề xong, các tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc bước lên hành trình tham dự thi đấu.
Mà ba tiếng sau, trên hành tinh Hằng Thiên xa xôi cùng tinh hệ, phi thuyền của Học viện quân sự đế quốc cũng xuất phát.
“Thủ lĩnh Olivia, mong rằng trong lần gặp gỡ thứ hai, nơi này… đã có thêm hai huân chương.” Dặn dò lần cuối với người được bổ nhiệm làm tổng chỉ huy của Học viện quân sự đế quốc – Olivia, huấn luyện viên chỉ lên ngực trái hắn: Nơi ấy, là vị trí đeo huân chương của quân nhân.
Cạnh tranh tồn tại ngay từ phút bắt đầu, Quân đội tổ chức thi đấu quân sự, người xuất sắc trong cuộc thi có thể căn cứ vào biểu hiện để đạt được huân chương tương ứng. Tấm huân chương đó được phép gắn trên đồng phục, tượng trưng cho vinh quang.
Giày da giẫm xuống đất tạo nên âm thanh trầm vang, Olivia hành lễ với huấn luyện viên, đoạn hắn xoay người rời đi luôn, Todd và Chapson đứng chờ một bên liền đi theo, cuối cùng bóng dáng hắn dung nhập vào đội quân học viên đông nghìn nghịt.
Việc đầu tiên cần làm sau khi lên phi thuyền là mở cuộc họp, truyền đạt thông tin về vấn đề tham gia thi đấu, đồng thời huấn luyện viên cũng cung cấp tư liệu thi đấu bao năm qua của Học viện quân sự đế quốc. Trong vòng nửa ngày trước khi tới hiện trường thi đấu, bọn họ phải tranh thủ thời gian nghiên cứu số tư liệu ấy, quy kết sắp xếp, dự đoán phạm vi thi đấu, rồi phân phối nhiệm vụ sao cho hợp lý.
“Manh Manh đã phân phát tư liệu vào bộ não của từng người rồi, ba tiếng sau phải đúng hạn nộp báo cáo.” Đơn giản mà khe khắt bố trí một nhiệm vụ, ngay tiếp theo Olivia chậm rãi đến vị trí khuất nhất, giở một quyển sách, im lặng đọc thư.
Lá thư nhà thứ ba của Mục Căn tới rồi:
“Ollie,
Giờ phải gọi tớ là lớp trưởng Mục Căn đó nghen ~(≧▽≦)/~
Tớ-được-chọn-rồi-nè!
Lần này các bác thiệt sự không giúp đỡ gì hết, tớ được chọn như bình thường thật đó. Tuy rằng khoa Ẩm thực hổng có bao nhiêu nhân viên, cơ mà… tớ lớn ngần này mới lần đầu tiên làm ban cán bộ, ba ba với các bác đều vui lắm. Bác Beta còn cố ý xếp hàng mua bánh ga tô của tiệm bánh Roland, bảo là muốn ăn bánh chúc mừng. Bánh ga tô dễ hư nên không gửi qua bưu điện được, thành thử tớ ăn giùm cậu một miếng rồi!
(Ê! Đó là bánh của tôi mà, cậu có ăn hộ thì cũng nên mô tả một chút về hương vị và màu sắc bánh chớ!)
Ollie có tranh cử ban cán bộ hông? Bác cả dặn cậu phải cố gắng làm học sinh gương mẫu, tương lai mới tương đối dễ tìm công việc tốt. Nhưng ba ba nói tìm không được việc làm cũng hổng sao, bánh bao nhà mình còn cần người thừa kế nha ~
(Yên tâm, tôi đã là thủ lĩnh, nghe nói chỉ cần không chết thì mai sau nhất định tìm được công việc ngon lành cành đào)
Đúng rồi, tớ có đi quét dọn phòng giúp các giáo sư nữa, cậu còn nhớ giáo sư Mục Lan Toa hông? Mặc dù thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng cổ là một tiểu thư vô cùng gần gũi nha, chẳng những tặng Sigma một bộ gi-lê xinh đẹp, mà còn thường xuyên mời bọn tớ uống trà, lúc bọn tớ nhắc tới Manh Manh, cô bảo về sau có cơ hội gặp Manh Manh sẽ đo rồi may tặng nó một cái tạp dề.
(Bả chẳng qua chỉ gần gũi với người máy thôi chứ gì? Nói mau, Mục Căn, cậu bị bả xem là phi nhân loại đúng không? Thế nên bả mới tốt với cậu như vậy.)”
Giữa mỗi đoạn, Olivia đều chêm vô lời thổ tào của mình.
Chuỗi ngày tại Học viện quân sự đế quốc, đọc thư Mục Căn gửi là thời khắc thư giãn duy nhất của hắn, thêm lời mình vào giữa những hàng chữ thật giống như Mục Căn đang cùng mình một hỏi một đáp vậy.
Ở cái chốn này, nếu đứng quá thấp quá hèn mọn, sẽ chẳng ai nói chuyện với bạn; Nhưng tới khi đứng rất cao rất ngạo nghễ, cũng không ai muốn nói chuyện với bạn.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Khi những người đó vì bản lĩnh mà thần phục mình, lựa chọn đứng sau lưng mình, Olivia đã biết bản thân không có số kết giao bạn bè.
“Ollie, cậu có quen được người bạn nào không?”
Nhìn nét chữ thân thương tròn tròn mà hơi nhọn trên giấy, Olivia tựa thể xuyên qua trang giấy thấy được đôi mắt đen tròn của Mục Căn đang chuyên chú nhìn mình, thật tình hỏi: “Ollie, cậu có quen được người bạn nào không?”
Không, tôi chỉ có một người bạn là cậu thôi.
Nhưng, cậu nhất định quen thêm rất nhiều bạn tốt đúng không?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Olivia ảm đạm hẳn.
Bút trong tay lại không ngừng, hắn thủng thẳng bổ sung một hàng chữ nhỏ sau câu hỏi ấy: “Hiện tôi có nhiều bạn tốt lắm, hai người thân nhất một tên là Todd, người kia là Chapson, tụi nó cũng giống Dobby, đều là Lôi long nha ~(≧▽≦)/~”
Olivia nào biết lúc vẽ ký hiệu dí dỏm, sắc mặt hắn đáng sợ cỡ nào.
Bốn phía chẳng ai dám tiếp cận hắn, hai mét xung quanh hắn cứ như một khoảng chân không cách ly hắn với những học sinh khác thật xa.
Tuy nhiên, Olivia vẫn thong dong đọc thư tiếp.
“Thời điểm lá thư này tới nơi, có lẽ tớ đã đi học quân sự rồi. Học sinh Học viện tổng hợp cũng có thể tham gia quân huấn, tớ cũng mới biết thôi à.
Không biết bọn tớ sẽ đến nơi đóng quân nào nữa, nếu được gặp Ollie trong lúc học quân sự thì hay biết mấy!
Mục Căn.”
Nhìn chằm chằm chữ ký của Mục Căn, sắc mặt Olivia càng thêm lạnh lùng, nghiêm nghị.
Không, Mục Căn, cậu không hiểu, tôi thực sự không muốn gặp cậu trong khóa quân sự.
Tuyệt đối không.