Khó thở quá, tựa như có một lớp màng mỏng ngăn cách sinh mệnh của tôi vậy. Tôi theo bản năng gắng sức quẫy đạp thì chợt nghe tiếng huyên náo vang lên, có người ôm lấy tôi. Tôi he hé mắt ra nhìn, a! Thật sự đầu thai rồi! Tôi sung sướng nhìn sang bốn phía, không hề để ý đến tiếng hô kinh ngạc của bà đỡ.
Hửm!? Một chiếc bàn cũ nát, cái ghế thì tồi tàn, màn trướng cũng đã cũ, oái, chẳng lẽ đầu thai vào một thôn quê?
Tôi tự an ủi mình, có rất nhiều hộ chuyên nghiệp(1) ở nông thôn sống trong nhà trệt nhưng tiền gửi ở ngân hàng vẫn tương đối nhiều.., không đúng, tại sao phụ nữ nơi này đều búi tóc, mặc váy dài như vậy…
Tôi lại an ủi mình, chắc thời điểm này đã là trong tương lai rồi, kiếp trước cosplay cũng rất thịnh hành, có lẽ gia đình này ủng hộ thuyết phản phác quy chân rồi(2)…
Lát sau có người bồng một bé gái chỉ nhỏ như mèo con đặt xuống cạnh tôi. Con bé vừa nằm xuống đã mở mắt ra nhìn tôi, trời ạ, con ngươi của nhỏ là màu tím. Đôi mắt của nhỏ đảo qua đảo lại mấy lần trên người tôi khiến những sự việc xảy ra ở địa phủ lại hiện lên mồn một trong đầu tôi. Rốt cục tôi cũng phải ngừng an ủi mình, tên Tử Phù này nhất định đã kéo tôi nhảy nhầm vào cầu gỗ rồi.
Tôi tuyệt vọng khóc thét lên, vậy mà con nhóc kia lại cười thành tiếng khiến mấy nữ tử trong phòng đỡ đẻ lấy làm kỳ lạ.
Tôi khóc thật oan ức, thầm lên án tên Tử Phù xấu xa. Tôi, tôi.. đã không được làm con gái nhà giàu có, không được thành con nhà cán bộ cấp cao lại còn bị ép rớt xuống cái thời đại kỳ lạ này, hơn nữa còn siêu cấp nghèo khó. Đáng tiếc mọi lên án của tôi thốt ra miệng đều hóa thành ngôn ngữ của đứa trẻ sơ sinh – tiếng gào khóc thật lớn.
Tôi khua khua tay muốn quay sang đánh con bé kia, không ngờ nhỏ ôm chầm lấy tay tôi, cười khanh khách, lại còn nắm thật chặt. Tôi không rút tay ra được thì khóc òa lên, cười cái gì mà cười, con nhỏ xấu xa.
Một nam nhân diện mạo thanh tú nhưng quần áo đầy mụn vá bước tới ôm lấy chúng tôi, khuôn mặt rõ ràng có chút thất vọng, thở dài than: “Nếu là hai bé trai thì thật tốt.”
“Tú tài chớ sốt ruột, nương tử nhà anh dáng tốt như vậy, cái thai thứ hai nhất định sẽ là một bé trai. Anh xem hai đứa nhỏ này, lớn lên sẽ vô cùng xinh xắn, đứa thứ hai còn rất giống nương tử của anh, đôi mắt này quả là của mỹ nhân.” Bà đỡ cười nhẹ khuyên giải y, còn từ chối nhận tiền tạ ơn, “Hoa tú tài, không cần đâu, anh giữ lại mà bồi bổ thân thể cho nương tử, lần đầu mà đã đẻ song sinh rất mệt đó.”
Hừ! Ra là người có học, vậy mà trọng nam khinh nữ, tôi vô cùng khó chịu với ông bố đời này của mình, nhấc đầu lên thì thấy bộ dáng của mẹ mười phần ôn nhã, xinh đẹp, đôi mắt quả thật có màu tím, chẳng trách bọn họ không hề ngạc nhiên với đôi mắt tựa yêu quái kia. Tôi căm giận ngậm lấy bầu ngực của mẹ, mút thật mạnh, đói quá đi mất. Vậy mà Tử Phù đáng ghét đang chiếm bên kia lại hết sức bình tĩnh mút mút, rèm mi vừa dài lại cong vút, đôi mắt tím long lanh, trên trán còn có một nốt ruồi mỹ nhân. Khuôn mặt vẫn tuyệt diễm hệt như lúc gặp tại địa phủ, có điều sao hắn lại đầu thai thành một bé gái nhỉ?
