Giảng xong Lịch sử thì đến Địa lý, vành đai thiên thạch Lăng Hoàng Đế Biển Chết mà bọn họ sắp tới là trọng điểm giảng dạy của Beta, một tiết Địa lý kéo dài đủ bốn mươi phút, thấy Mục Căn bắt đầu mất tập trung, Beta bấy giờ mới tuyên bố tan học.
Mục Căn và Sigma lập tức hoan hô chạy đi.
Mặc kệ hai nhóc tò mò thoắt ẩn thoắt hiện trong phi thuyền, nhóm người lớn không cấm chúng hoạt động ← được rồi, nay chỉ còn mỗi năm cái đầu to, một đầu trong đó lại đang ngủ, họ muốn cấm tụi nhỏ chạy nhảy cũng chẳng nổi orz.
Nhưng thân phi thuyền không lớn lắm, bên trong lại nhét nhiều đồ, bọn nhỏ cũng chả có nhiều không gian chơi đùa. Nhằm bảo đảm Mục Căn không bị đói trong quá trình di chuyển, ba và các bác đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho cậu, ngoài mấy chục trứng long thú một sừng, còn mang theo kha khá rễ Mục Căn, đồng thời hai con long thú một sừng nhỏ cũng bị họ bắt đi. Để có nguồn thực phẩm cố định, Mục Căn chẳng những gieo trồng cỏ Mục Căn trên hoang tinh, mà còn nuôi mấy con long thú một sừng.
Thân là long thú một sừng cường tráng sống khỏe trên cả hoang tinh, chúng nó cực kỳ dễ nuôi, thiếu thức ăn thì ăn đất cát cũng sống được, không chỉ có thể sống, còn lớn rất mau, trưởng thành nhanh, tiết kiệm lương thực, đẻ nhiều trứng. Xét về súc vật, long thú một sừng quả là lựa chọn tối ưu.
Mục Căn và Sigma cùng cho long thú một sừng ăn, rồi dọn dẹp phân của chúng, đây là công việc hàng ngày của họ, hai anh em thuần thục làm xong thì chả còn gì làm, thế là lại chen đến trước bàn điều khiển. Hai người gạt cửa sổ, cố gắng nhòm ra ngoài.
Tiếc rằng ngoài cửa sổ đen thăm thẳm, ngọn đèn trong phi thuyền là nguồn sáng duy nhất trước mắt Mục Căn.
Nếu xem vũ trụ tối như mực thành đáy biển u ám, thoạt nhìn phi thuyền của mình… giống như…
Trong đầu Mục Căn xuất hiện hình ảnh cá ông cụ nhìn thấy trong sách ảnh.
*cá ông cụ (xấu tàn canh =]])
Sau cùng, Mục Căn quyết định trở lại bên ba và các bác.
Nhìn thiếu niên chống cằm ngồi trước bàn điều khiển, Alpha chợt thấy lo lo.
Kết quả nghiên cứu từ lâu cho thấy rằng con người rất dễ bị chứng cô độc xâm nhập giữa không gian phong kín của vũ trụ, cuối cùng đâm ra kén ăn, chán đời, trường hợp nghiêm trọng cần tìm bác sĩ tâm lý điều trị lâu dài.
Thế nên, phi thuyền vũ trụ hiện nay lắp đặt rất nhiều phương thức giải trí, đương nhiên phi thuyền quân dụng không có, vì đa số người lái phi thuyền quân dụng đều là quân nhân hoặc người máy, người trước đã được phụ đạo tâm lý, người sau thì hoàn toàn không cần băn khoăn.
Mục Căn là nhân loại đầu tiên nhóm người máy nuôi dạy, dưới tình huống thiếu tư liệu liên quan, họ chỉ còn cách tự mò mẫm. Từ chu cấp ăn, mặc, ở, đi lại, đến giáo dục thời kỳ trưởng thành, từ nghiên cứu tâm lý học, đến phương pháp chơi đùa cùng trẻ, các người máy đều hết sức nỗ lực.
Đã tới lúc tìm ít chuyện cho Mục Căn để đánh lạc hướng chú ý của cậu.
“Muốn học cách lái phi thuyền không?” Alpha chủ động mở miệng.
“Dạ? Được sao?” Quả nhiên, khi quay sang lần nữa, trên mặt Mục Căn đã ngập tràn hứng thú.
“Nhưng bác Alpha ơi, hồi trước bác bảo phi thuyền tự động lái theo lộ tuyến và tốc độ định sẵn mà?” Song Mục Căn nào phải người dễ bị u mê đầu óc, cậu không muốn vì mình mà phá hỏng kế hoạch đã định tốt của người khác.
“Đúng vậy, lúc con điều khiển, ta sẽ tạm thời hủy lệnh tự động lái.” Trả lời cậu vẫn là Alpha: “Phi thuyền này là chính bản thân Epsilon, Epsilon là não cấp một của phi thuyền, cậu ta sẽ giúp đỡ con suốt hành trình.”
