[Dịch]Một Đoạn Nhân Duyên

Chương 34 : Đi Như Thế Nào Thì Về Như Thế Đó




Mặt trời sắp lặn, những án mây trắng bắt đầu đỏ rực một vùng, Du Thiên Ân đứng cạnh cổng Uy Vũ Phũ, bộ dáng rất thư thái, tay cầm quạt giấy không nhanh không chậm quạt mấy cái, làn tóc mai cung phất phới theo.

Một lạt sau, tà áo màu hồng phấn thướt tha đi ra, dáng người uyển chuyển, đầu tóc gọn ngàn xinh xắn, nếu không có cái bớt trên mặt làm vẻ đẹp giảm đi thì nhất định là một mỹ nhân.

-Đợi có lâu không? Ai đó vui vẻ hỏi.

-Ngươi nói xem?

Xì,nàng chỉ là tắm một chút, thay đồ mới, chải tóc này kia thôi mà!

-Được rồi đi thôi.

Một người xanh một người hồng, đi cạnh nhìn chẳng khác một cây hoa, trên phố người người đi ngang điều liếc nhìn một cái.

Tuy trời chưa tối hẵn nhưng lồng đèn đã được thắp lên, dọc con phố dài là lồng đèn nối đuôi nhau nhìn vui mắt vô cùng, trẻ con mang lồng đèn nhỏ trên tay, miệng thì cười khúc khít, người lớn thì cười cười nói nói.

Nàng nhìn một loạt gian hàng trên phố, nàng nhớ Trung Quốc, có tục lệ ăn mì trường thọ gì đó vào ngày sinh nhật mà!

-Vào đây đi!

Nàng kéo tay Du Thiên Ân đi đến quán mì nhỏ bên đường, lựa một bàn trống ngồi xuống liền kêu ông chủ.

-Ông chủ cho ta hai bát mì đặt biệt!!

-Được, có ngay có ngay!! Ông giọng chủ vui vẻ vang lên.

Du Thiên Ân vẫn còn bộ dạng không hiểu gì nhìn nàng, nàng vội vàng giải thích cho hắn hiểu.

-Ở chỗ ta không đúng gần chỗ ta ở khi ngày sinh thần ăn một bát mì trường thọ, cầu chúc cho người đó có thể trường thọ đó mà!

Chân mày Du Thiên Ân dãn ra như đã hiểu, lúc này hắn nhìn lên chiếc kẹp bằng đồng trên tóc nàng, khóe môi hắn bất giác cong lên, tâm tình cũng đặt biệt vui vẻ.

Ông chủ mang ra hai bát mì to còn đang bốc khói nóng, nhìn vào đã thấy ngon miệng rồi, nàng bắt đầu đụng đũa, ngụm đầu tiên vào miệng, sợi mì ngon ơi là ngon, nước mì thì rất đậm đà, nói chung quá tuyệt!

Nàng vừa nhai nhai mì trong miệng vừa lén nhìn Du Thiên Ân một cái, hắn còn chưa đụng đũa, vẻ mặt thì lại bối rối không biết làm sao.

Nàng nuốt mì xuống rồi hỏi.

-Sao vậy?

Gập ngừng một hồi hắn mới mở lời.

-Kh..Khi còn bé, có một lần ăn mì bị nghẹn suýt chết.

Nàng ngạt nhiên, cái này gọi là… ám ảnh tâm lý nè, sao khĩ nãy không nói, bây giờ nói đổi món ông chủ nhất định chửi sấp mặt cho xem.

Nàng nhìn Du Thiên Ân.

-Khi đó còn nhỏ đương nhiên sẽ bất cẩn, bây giờ ngươi lớn già đầu rồi còn sợ cái gì, muốn vượt qua nổi sợ thì phải đối mặt với nó, nào ăn đi! Nàng nhét đôi đũa vào tay Du Thiên Ân.

Du Thiên Ân đưa đũa vào bát mì gấp lên một cộng, đưa vào miệng, hình ảnh ám ảnh nhất thời gian còn bé như hiện lên trong đầu.

Khi đó , Du Thiên Ân lên bảy, mang tiếng là nhị hoàng tử nhưng sau lưng bị Thái Hậu đối xử không khác gì một kẻ nô hèn, cách một hai ngày thì bị lôi ra trúc giận, hôm đó phụ hoàng Du Thiên Ân cũng tức là tiên đế, khen nét chữ của hắn đẹp hơn Du Thiên Minh, lập tức Thái Hậu bỏ đói hắn hai ngày.