Mẫu thân của tôi thích hoa mộc cận(hoa dâm bụt) liền đặt tên tôi là Mộc Cẩn, mà bạn học Tử Phù lại quá mực xinh đẹp, vừa sinh ra đã cười tươi, cảnh sắc tú lệ, nên cha tú tài liền lấy hài âm(3) của hai chữ cảnh tú đặt tên nhỏ là Cẩm Tú.
Khi tôi vừa biết nói, liền vội vàng kể lại ân oán của tôi với nhỏ, chỉ là nhỏ đã mất hết ký ức lúc trước, vẻ mặt lúc nào cũng mù mờ, vô tội nhìn tôi khiến tôi càng thêm tức giận. Chỉ cần có cơ hội tôi sẽ đánh Cẩm Tú. Đừng tưởng rằng tôi thích hành hạ trẻ con, làm ra tai nạn chết người, tôi chỉ muốn đánh cho nhỏ lộ bộ mặt thật ra, vì trời đất trừ bỏ một mối hại. Thực tế chứng minh, tôi đã quá ngây thơ. Mấy thôn dân ngu ngốc cho rằng tôi bị quỷ nhập liền trói tôi lại hun khói suốt ba ngày, tên đạo sĩ thối kia còn nói, nếu bỏ đói tôi ba ngày ác quỷ bám trên người tôi sẽ đói chết. Bất kể mẫu thân có khóc lóc thế nào, phụ thân cầu xin ra sao, mùa đông năm đó, tôi vẫn bị trói lên cây liễu đầu thôn suốt ba ngày. Mới được nửa ngày tôi đã lăn ra ngất xỉu. Ngay lúc tôi cho rằng mình sắp toi rồi thì Cẩm Tú đã len lén chạy tới mở trói cho tôi, đắp thêm áo bông lên người tôi rồi bưng bát cơm mà nhỏ để dành được, sợ sệt nói với tôi: “Mộc Cẩn, tỷ ăn no đi đã rồi hãy đánh muội được không?”
Đừng nói là đánh người, lúc đó sức lực để gật đầu một cái tôi cũng không có. Nhỏ liền đút từng thìa cho tôi, sau đó còn lải nhải không ngừng, mắt mẹ đã khóc đến sắp mù, rồi thì cha qua một đêm đã già đi bao nhiêu, nhỏ còn nghẹn ngào bảo tôi phải nhanh khỏe, chỉ cần tôi khỏe mạnh dù nhỏ có chết cũng không sao.
Không biết vì sao, đêm hôm đó, tôi nằm trong lòng Cẩm Tú, nước mắt tuôn không ngừng. Tôi không biết là do mình bị nhỏ làm cảm động mà khóc hay là đang than vãn cho cái kiếp số xấu hổ này.
Bốn tuổi năm ấy, tôi đã chấp nhận số phận đời này, chấp nhận cái người không biết nên gọi là Tử Phù hay Cẩm Tú kia là muội muội.
Lên năm, mẫu thân tôi lâm trọng bệnh, cuối cùng cuộc đời ngang trái của người đã kết thúc.
Sau đó, cha tú tài bắt đầu dạy chúng tôi học. Lúc này tôi đã biết mình đang ở một triều đại không có trong lịch sử Trung Hoa. Mà mấy thứ Tứ thư Ngũ kinh, đạo Khổng Mạnh, Sở từ Hán phú này, tôi đọc qua là không quên, còn có thể từ một suy ba khiến cha phải khen ngợi một hồi.
Việc này đối với một người vẫn còn ký ức từ kiếp trước như tôi thì không hề khó nhưng lại khiến cha xem như thần đồng, ông còn ngửa mặt lên trời thở dài: “Sao lại là con gái chứ!”
