[Dịch] Một Hữu Lai Sinh (Không Có Kiếp Sau

Chương 70 : Sinh hoạt hàng ngày của mục căn (2)




Tại Học viện tổng hợp đế quốc, nhân số học sinh và giáo viên của khoa Ẩm thực là ít nhất, nhưng học viện không vì vậy mà thu hẹp diện tích văn phòng khoa Ẩm thực. Trái lại, học viện vẫn phân phối cho khoa Ẩm thực văn phòng rộng bằng văn phòng của công nhân viên chức các khoa khác, chiếm cứ nguyên khu vực cánh phải lầu sáu, bên trong thực sự rất vắng vẻ.

Lúc đi vào, Mục Căn với Dobby nhịn không được há hốc:

Đẹp, đẹp quá đi mất!

Khác một trời một vực với văn phòng khoa Gây giống sinh mệnh – một nơi giống hệt trong tưởng tượng của Mục Căn – xếp kín bàn và ghế làm việc, đồ vật của các giáo viên chất lung tung trên bàn, giáo viên cấp bậc cao thì được hưởng một phòng riêng, tỷ như giáo sư Mục Lan Toa. Nhưng ngay cả phòng giáo sư Mục Lan Toa cũng không khác gì văn phòng bình thường, cùng lắm là bàn với ghế dựa thoải mái hơn chút đỉnh thôi.

Văn phòng giáo viên khoa Ẩm thực thì hoàn toàn bất đồng, thoạt nhìn giống như khung cảnh dã ngoại thiên nhiên: Mặt cỏ xanh biếc thay thế thảm, bên cạnh cỏ, trong văn phòng còn trồng đủ loại thực vật khác, vị trí gần cửa sổ có hai ngọn cây cực cao, ánh nắng rải đầy lên cành lá, nom vô cùng dễ chịu.

Thời điểm hai thiếu niên và một người máy đang si ngốc, một đóa hoa bay qua trước mũi Dobby, Dobby kiềm không được phải hắt xì rõ to!

“Oa! Nó nở hoa nè!” Nhặt đóa hoa trắng dưới đất lên, Dobby phấn khích giơ hoa cho Mục Căn xem.

“Đẹp ghê!” Đối với Mục Căn ra đời tại hoang tinh mà nói, hoa quả là thứ cực hiếm gặp, dù sau này đến hành tinh Bạch Lộ, cậu cũng từng thấy hoa một lần.

Nhìn kỹ đóa hoa chỉ từng gặp trong sách, Mục Căn hít một hơi thật sâu bầu không khí ẩm ướt thoang thoảng hương hoa, cảm thấy toàn thân phấn chấn hẳn lên.

“Sigma, nhìn này, đây là hoa!”

Lòng bàn tay người máy được thả vào một đóa hoa trắng nho nhỏ, Sigma tò mò quan sát bông hoa năm cánh nọ. Cất hoa xong, hắn thật cẩn thận theo chân anh trai đạp lên thảm cỏ xanh biêng biếc.

“Trong văn phòng có bò nữa nè!” Dobby là kích động nhất, cậu thiếu niên nhà quê lên tỉnh mãi vẫn chưa thích nghi nổi với cuộc sống tại thành phố lớn, quang cảnh trước mắt khiến cậu ta hơi nhung nhớ quê nhà: “Nhà tôi nuôi bò đó!”

“Sáng nào tôi cũng phải vội vội vàng cho lũ em trai em gái và đàn bò ăn cỏ, chờ tụi nó ăn xong mới đi học.”(← Ê! Hình như có gì bất thường trong lời này thì phải 囧)

“Cỏ ở đây không tệ chút nào, ăn ngon ghê.” Ngắm mặt cỏ xanh mượt, Dobby rốt cuộc vẫn không kiềm được lỡ cắn một miếng, sau lại cuống quýt lắc đầu: “Chỗ này là văn phòng của các thầy cô mà, không được ăn.”

Buồn cười nhìn Dobby luông miệng thuyết phục mình ráng chịu đựng, Mục Căn mỉm cười chạy tới cạnh cậu ta.

Còn Dobby đã chạy đến xem con bò duy nhất trong văn phòng.

“Đây là bò đực.” Thành thạo nhấc chân sau của bò lên nhìn thoáng qua, Dobby kinh nghiệm đầy mình nói với Mục Căn: “Nhìn không ra loại gì, nhưng độ nạc rất cao, dòm sơ cũng biết là thịt bò thượng hạng.”

Dobby vừa nói vừa lật mắt bò, còn mở mõm bò ra nhìn răng nanh: “Con bò này đứng tuổi rồi, chả biết là giáo sư nào nuôi nữa, nếu có thể lai giống với bò muội muội nhà tôi thì hay biết mấy, nhà tôi đang cực kỳ thiếu bò giống loại tốt!”

“Bò cái nhà tôi xinh đẹp lắm luôn ý!”

Nhắc tới chuyện quê nhà, Dobby bình thường luôn thẹn thùng ít nói tự dưng lắm mồm lạ thường.

