''Ôi, giấc mơ thật kì lạ,có lẽ ta tưởng tượng quá nhiều rồi,cả ngủ cũng nằm mơ nữa,thật là...!''
Trong 1 căn nhà gỗ khá nhỏ,đồ vật được bày biện thoạt nhìn rất đơn sơ,ngoài 1 chiếc bàn và chiếc ghế gỗ ra thì cũng chỉ có một thân ảnh đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, cái đầu lắc trái lắc phải lên tiếng.Sau đó lại nghe hắn lẩm bẩm:''Quên đi ,còn nhiều việc phải làm''.
Dứt lời ,hắn bèn ngồi dậy ra khỏi phòng,sau đó ra sau nhà tới cạnh cái giếng trời kéo lên một thùng nước rửa mặt,tiếp đó hắn chạy vào căn nhà cách đó không xa.Qua một lúc khi hắn đi ra thì trên tay đã cầm 1 chiếc bánh bao,tay còn lại thì đang cầm một chiếc bánh khác để lên miệng của mình.Vừa ăn hai chân hắn vẫn di chuyển về phía trước,lát sau....
''Nam Mộng dậy rồi sao,mau đi lấy hàng đi,cũng sắp đến giờ khách đến rồi''Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khá mập mạp,trông cũng có vài phần phúc hậu mỉm cười nhìn hắn,sau đó nói.
Nam Mộng nghe vạy liền đáp:''Vâng,ông chủ''.Dứt lời,hắn chạy nhanh ra ngoài,trong lòng lại thầm nghĩ:''Thế là một ngày giống như mọi ngày lại bắt đầu''.
....
''Rì rào...''
Tiếng sóng vỗ vào bờ biển phát ra từng hồi âm thanh trầm thấp,đều đặn,xen kẽ vào đó là tiếng của những loài chim biển không ngừng ríu rít làm cho khung cảnh buổi sớm có vẻ bình yên khó tả.
''Ồ,mọi người mau nhìn,về rồi,thuyền đánh cá đã trở về!''Một vị phụ nhân đứng trong đám người đang cùng chờ đợi bên cạnh bờ biển hô lên,lập tức vài chục cặp mắt liền hướng ngoài khơi nhìn lai.
Thấy vậy,một vị phụ nhân đứng bên cạnh mỉm cười hướng vị phụ nhân vừa cất tiếng trêu ghẹo:''Vậy là đêm nay tỷ tỷ đã không còn tịch mịch nữa rồi''.
Nghe thấy thế vị phụ nhân nọ gương mặt lập tức ửng hồng nhưng cũng không nói gì ,bởi xunh quanh đây hầu như tất cả mọi người đều như thế cả,mà chuyện này cũng là bình thường.
Lúc này,đột nhiên có tiếng nói vang lên:''Nam Mộng đấy à,sao rồi ,thắng thua là chuyện bình thường,chi bằng tối nay bảo bọn Chu Nhị làm lại ván nữa,thế nào cũng gỡ lại được''.
''Hùng ca đấy à ,cứ vậy đi ,không thể để bọn Chu Nhị thắng mãi đươc ,phải cho bọn chúng thua trắng tay một lần ''Nam Mộng cười cười nói.
Hùng ca như cười như không ghé sát vào tai Nam Mộng nói:''À mà mày,ta thật không tin được cậu lại có thể câu dẫn được trái tim của Hồng cô nương bên Xuân Hương Viện đấy,nhắc đến chuyện này bọn chu nhị cứ ghen tị mãi''.
Nam Mộng có chút dở khóc dở cười nói:''Hùng ca ,huynh nghe được tin này ở đâu vậy ,tiểu đệ chỉ là một tên Hỏa Kế nho nhỏ nào xứng với người ta ,cho dù nàng ta là nữ tử thanh lâu nhưng cả tài lẫn sắc đều không phải tầm thường, đừng nói tiểu đệ đoạt được trái tim của nàng ta, người ta chịu để ý đến tiểu đệ đã là phúc của tiểu đệ rồi''.