Thế nhưng Cẩm Tú – đã uống canh Mạnh bà – vừa cầm quyển sách đã thấy đau đầu, lại toàn tâm toàn ý trở thành phụ nữ tốt, nữ công của con bé thuộc hàng nhất lưu, dịu dàng hòa nhã, với khoa học tự nhiên cũng rất yêu thích, thường xuyên nhìn lên xà nhà nghiên cứu các loài bò sát cả buổi. Có lần, nhỏ nói chuyện với một con rắn độc cả nửa ngày. Tôi thấy con rắn kia vừa bò đi, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng trên lưng. Nhỏ lại còn cười, nói với tôi, con rắn kia nói với nhỏ, về sau nhỏ sẽ xưng bá thiên hạ. Con bé vô cùng vui vẻ, nói rằng nếu thật sự có một ngày nó xưng bá thiên hạ nhất định sẽ đem những gì tốt nhất trên đời này cho Mộc Cẩn.
Lòng tôi trầm xuống, lẽ nào nghiệt duyên kiếp trước của nhỏ còn chưa hết sao?
Tôi bình tĩnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với nhỏ, xưng bá thiên hạ hẳn là làm vua của vạn thú ha, như vậy không phải là đi làm hổ sao, cả người toàn lông là lông, muội có chịu không?
Quả nhiên nhỏ sợ hãi rụt đầu lại nói không cần.
Lên sáu tuổi, Cẩm Tú đã biến thành “hoa khôi của thôn”, là người trong mộng của hầu hết các bé trai. Rõ ràng là huyết thống dị tộc nhưng người dân Hoa gia thôn đều rất thuần phác, ai nấy đều đối xử với nhỏ rất tốt. Thỉnh thoảng có người muốn bắt nạt nhỏ đều trở thành kẻ thù chung của mấy cậu bé trong thôn, cái này tôi gọi là “hiện tượng Cẩm Tú”.
Có một lần, Vương đạo sĩ ở thôn bên nhìn thấy hai chúng ta liền nói với cha tú tài, kiếp trước Cẩm Tú tội nghiệt quá nặng, trước tám tuổi nhất định phải đưa vào miếu làm bạn với thanh đăng cổ phật, vừa giải hết oán khí kiếp trước vừa không lo tai họa kiếp này, khắc những người xung quanh. Mà tôi kiếp trước là oan hồn đầu thai nhầm, vì nhỏ nên mới tới nhân thế này, hai chúng tôi tương sinh tương khắc, phải tách ra mới giữ được bình an cho cả hai người.
Việc mẫu thân mất sớm khiến cha có chút do dự còn tôi lại hoài nghi thầy tướng số này không phải người thường, còn đang định hỏi ông ta có cách nào khiến tôi trở lại quỹ đạo ban đầu không. Vừa quay đầu lại đã thấy tên mù đang sờ soạng Cẩm Tú. Oái! Nụ cười của lão thật dâm đãng lại còn dám sàm sỡ Cẩm Tú nữa.
Tôi giận không nén được, lao tới tẩn cho lão già kia một trận mà lão kia trước lúc bỏ đi còn hung hăng nói, tôi sẽ vì Cẩm Tú mà sống cô độc suốt đời.
Tôi đang định chửi ầm lên thì thấy Cẩm Tú vốn luôn nhu nhược, nhát gan – nhặt lấy một viên đá nhằm đầu lão mù kia ném tới khiến đầu lão sưng lên một cục. Đây là lần đầu tiên nhỏ ra tay, quả nhiên là “thân thủ bất phàm”.
Cả người con bé run run: “Ai muốn chia tách muội với Mộc Cẩn, muội sẽ liều với kẻ đó.”
Mắt nhỏ ngân ngấn nước mắt, thở hổn hển nói từng chữ với tôi: “Mộc Cẩn… Cẩm Tú sẽ vĩnh viễn ở bên tỷ, muội…. chúng ta… vĩnh viễn bên nhau… Tỷ… tỷ… tỷ sẽ không phải cô độc hết đời đâu.”
Đứng trong trời đông giá rét, chân tay tôi đều run bần bật, hơi thở ra đều biến thành làn sương trắng nhưng dường như có một dòng nước ấm áp dần dâng lên trong tim tôi, cảm giác được người khác cần đến thật tốt. Đối với người mang hai ký ức cả kiếp trước lẫn kiếp này như tôi mà nói, có một người tin tưởng tôi như vậy, có một muội muội thương yêu ta như vậy thật vô giá, cuối cùng tôi cũng có cảm giác của gia đình.