“Tôi hiểu mà, nhưng Dobby nè, cậu có thể thả bò ra trước được không? Nhìn nó có vẻ khó chịu rồi.” Cuối cùng vẫn là Mục Căn nhắc nhở cậu ta, Dobby bấy giờ mới chú ý thấy mình thế mà nhấc cả con bò lên tự lúc nào chẳng hay, giờ phút này, mắt bò đang trợn ngược nhìn cậu ta, bộ dáng sắp ngỏm tới nơi.

Dobby ngượng ngùng, vội vàng thả bò xuống cỏ.

Sau đó, Mục Căn và Dobby thu dọn văn phòng một cách vô cùng cần mẫn: Cẩn thận dùng máy cắt xén hết cỏ mọc cao hết một lượt, cất cỏ khô mới xén qua một bên làm thức ăn nuôi con bò duy nhất trong văn phòng, rồi tỉ mỉ diệt trừ sâu bọ cho hai cái cây. Trong nhà Dobby chẳng những nuôi bò mà còn trồng cây ăn quả, cậu ta nhìn hai cái cây nở hoa không kết quả, cảm thấy hơi đáng tiếc. Vì thế dưới sự đề nghị của Dobby, Mục Căn, Sigma và Dobby tự tay thụ phấn cho hai cái cây.

“Sau này các thầy cô có thể ăn trái cây trong văn phòng rồi!” Dobby lau mồ hôi, nở nụ cười vui mừng.

Vác một thân toàn cỏ, Mục Căn, Sigma và Dobby khóa kỹ phòng làm việc, cao hứng về nhà.

Bọn họ nào biết rằng: Một phút sau khi họ bỏ đi, văn phòng vốn dĩ yên lặng nháy mắt nổ tung!

“Đi tắm ngay! Mau mau! Tôi không muốn sinh con cho anh!” Thoáng cái từ cây biến thành người, Levi – giáo sư thứ tịch của khoa Ẩm thực – trần truồng đứng tại chỗ, toàn thân xanh lét!

“Tôi cũng không muốn sinh con cho anh đâu u u u u!” Cây to đối diện hắn cũng hoả tốc biến thành người, là một giáo sư thứ tịch khác của khoa Ẩm thực – Brook.

Trên vũ trụ này, thứ gì hóa thành người chả có, hiển nhiên cũng có không ít thực vật biến thành nhân loại. Hai giáo sư thứ tịch của khoa Ẩm thực chính là hai người thực vật.

Trong thế giới người thực vật, hoa = cơ quan sinh dục.

Tại thời đại mà người thực vật bị cấm nở hoa tại nơi công cộng, hiếm khi mới được dịp phơi nắng trong văn phòng mình, ai dè tự dưng tự lành có hai thằng nhóc lỗ mãng từ đâu xông tới, cầm hoa mình ngửi thì thôi đi, cuối cùng, cuối cùng còn…

Cuối cùng còn quét phấn hoa của mình lên hoa của đồng nghiệp kế bên!

Còn vui vẻ làm đồng nghiệp được không đây hở trời?!

Giáo sư Levi và giáo sư Brook mắt to trừng mắt nhỏ một lát, rồi tức tốc chạy đi bệnh viện như lửa sắp xém mông tới nơi.Levi với Brook đi rồi, văn phòng một lần nữa chìm vào im ắng. Chỉ còn mỗi âm thanh bò nhai cỏ.

Mục Căn và Dobby chất đống cỏ khô qua một bên, hiện con bò đang ăn mớ cỏ khô ấy.

Ăn ăn một hồi, bò ta chợt lên tiếng:

“Ụm bò –” Khoa trưởng, ngài ngon ghê.

囧! Nói cái vẹo gì thế?! Lẽ nào —

“Cám ơn.” Cùng với âm thanh xoàn xoạt, ngài khoa trưởng thiếu cảm giác tồn tại đứng lên khỏi mặt đất: “Saran, anh thấy kiểu tóc mới của tôi thế nào?”

Bàn tay dời đi, đầu của ngài khoa trưởng hoàn toàn lộ ra – kiểu tóc húi cua mới tinh, vết cắt còn rất mới, dòm phát là biết vừa xén.

Bò – đồng thời là giáo sư thứ tịch Saran – tiếp tục nhai chóp chép, mãi sau mới “ụm bò” một tiếng.

“Coi bộ cũng trẻ trung.” Giáo sư Saran cho kiểu tóc mới của ngài khoa trưởng một like.

“Vậy là tốt rồi, tay nghề của nhóc học sinh tên Mục Căn khá xịn đấy, mấy nay tôi cũng đang tính đi cắt tóc đó chớ…” Sờ sờ gốc tóc của mình, ngài khoa trưởng rốt cuộc lộ vẻ an tâm.

“Ụm bò?” Anh nghĩ tiểu Lôi long kia nói thật không? Bò cái nhà nó xinh đẹp thiệt hả?

“Chậc… Chốc nữa anh thử hỏi bóng gió xem sao.”

“Ụm bò!” Ừ.

Thế nên, khi giáo sư thủ tịch Cournot trở lại văn phòng, hết thảy đã biến dạng trầm trọng.