Cùng với giọng nói máy móc của Alpha, một cái ghế dựa chậm rãi dâng lên trước mặt Mục Căn.Đó là cái ghế mà Mục Căn vô cùng quen thuộc.
Từ nhỏ đến lớn, mấy bác khác chỉ xách cậu đi học bài, chỉ có bác Epsilon mới lén dẫn cậu đi chơi game.
Người thích mang Mục Căn đi chơi nhất kỳ thực là bác Epsilon, mỗi khi bác Epsilon đặt cậu vào bụng bác chơi, bác luôn biến ra một cái ghế giống nhau và để cậu ngồi lên, rồi cho cậu đeo một cái bịt mắt, sau đó là chơi game ~
Hiển nhiên, việc này đều lén làm sau lưng mấy bác còn lại, bác Alpha sợ cậu bị cận nên cấm tiệt cậu chơi game. Nhưng bản tính trẻ thơ ưa quậy, cuộc sống trên hoang tinh thực sự rất nhàm chán, lúc tiểu Mục Căn mới biết đến máy chơi game qua sách, đại khái thấy ánh mắt thèm thuồng của cậu quá đáng thương, bác Epsilon liền âm thầm nhét cậu vào bụng, biến ra một cái ghế, rồi lần đầu tiên trong đời, Mục Căn được chơi trò chơi điện tử trong truyền thuyết!
Ghế dựa của bác Epsilon = chơi game!
Điều này gần như đã thành đẳng thức trong đầu Mục Căn.
Do vậy, khi ghế dựa chầm chậm dâng lên từ dưới sàn, trước mắt Mục Căn tức khắc hiện ra thân hình cao lớn của Epsilon. Quen thuộc ngồi vào ghế, đi kèm với tiếng giải thích lạnh băng của Alpha, cậu cũng tìm được thiết bị kết nối ở chốn cũ bên cạnh ghế để đeo lên.
Đầu tiên trước mắt tối đen, Mục Căn rất rành quá trình này, cậu biết cảnh tượng trò chơi đang tái hiện.
Cậu nhắm hai mắt.
“Đòn kéo màu đỏ hướng 10 giờ bên trái là chốt khống chế tốc độ, nút màu tím hướng 12 giờ là nút điều chỉnh lực hút, đòn kéo hướng 2 giờ bên phải là chốt khống chế phương hướng…” Âm thanh máy móc đôn hậu của Epsilon vang lên trong tai Mục Căn, hắn thay Alpha giải thích cặn kẽ công dụng của từng nút bấm trên bàn điều khiển.
Mục Căn quen thuộc với cả quá trình này, ngày trước bác Epsilon cũng giảng giải tất cả thao tác cho cậu biết, chỉ cần nhớ kỹ toàn bộ, kế tiếp chơi game sẽ thuận tay ngay từ đầu!
Ấy là những điều Mục Căn biết.
Song cậu lại không biết rằng: Do quá trình đó quá vô vị và phức tạp, nên những người chơi khác căn bản sẽ không nghe trọn từ đầu đến đuôi.
Đại bộ phận người chơi chọn học tập từ thực tiễn, trực tiếp tiến vào trò chơi, sau khi “toi đời” mấy chục lần, thao tác cơ bản cũng nắm được bảy tám phần.
Người khác có thể lãng phí, Mục Căn thì không. Vì để cậu được chơi game một tiếng, bác Epsilon phải phơi nắng rất lâu để bổ sung năng lượng, năng lượng trên hành tinh cực ít ỏi, các bác lại sẵn lòng hao tốn năng lượng quý giá để mình học tập và chơi game, thành ra Mục Căn hết sức quý trọng mỗi cơ hội có được.
Vì thế, Mục Căn làm việc gì cũng cố gắng hết sức, sinh hoạt tại hành tinh hoang vu thiếu thốn tài nguyên cực độ, cậu đã quen tận dụng triệt để các loại tài nguyên bản thân nhận được. Tỷ như, Mục Căn biết giấy viết sẽ hư, cậu liền tranh thủ đọc một lần cho thuộc, về sau muốn xem chỉ cần lục trong đầu là xong. Khi thói quen biến thành bản năng, Mục Căn đã trở thành một cái máy từ lúc nào chẳng hay.
Một cái máy vô cùng chính xác.
Mục Căn chưa từng gặp nhân loại khác, người máy lại cho việc này là đương nhiên nên chẳng lấy làm kinh ngạc, cậu đâu hề biết mình nắm giữ tài năng kinh người cỡ nào.
Vạn dặm mới tìm được một, tài năng hiếm thấy có thể được mọi người ca tụng là thiên tài!
Bởi vậy, dù lần này những phím ấn Epsilon dạy cậu phức tạp hơn xưa gấp mười, cậu vẫn nhớ hết. Sắp xếp công năng của các phím ấn lại một lần, xác định mình đã nắm vững, Mục Căn mới mở bừng mắt!
Trước “mắt” không còn bóng tối nữa, đối diện Mục Căn lúc này là cảnh tượng ba trăm sáu mươi độ vô góc chết bên ngoài phi thuyền —