Về sau một fan trung thành của Cẩm Tú lại nói nhỏ cho tôi biết: lão Vương đạo sĩ đó cứ thấy nhà người ta có hai chị em là đều nói như vậy nhằm lừa tiền gạt sắc, may mà nhà chúng tôi chưa nghe lời hắn. Từ sau hôm đó, fanclub của Cẩm Tú chỉ vừa nhìn thấy Vương đạo sĩ xuất hiện trong thôn đã lập tức hợp lại trêu chọc lão một hồi, khiến lão về sau cũng không dám xuất hiện nữa.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, vấn đề của bất cứ đứa trẻ nào mất mẹ đã xuất hiện, cha tú tài lấy vợ kế. Đó là một người phụ nữ cực kỳ lợi hại, trước mắt cha và hàng xóm láng giếng, bà ta ôn nhu hiền lành không ai sánh được, thế nhưng cha vừa bước khỏi cửa đi dạy học bà liền đem tôi và Cẩm Tú thành trâu thành ngựa để sai việc. Hình tượng mẹ kế của cô bé lọ lem thể hiện trên người bà ta không lệch chút nào, người biết bản tính của bà ta chỉ có tôi và Cẩm Tú, à còn con chó vàng nhà chúng ta nữa.
Tôi cho rằng bà ấy thật sự có khả năng giật được giải Oscar, nhưng chỉ mười tháng sau, khi Vượng Tài – đệ đệ cùng cha khác mẹ của tôi cùng Cẩm Tú ra đời, bà ta đã chấm dứt sự nghiệp diễn xuất của mình. Khuôn mặt thật của mẹ kế rốt cục cũng lộ ra hết, có điều lúc này cha đang mừng rỡ như điên, vốn đã không còn quan tâm đến oan ức của chúng tôi nữa.
Một năm sau, một trận lũ lụt kéo đến khiến cả vùng mất mùa đã kết thúc số phận cô bé lọ lem của tôi và Cẩm Tú. Cha tú tài sinh bệnh nặng, gia cảnh vốn đã bần cùng lại càng thêm đói kém. Nhị nương muốn giết Đại Hoàng, tôi và Cẩm Tú liều chết không cho, ngay cả cha cũng không đồng ý nhưng không ai có dũng khí nói với bà ta, đây con chó mà mẹ tôi lúc còn sống đã nuôi.
Một hôm, vô tình tôi nghe trộm được, sau một hồi nghe nhị nương giật dây, cha đã đồng ý kêu người bán tôi với Cẩm Tú đi.
Ngày mai nha bà(4) sẽ tới nhận người, Cẩm Tú cùng fan của con bé tổ chức một buổi chia tay, tôi đứng cạnh nhỏ dưới cây liễu, nhìn lại bọn bạn lần cuối.
Ráng chiều đẹp như lụa tản ra phía chân trời, nhỏ gục lên vai tôi, khóc thật thê lương. Tôi cẩn thận nhìn xung quanh chỉ sợ tiếng khóc của nhỏ sẽ dẫn tới mấy con rắn độc mà nhỏ vẫn nói chuyện cùng. Cũng may hôm nay chúng nó không tham gia tiệc tiễn biệt.
Tôi cúi đầu, shit, nước mắt của nha đầu này cọ hết lên người tôi rồi, tôi tức giận trừng nhỏ: “Ngày mai nha bà tới lĩnh người, nếu muội còn khóc nữa làm mắt thành mắt cá, bị người ta bắt đi làm con dâu nuôi từ bé cho con trai lão Trương ở thôn Đông đấy.”
Lão Trương một mắt kia đã góa vợ, con lão là một đứa ngốc, thường ngày bán đậu hũ sống qua ngày, tính tình không tốt lắm, ghét nhất là trẻ con, có lẽ là bởi vì có vài đứa nhỏ xấu tính hay bắt nạt, cười nhạo con lão.
Pháp bảo tốt nhất của các vị phụ huynh trong thôn đem ra dọa trẻ con là, còn nghịch ngợm nữa sẽ tống ngươi cho lão Trương, dùng trăm lần cũng không mòn.