Cũng vì quá đói Du Thiên Ân lẻn vào bếp ăn vụn bát mì của cung nữ, nào ngờ bị phát hiện, bọn chúng báo với Thái Hậu, sau đó bà ta bắt Du Thiên Ân ăn hết ba bát mì lớn, không ăn hết lại bảo thái giám nhét vào miệng hắn, rốt cuộc bị nhồi đén nghẹn suýt chết.

Hồi tưởng lai đoạn ký ức đó, tay hắn lạnh buốt, cùng lúc này có một hơi ấm truyền đến tay, hắn giật mình ngước nhìn người đối diện, tay người vô cùng ấm áp và đang đặt lên tay hắn.

-Sao lại thừ người ra vậy?! Ăn như vậy cũng được sao? Nào ta chỉ ngươi!

Nàng giật lấy đôi đũa trên tay Du Thiên Ẫn sao đó đưa vào bát mì cuộn lại ba vòng, mì được quấn ngay đầu đũa, nàng đưa lên miệng hắn.

Du Thiên Ân nhìn nàng, miệng cũng vô thức làm theo, nàng đưa mì vào miệng hắn.

-Nhai kỹ vào, nhai mười lần rồi hãy nuốt như vậy sẽ không bị nghẹn nữa.

Nàng nói xong lại tiếp tục ăn mì của nàng, Du Thiên Ân nhìn nàng một hồi cũng từ từ ăn hết bát mì.

Đúng vậy nếu muốn vượt qua nổi sợ thì phải đối mặt,nhưng quan trọng là cùng ai đối mặt, ở cạnh ngươi thật tốt!! Khóe mắt ai đó chợt rưng rưng, nhưng niềm vui lại ngăn đi giọt nước mắt sắp tràn ra.

Ăn mì xong nàng cùng Du Thiên Ân đi lên cầu Tiểu Thủy, sở dĩ gọi là Tiểu Thủy là vì cây cầu này bắt ngang con sồn nhỏ chạy dài ngang kinh thành, mỗi dịp lễ hoa đăng trai gái điều đến đây thả đèn dưới nước, sẵn tiện tìm người thương.

Nàng thì không phải lí do đó, chỉ là muốn nhìn cảnh đẹp của mấy chiếc đèn trôi trên sông thôi.

-Thật là đẹp! Nàng khen ngợi.

Du Thiên Ân đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, nàng bất giác kéo tay Du Thiên Ân đến dọc bờ sông.

-Xin cho qua! Xin cho qua một chút!

Nàng chen qua đám người đông dút ven hồ, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống, nàng mang hai cái đèn nước ra, đưa cho Du Thiên Ân một cái, bản thân một cái, sao đó mới nhớ ra là không có gì để đốt, nên đi sang kia hỏi mượn người ta, cũng may họ tốt bụng cho luôn cây châm lửa.

Từ đầu đến cuối Du Thiên Ân vẫn lẵn lặn nhìn nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, chỉ tiếc là nàng bận rộn với mấy thứ kia, không hề hay biết, nàng đưa lồng đèn đến trước mặt Du Thiên Ân, rồi nói.

-Ngươi mau nói những lời mẫu thân ngươi vào đây đi, sau đó thả xuống nước cho nó tự trôi đến nơi mẫu thân ngươi.

Du Thiên Ân lấy đèn trong tay nàng, nàng cũng bắt đầu cầm đèn của mình lên và bắt đầu cầu nguyện.

“Cầu mong gia đình được bình an, khỏe mạnh, vui vẻ, cầu mong cho con nhanh chống tìm ra cách trở…v..” từ trở về kia vừa nói được một nữa thì nàng bất giác mở mắt ra nhìn sang Du Thiên Ân, lại bắt gặp ánh mắt hắn nhìn nàng, hơi bất ngờ nàng bối rối nhìn sang hướng khác.

-X..Xong chưa? Để ta thả giúp ngươi!

-Ừ.

Tim nàng tự nhiên đập với tầng xuất nhanh, nàng hít vào ngụm không khí để lấy lại bình tĩnh, sau đó thả hai chiếc đèn xuống nước, nàng tát nước đưa hai chiếc đèn ra xa, rốt cuộc cũng ra giữa xong và hòa lẫn vào những chiếc đèn khác.