''Nghe ra cậu cũng không có nói dối ,xem ra tin này là ai đó bịa đặt ra rồi,nhưng hình như cậu cũng có đi lại với nàng ta thì phải''Vị Hùng ca này có chút nghi hoặc nhưng vẫn nở nụ cười đầy ám muội nói
Nam Mộng nghe vậy liền cứng họng ,vội nói:''Chuyện này đúng là có thật,chẳng qua là cô nương nhà người ta hay gọi món ăn đến nhà mà thôi,chẳng lẽ Hùng ca không tin tiểu đệ!''.
Hùng ca cười ha hả :''Tin ,ta tin chứ ,mà thôi,thuyền cập bờ rồi,nhanh tới lấy hàng''.
Dứt lời ''Hùng ca'' chạy nhanh về phía trước ,thấy vậy Nam Mộng cũng phải đi theo,chuyện như vậy cũng chỉ là thị phi thường thấy,Nam Mộng cũng quăng ra khỏi đầu ngay lập tức ,dù dì cuộc sống của hắn đã đủ vất vả rồi,những chuyện như vậy mà cũng để ý nữa thì rất mệt mỏi.
......
''Tiểu nhị ,mang cho ta nửa cân thịt bò cùng một vò rượu Bách Lý Hương''.
''Có ngay ,có ngay''.
''Tiểu nhị,mang thêm cho chúng ta một đĩa thịt xào cùng mấy cái bánh bao nhân thịt''.
''Vâng ,vâng, khách quan xin chờ một chút''.
Nhân sinh kiếm tiền là để tiêu xài,mà kẻ tiêu tiền thì phải trả tiền,dĩ nhiên kẻ muốn có tiền thì phải phục vụ kẻ có tiền,rốt cuộc cũng chỉ là vòng tròn mưu sinh.
Lúc này đây Nam Mộng đang phải chạy qua chạy lại không ngừng, chân hoạt động, tay hoạt động, cái miệng cũng không được yên, có thể thấy được từng giọt mồ hôi đang chảy từ hai bên tóc mai xuống cằm,từ cằm xuống cổ, rồi lại từ cằm chảy xuống cổ thấm vào áo,Nam Mộng đã quen với điều này nên cũng chẳng có cảm giác gì.
Nam Mộng là một cô nhi, từ khi ý thức được mọi chuyện cho đến nay hắn liền biết được bản thân mình ko co cha mẹ, hoặc có thể nói Nam Mộng không hề biết cha mẹ mình là ai .Điều Nam Mộng nhận thức được đầu tiên chính là xunh quanh mình chỉ là một ngôi miếu cũ nát, ngoài cái danh ''khất cái'' ra Nam Mộng cũng được thêm cái danh''Hậu duệ của lão thất công'' ,tuy danh tự rất là ''văn nhã'' nhưng cũng chẳng thể nào che lấp được thực tế là cái bụng của mình chẳng bao giờ có nghĩa từ ''no'' tồn tại.
Nếu không phải ông trời còn thương hắn, thỉnh thoảng cho hắn bắt gặp được những thứ đồ ăn lấm bẩn bị người ăn dở vứt ngoài đường,thì chỉ sợ hắn đã chết đói từ lâu rồi.
Có một lần hắn quá đói, Nam Mộng nảy ra ý nghĩ đi ăn trộm.
Hôm đó hắn lợi dụng đêm khuya lẻn vào 1 ngôi nhà tranh tính vơ vét một phen, nhưng khi sắp vào được nhà nọ thì ngay lúc ấy trong nhà truyền ra tiếng nói:''Đói cho sạch, rách cho thơm.Đã là nam tử hán đại trượng phu thì phải dũng cảm đối mặt với khó khăn ,nếu chỉ vì khó khăn nhất thời mà đánh mất khí phách của một thân nam nhi thì thật hổ với lòng, thẹn với trời đất''.