Nhỏ quả thật sợ đến ngẩn ngơ, sau đó lại bẹo má trái tôi một nhát: “Tỷ lại gạt muội, con nhà lão Trương đã chết đói từ tháng trước rồi.”
Mặt tôi nhất định sưng lên rồi, tôi vẫn thường thấy kỳ quái, rõ ràng nhỏ hoàn toàn không nhớ việc kiếp trước nhưng vẫn có uy phong của Tử Phù, tôi bụm mặt dọa tiếp: “Vậy thì gả cho lão Trương làm vợ kế vậy!”
Không ngờ nhỏ lại bẹo một nhát nữa lên má phải: “Hôm trước lão Trương vừa mới hạ táng, tỷ còn đi trộm khuôn làm đậu nhà đó, nói cái gì mà, muốn mở công.. công ty đậu phụ nữa. Mộc Cẩn, tỷ hư quá, suốt ngày chỉ biết dọa muội thôi.”
Tôi khom lưng tránh ra: “Ai bảo muội làm dơ y phục của tỷ.”
Hai chúng tôi vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng đi vào sân, Đại Hoàng kêu gâu gâu mấy cái, ngửi ra là tôi thì lại nằm sấp xuống ngủ tiếp.
Tiếng cha ho khan truyền ra từ trong phòng. Mặc dù kiếp tôi không học y nhưng cũng biết phổi của ông ấy có khả năng bị viêm rồi. Tôi vốn muốn bắt chước phương thức làm đậu phụ của lão Trương làm để bán, kiếm ít tiền cho cha chữa bệnh, bây giờ sắp bị bán đi rồi, chắc không lo được tiền thuốc thang nữa.
Tiếng quát của nhị nương truyền ra: “Mấy con ranh kia, cha ngươi bệnh như vậy rồi mà nửa đêm nửa hôm mới vác mặt về à?”
Tôi nhìn những tia sáng cuối ngày đang lóe lên phía chân trời, thầm cười bà ta mắng người ta đã thô tục lại còn vô lý. Nghĩ đến cha lại tin lời bà, tôi càng thêm tức giận: “Nhị nương, bọn con đi cắt rễ bản lam cho cha rồi, sẽ ngủ ngay thôi.”
Ban đêm, Cẩm Tú vẫn như bạch tuộc ôm lấy tôi cứ như tôi là cái lò sưởi vậy. Nhỏ nức nở: “Mộc Cẩn, muội sợ, nếu nha bà tách chúng ta ra thì biết làm thế nào?”
“Đừng lo, tỷ tỷ sẽ có cách.” Hai chữ tỷ tỷ này tôi chỉ dùng đến những lúc đặc biệt, quả nhiên hiệu quả vô cùng, nhỏ dần dần yên tâm, nặng nề tiến vào mộng đẹp mà tôi so với nhỏ càng thêm mờ mịt.
Ngày hôm sau, Trần đại nương tới, không ngoài dự tính, bà ta liếc mắt đã nhìn trúng Cẩm Tú. Tôi với bà cò kè mãi cuối cùng tôi phải tự đặt giá cho mình là hai lượng bán đi, chỉ có một điều kiện là tôi và Cẩm Tú phải được bán đến cùng một nhà để chăm sóc nhau.
Lúc đó nét mặt của nhị nương cùng nha bà đều giống nhau, nhìn tôi chằm chằm cứ như thấy người ngoài hành tinh vậy, xem ra họ không ngờ tôi lại biết ăn nói như vậy.
Tôi đường đường là con gái thành thị, trước giờ chỉ đi ép giá người ta, chưa kể năm đó học MBA(5) ở Anh trở về được bao nhiêu doanh nghiệp nước ngoài săn đón, nỗ lực kiếm tiền. Ôi, anh hùng không nhắc lại chuyện cũ mà tôi của ngày hôm nay cũng chỉ đáng giá có hai lượng bạc thôi.
Cẩm Tú rất hân hoan vì được ở cùng một chỗ với tôi nhưng mắt lại rưng rưng chực khóc, vừa nhìn tim tôi đã như bị dao cắt.