Nàng đứng dậy phũi phũi mông, sau đó đi về phía mọi người.

-Đi thôi! Nàng gọi Du Thiên Ân.

Tuy không khí có chút ngượng ngùng nhưng nàng vẫn giúp Du Thiên Ân, có một hôm sinh nhật thật vui vẻ, nàng và Du Thiên Ân dừng lại bên hàng bán trang sức bên đường, nàng khi nãy vừa nghĩ ra , nên muốn tặng hắn quà gì đó.

Nhìn một lượt các món hàng trên bàn, nàng vừa mắt nhất là chiếc chuỗi bằng ngọc xanh, biết là đồ giả nhưng rất đẹp.

Thấy nàng cầm chuỗi ngọc trên tay, bà chủ cười cười nói.

-Tiểu cô nương này thật là biết nhìn, đây là loại hàng mới nhất, lại rất tinh xảo.

Nàng nhìn một lần nữa, sau đó hỏi.

-Vậy bao nhiêu ngân lượng?

Bà chủ cười híp mắt.

-Tính rẻ cho ngươi thôi, hai lượng, năm mươi đồng.

Cũng hơi mắc, nhưng mà tiền nào của đó thôi, nàng lôi túi gấm ra, lấy tiền trả cho bà chủ sao đó đưa chuỗi ngọc cho Du Thiên Ân.

-Tặng ngươi, quà sinh thần đó!

Du Thiên Ân hơi bất ngờ, sau đó cứ nhìn chuỗi ngọc trên tay nàng, nàng nắm lấy tay hắn, sau đó đeo chuỗi ngọc vào.

-Cũng may là màu xanh, xem như phụ kiện luôn, nhìn không kì lắm.

Mắt Du Thiên Ân tràn ngập ý cười.

-Đa tạ ngươi!

-Ây da nhìn hai người tình cảm như vậy chắc là một đôi! Bà chủ che miệng cười.

Nàng ngại ngùng, vội vàng lên tiếng đính chính.

-Không phải, tuyệt đối không phải! Nàng xua tay.

Nàng thì vội vội vàng giải thích, còn Du Thiên Ân thì chỉ cong môi cười, lại biểu hiện như “chính là như vậy” làm nàng ngại muốn chết.

Nàng định bỏ đi nhưng Du Thiên Ân nắm tay nàng lại, có chút bất ngờ mặt nàng chuyển đỏ, mắt cứ dán vào mũi giầy.

-Ngươi mau đi đến cầu Tiểu Thủy đợi ta!

Đột nhiên Du Thiên Ân lêng tiếng, mà giọng này có chút khẩn trương nàng mới ngẩn mặt lên nhìn hắn, nụ cười khi nãy đã tắt rồi, còn ánh mắt đang chăm chú nhìn phía sau nàng.

Nàng tò mò định quay lại xem nhưng Du Thiên Ân liền ngăn cản.

-Đừng cử động, mau đi đến cầu Tiểu Thủy, nhất định không được quay đầu lại!!

Sao giọng Du Thiên Ân lại đột nhiên nghiêm túc như vậy?

Tuy có chút khó hiểu nhưng nàng vẫn làm theo lời Du Thiên Ân, chân đi được năm bước thì nghe được giọng nói phát ra từ sau lưng.

-Ân Đệ, sao trùng hợp vậy.

Nàng thót tim một cái, nếu người kí gọi hắn là đệ, chỉ có một người, mà người này là boss lớn đang truy nã nàng.

Chân nàng như có gắng thêm động cơ, đi một mạch đã không thấy bóng dáng đâu.

Cùng lúc đó Du Thiên Minh đã đứng trước mặt hoàng đệ của mình, y có nhìn qua bóng dáng thướt tha vừa chạy kia một chút, nhưng không bận tâm lắm, mà điều hắn bận tâm là lại trùng hợp gặp được hoàng đệ của mình.

-Ân đệ, đệ cũng đi thưởng hoa đăng sao?

Du Thiên Ân chấp tay cúi người, nhưng Du Thiên Minh nhanh tay ngăn cản.

-Đang ở bên ngoài đệ không cần phải làm vậy! Du Thiên Minh nói khẽ.