“Ah!!!! Trời đất ơi! Mấy cục cưng ta dày công nuôi dưỡng trên người Levi và Brook ơi, sao các con nỡ bỏ ta mà đi!” Giáo sư Cournot nâng con sâu nhỏ phơi thây trong thùng rác lên, ba cái đầu đồng thời khóc rống.

Được rồi, đám sâu Mục Căn với Dobby vất vả cực nhọc trừ bỏ kỳ thật là đàn thú cưng yêu quý của giáo sư Cournot đó mà ^_^

Đối với việc thu dọn văn phòng của Mục Căn, ngài khoa trưởng và giáo sư thứ tịch Saran cho điểm tối đa, giáo sư Cournot cho không điểm, hai giáo sư thứ tịch bỏ quyền, thiểu số phục tùng đa số, Mục Căn tiếp tục có cơ hội đến phục vụ các giáo sư.

Hôm sau, hai giáo sư Levi và Brook nghỉ đẻ, giáo sư Cournot buộc phải tìm mọi cách bù cho đủ số lượng giáo viên. Cùng lúc ấy, trên bàn giáo sư Mục Lan Toa có thêm một chiếc hộp.

Trong hộp rõ ràng là một quả trứng lớn màu trắng, bên cạnh còn có một mảnh giấy, phía trên viết một hàng chữ ngay ngắn:

“Kính tặng giáo sư Mục Lan Toa:

Trứng ngon lắm ạ (xin kèm theo một tờ công thức).”

Giáo sư Mục Lan Toa không khỏi run lẩy bẩy.

***

Bất kỳ học viên nào có tên chứa hai chữ “đế quốc” đều là ngôi trường chịu sự quản hạt của Bộ Giáo dục đế quốc hoặc Quân đội. Dựa theo quy định, tân sinh của những học viện này phải trải qua đợt huấn luyện quân sự sau khai giảng.

Học viện tổng hợp đế quốc cũng không ngoại lệ.

Sở dĩ chọn lớp trưởng là để chuẩn bị cho đợt huấn luyện quân sự, không tập quân sự ngay sau khai giảng cũng vì muốn cho các học sinh thời gian làm quen nhau. Thời điểm toàn bộ khoa đều chọn xong lớp trưởng, đợt huấn luyện quân sự mỗi năm một lần của Học viện tổng hợp đế quốc chính thức bắt đầu.

Trước khi bắt đầu tập quân sự, Hội nghị toàn thể lớp trưởng lần thứ nhất của tân sinh do Hiệu trưởng Odd chủ trì được tổ chức.

Học viện tổng hợp đế quốc có cả thảy ba mươi chín khoa, mỗi khoa đều cử lớp trưởng tham dự hội nghị. Lấy Hiệu trưởng làm trung tâm, ba mươi chín lớp trưởng ngồi thành hai hàng dài bên cạnh, đặc biệt khí thế!

Là lớp trưởng khoa Ẩm thực, Mục Căn tự nhiên cũng có một chỗ, ngồi cạnh cậu là một nam sinh vẻ mặt cực nghiêm nghị. Mục Căn chào mà hắn không để ý, chỉ hỏi cậu học khoa nào, biết Mục Căn thuộc khoa Ẩm thực thì chả buồn liếc mắt nhìn cậu nữa.

Khác với dạng khoa nhỏ chỉ có mười ba học sinh như khoa Ẩm thực, khoa Cơ giáp và khoa Chỉ huy chiến hạm đều là khoa lớn, số lượng tân sinh của khoa Cơ giáp thậm chí vượt quá sáu trăm người! Lớp trưởng chọn ra từ cuộc tranh đấu của sáu trăm tân sinh ưu tú đến từ khắp nơi trên vũ trụ cơ mà, đương nhiên khí thế phải hoàn toàn bất đồng với Mục Căn giành được chức lớp trưởng không chút áp lực rồi.

“Lớp trưởng khoa Cơ giáp đó, nó gai mắt những đứa thuộc mấy khoa bên rìa như tụi mình lắm.” Nam sinh bên trái Mục Căn chứng kiến từ đầu chí cuối, cậu ta chủ động bắt chuyện với Mục Căn: “Chào cậu, cậu tên Mục Căn phải không? Tôi là Kerry, lớp trưởng khoa Âm nhạc. Năm nay tân sinh hai khoa chúng ta đều rất ít, lúc tập quân sự tám mươi phần trăm sẽ được xếp cùng chỗ, tới khi ấy hãy quan tâm nhau nhiều hơn nhé! Tôi thích ăn thịt lắm.”

“Ách… Xin hãy quan tâm nhiều hơn.” Bị câu cuối cùng của Kerry làm đần mặt, Mục Căn lập tức mỉm cười, bắt tay với đối phương.

“Tôi là Gordo của khoa Mỹ thuật.” Lúc Kerry trò chuyện cùng Mục Căn, một thiếu niên đằng sau cũng chủ động sáp lại gần.

Ba lớp trưởng với thành tích tập quân sự luôn xếp nhất nhì ba từ dưới đếm lên trong lịch sử Học viện tổng hợp đế quốc rốt cuộc đã gặp nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.