Tôi kéo con bé quỳ trước cửa phòng cha tú tài, lặng lẽ dập đầu lạy ba cái, lớn tiếng nói: “Cha, chúng con theo Trần đại nương tới Tây An làm nha hoàn cho Nguyên gia, Mộc Cẩn con sẽ chăm sóc tốt cho Cẩm Tú, xin cha giữ gìn sức khỏe, chờ mấy năm nữa, bọn con được về nhất định sẽ báo hiếu cha.”
Mấy lời này đều chỉ để bưng bít. Nha bà chỉ nói mang các cô gái ra ngoài làm thuê nhưng ai mà biết là làm cái gì, Tây An lại xa xôi như thế, liệu ngày sau có còn sống mà trở về được không?
Số kiếp của tôi vì Cẩm Tú mà lênh đênh, dù thế tôi cũng muốn nắm vận mệnh trong tay thật tốt. Với tư sắc của tôi, làm nha hoàn bên người mấy danh kỹ cũng không đủ tư cách nhưng chí ít tôi có thể làm người đại diện cho các nàng phải không?
Trong phòng thật sự rất an tĩnh, ngay cả tiếng ho khan vẫn làm tôi đau đầu cũng không có. Xem ra ông ấy quá mức trọng nam khinh nữ, có Vượng Tài rồi thì bán đi mấy đứa con gái cũng không có gì đáng kể!
Tôi nắm tay Cẩm Tú, buồn bã muốn rời đi lại nghe thấy một thanh âm suy yếu từ trong phòng truyền ra, có chút nghẹn ngào nho nhỏ: “Mấy đứa,… mấy đứa phải tự chăm sóc mình cho tốt, đừng để người ta bắt nạt, cha… xin lỗi.”
Lệ không kìm được mà trào khỏi khóe mắt, tôi lớn giọng nói: “Cha, người hãy yên tâm, bọn con nhất định sẽ trở về.”
Đại Hoàng phe phẩy đuôi vẫn cứ cọ lên người tôi và Cẩm Tú, nó ngơ ngẩn nhìn Trần đại nương rồi lại nhìn bọn tôi, miệng rên hừ hừ. Tôi run run vuốt đầu Đại Hoàng. Vượng Tài bị nhị nương giữ rịt trong lòng, nó khóc ầm lên đòi chúng tôi ôm, ngay cả nhị nương vốn luôn hung hãn cũng vài phần thương cảm.
Trần đại nương bắt đầu giục chúng tôi lên xe. Ta cắn răng kéo Cẩm Tú leo lên chiếc xe bò.
Ngày hôm đó, cả nhóm trẻ con ở Hoa gia thôn đều ngồi trên cây liễu, mỗi đứa đều hô to: “Mộc Cẩn, Cẩm Tú, về sớm nhé.”
Mà Đại Hoàng cũng chạy theo chiếc xe bò thật lâu, thật lâu.
Cứ như vậy, chúng tôi được Trần đại nương dùng xe bò chở ra khỏi Hoa gia thôn. Năm đó, tôi và Cẩm Tú vừa lên tám tuổi, đúng tuổi có thể vào tiểu học.
-*-*-*-*-*-*-
(1) hộ chuyên nghiệp: hộ nông dân chỉ chuyên biệt sản xuất một loại hình nông nghiệp nào đó ở Trung Quốc.
(2) phản phác quy chân: Đây là đời sống lý tưởng của Lão Tử và tất cả những ai, là người tu Đạo chân chính. Bối cảnh dựng lên lý tưởng này có hai mặt: Về mặt chính trị, là thái độ ghét bỏ hành động bạo lực và đời sống xa xỉ, tâm tư dối trá của tầng lớp quyền thế trong xã hội đương thời; về mặt cá nhân đã gọi là “Ẩn quân tử”, thì chất phác quy chân (Đời sống đơn giản bình dị, trở về với chân thật, với thiên nhiên), mới thật là đúng với cảnh sống mà Lão Tử hằng mơ ước.
(3) hài âm: âm đọc giống nhau hoặc gần giống.
(4) nha bà: kẻ buôn người
(5) MBA: Thạc sĩ quản trị kinh doanh (tiếng anh : Master of Business Administration – MBA) là bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh, thu hút nhiều người ở một phạm vi rộng trong các ngành học có tính học thuật.