-Đa tạ hoàng...à đại ca, đệ nghe mọi người nói hoa đăng rất đẹp nên ra ngoài xem một chút.

Du Thiên Minh vui vẻ cười ha hả.

-Haha huynh đệ chúng ta thật là đồng tâm, ta cũng vì lí do như vậy nên vừa trở về liền ra đây ngắm hoa đăng.

Du Thiên Ân trong lòng thấp thỏm , chỉ một chút nữa là hai người gặp mặt nhau, đến lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

-Phải rồi Ân đệ, ta có đặt chỗ ở tủ lầu, hay ta và đệ đến đó uống trà và ngắm hoa đăng.

Du Thiên Ân nhíu mày.

-Đệ…

-Sao vậy, hay đệ có hẹn với ai khác?! Du Thiên Minh nghi vấn.

Du Thiên Ân xiết chặt cây quạt trong tay, im lặng giây lát rồi lên tiếng trả lời.

-Không phải, là đệ sợ bản thân nhàm chán làm đại ca mất hứng.

Du Thiên Minh xua tay.

-Không, tuyệt đối không, nào cùng đến tửu lầu phía trước.

Du Thiên Ân gật đầu, sau đó bước theo sau Du Thiên Minh, đi được ba bước Du Thiên Ân có quay đầu lại nhìn về hướng cầu Tiểu Thủy, thầm thở dài một tiếng…

Nàng theo lời Du Thiên Ân đứng đợi ở cầu Tiểu Thủy, nhưng mà...sao lâu quá vậy?!

“cộp cộp cộp…” nàng gõ mũi giầy xuống nền cầu, thật sự là quá lâu rồi, hay là hắn đi cùng anh trai của hắ luôn rồi, hay là nàng về trước? Mà không được lỡ nàng về rồi hắn lại đến đây tìm thì làm sao?!

Đợi thêm một chút, người đi qua đi lại trên cầu cũng thưa dần, nàng mặt nhăn sắp thành giẻ lau nhà rồi.

Đi qua đi lại trên cần, nàng bực mình nhặt một hòn đá ném xuống sông, miệng lầm bầm chửi ai kia.

-Biến đi , bà nhìn đi làm bẩn váy của tiểu thư ta rồi!

-Thật là bực mình! Đồ bẩn thiểu!

Nàng nghe có người lớn tiếng cũng hiếy kì nên đến để xem chuyện gì xảy ra, thì ra là một bà lão ăn xin cùng một đám tiểu thư, mà đám tiểu thư này cũng mất lịch sự, bà lão chỉ vô tình đụng phải thôi có cần phải la lớn tiếng vậy không dù gì người ta cũng là người già.

Nàng đi đến đỡ bà lão dậy, sao đó liếc nhìn bọn họ, nè nè làm sao vậy, nhìn nàng bằng ánh mắt đó là sao?!

-Các tiểu thư, các người là người giàu có, sao lại hùa nhau ăn hiếp người già, các tiểu thư không sợ trời phạt sao?!

-Hừ, nha đầu xấu xí ngươi ở đâu chui ra mà lo chuyện bao đồng! Một tiểu lên tiếng.

-Hay da, muội nhìn không thấy sao còn hỏi, chắc là người nhà của bà lão ăn xin này rồi, bọn họ điều bẩn như nhau mà! Lại một tiểu thư lên tiếng khinh khi nàng, lại còn lấy khăn lụa che mũi.

Thiệt tình cái bọn người này!!! Nàng bực quá!

-Ê ê nói cho rõ ai mới là bẩn thiểu đi, nhìn từ đầu đến chân là lụa, trang sức quý giá, nhưng bên trong thì đã bẩn thiểu đến nổi bốc mùi rồi, thúi quá, thúi quá!! Nàng lấy tay kẹp mũi lại.

-Ngươi….ngươi….được lắm hôm nay xem như ngươi xui xẻo, người đâu..

-Bớ người ta, tiểu thư nhà lành ăn hiếp người già, và tiểu cô nương yếu đuối, bớ người ta, bọn họ chuẩn bị cho người đánh bọn ta!!

Tiểu thư kia chưa nói hết nàng đã cướp lời rồi hét lớn lên, người khác nghe thấy tiếng la liền chạy đến xem, người đến càng ngày càng đông, người người chỉ vào đám tiểu thư rồi thì thầm to nhỏ, bọn họ bị người khác chú ý liền ném cho nàng cái lườm rồi bỏ đi, bọn họ đi đám đông cũng bỏ đi, nàng nhìn bà cụ lụm khụm thấy tội quá, mang túi vải ra lấy hai lượng bạc nhét vào tay bà cụ.

-Bà ơi, bà cầm lấy tiền này mà mua chút gì ăn, sao bà lại ở nơi này người nhà bà đâu?

Bà lão từ từ ngẩn mặt lên nhìn nàng, giọng yếu ớt vang lên.

-Lão đây không con không cái, một mình…

-LÀ BÀ!!! bà là...là bà lão bên trung quốc, phải rồi chính là bà, con nhận ra rồi, bà ơi bà có nhận ra con không? Con là cô gái cho bà bánh rồi bà đã cảnh cáo con về chiếc áo!!!

Bà lão mới đầu không nhận ra có lẽ là do mấy vết bớt trên mặt, nhưng khi nàng nhắc đến chiếc áo thì bà mớ nhớ ra, vội vàng mang túi vải, quay đầu chạy đi mất tiêu.

Nàng thấy vậy cũng nhanh chân đuổi theo, thật kì lạ một phút trước còn yếu ớt, tại sao lại chạy nhanh như vậy, nhất định là bà lão đó, nàng không nhìn nhầm đâu, với lại nếu không phải thì sao phải trốn chạy.

Nàng đuổi theo đến cuối dãy phố, nhưng không thấy bà lão đâu, nàng nhất định phải hỏi cho rõ.

Đi thêm một đoạn là ngõ cụt rồi, chỉ có một con đường duy nhất có thể đi tiếp, nhưng trời lúc này tối lắm, cũng may có ánh trăng nên thấy mờ mờ, nàng lấy hết can đảm băng qua con phố đó.

Càng vào càng tối, chân nàng rung rung, nàng tự nhiên sợ quá.

Một cánh tay đen nhẽm từ phía sao đặt lên vai nàng, nàng giật thót tim.

-Á á á á á...ưm...ưm…

Miệng nàng bị bàn tay đó bịch chặt, nàng thì sợ quá xem tè ra quần, may làm kìm lại dữ lắm, khoảng năm phút sau, nàng sợ quá mất hết cảm giác, không la được nữa , bàn tay kia mới không buông ra.

Nàng ngã cái bịch xuống đất, cái bóng đen tiến lại gần nàng, sau đó nàn mới nhìn rõ được mặt của người đối diện.

-Bà ơi, sao bà lại hù con…

Nàng ứa nưỡ mắt, nghẹn ngào nhìn bà lão. Bà lão thì lấm lét nhìn trước nhìn sao, rồi kéo nàng vào một gốc.

-Cô gái này, ngươi thật sự lì hơn trâu, ta đã trồn còn đuổi theo.

Nàng nắm lấy tay của bà lão.

-Bà ơi, làm ơn chỉ cho cháu cách về nhà đi, làm ơn đi mà!!

Bà lão nhìn nàng hết lắc đầu rồi đến thở dài.

-Ngươi đã ở đây lâu như vậy còn muốn quay về? Ngay từ đầu ta đã cảnh cáo ngươi tránh xa chiếc áo đó ra mà ngươi chẳng để tâm, thì bây giờ trách ai.

-Lúc đó, thật sự con không hiểu nên cũng chẳng tin lời bà nói, bây giờ bà chỉ con cách trở về là được mà.

Bà lão đứng dậy, sau đó nhìn nàng.

-Ngươi tự hỏi bản thân mình xem, bây giờ thật sự ngươi muốn trở về.

Lòng nàng trùng xuống, nếu nàng không về thì ba mẹ và em nàng phải làm sao?, còn nếu nàng trở về thì…

-Đi như thế nào thì về như thế đó!

Bà lão nói thêm một câu liền bỏ đi, thật nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

Nàng thẩn thờ một lát, sau đó mới tìm đường về chỗ cầu Tiểu Thủy, nhưng cảnh trước mắt sao chua sót quá, nước mắt nàng cũng tự động lăn dài xuống má, có phải là nàng thật sự có tình cảm với người ta.

Ông trời ơi trêu ngươi nàng như vậy vui lắm sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.