Ta lục đống hành lý hơi bừa bộn, lấy điện thoại di động ra liền phát hiện từ khi xuống máy bay vẫn chưa khởi động. Khi mở di động lên, đập vào mắt là hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, đều từ cùng một số.
Ta có chút không kiên nhẫn gọi lại, trả lời là thanh âm hổn hển.
"WHAT"S UP? (Có chuyện gì thế?)"
"Tên lớn mật này!" Ta không chút khách khí mắng, "Cậu gọi điện thoại cho tôi, còn hỏi tôi có chuyện gì?"
"Ách...... Mạnh Tử sao......" Nam nhân có vẻ hơi quẫn bách.
"Ngu ngốc, không phải Mạnh Tử, chẳng lẽ lại là "lão tử" sao!" Tên tiếng Anh của người này là Thomas, ta vẫn thường kêu y là Tha Bả Ti Nhi.
Y là người Trung Quốc một trăm phần trăm, nhưng lại một hai đòi du học ở Mỹ, lại còn thắt bím nhỏ kiểu người da đen. Đầu không khác gì cây lau nhà. Tha Bả Ti Nhi là bán thanh mai trúc mã, giống như ta học trên đất Mỹ. Nhưng y không ở MIT mà lại theo học trường California. Tại sao lại gọi y là bán thanh mai trúc mã? Bởi vì chúng ta chơi với nhau từ thưở cởi truồng, hai bên gia đình còn vui đùa quá trớn, hứa hôn cái gì đó. Nhưng vào thời điểm cả hai học tiểu học, y lại cùng cả gia đình di cư sang Mỹ, đến khi ta qua đó học thạc sĩ mới gặp lại. Cho nên cũng chỉ tính là bán thanh mai trúc mã thôi. Không biết tại sao, những lúc ở cùng y ta luôn ở trạng thái thả lỏng, miệng lưỡi thô bạo càu nhàu là chuyện thường tình. Độc giả ngàn vạn lần đừng tưởng rằng y thích ta, cái truyện này không phải là dạng cẩu huyết đó đâu [mười vạn nam nhân đều thích nữ chính gì gì đó...=.=] Tha Bả Ti Nhi là người thế nào, ta là người hiểu rõ nhất, y mỗi khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt liền chuyển ngay xuống vòng ba, mười bảy con la đều không kéo nổi trở lại.
Gọi điện thoại còn thở hổn hển, có là quỷ cũng biết y đang cùng thiếu nữ nhà ai lăn lộn trên giường.
"Tôi có phải đang quấy rầy cậu làm chuyện tốt?" Ta cười khẽ một chút, "Không có việc gì cấp, tối mai hẵng gọi lại. Ở bên này đã khuya, tôi còn muốn nghỉ ngơi."
"Ách, bị cậu phát hiện rồi à.." Ta chỉ nghe thấy loáng thoáng âm thanh ở bên kia, giọng của nữ nhân không vui "HEY,BABE,WHAT"S WRONG (Bảo bối...Làm sao vậy...)"
Quả nhiên bị ta đoán trúng, vẫn chứng nào tật đấy. Ta vừa định cúp điện thoại, liền nghe được Tha Bả Ti Nhi hô "Đừng Đừng... Xin cậu đừng có cúp máy"
Ta cười nói "Cậu kì thật, trên giường còn có giai nhân đang chờ, thế mà cùng tôi lai rai trên điện thoại"
"Cậu về nước? Tìm Khương Vũ Bạch?" Y hỏi
Ta thở dài "Đúng vậy. Hắn ngủ rồi. Tình hình bây giờ có hơi phức tạp, cả gia đình hắn bên này gặp tai nạn giao thông"
"Tai nạn giao thông? Có nghiêm trọng không?"
"Ừ...Cực kì nghiêm trọng. Hai bác đều đã qua đời. Khương Vũ Bạch hắn..bị biến dạng khuôn mặt"
"Cái gì! Vậy cậu khi nào sẽ trở về?" Thanh âm của y có điểm nôn nóng.
Ta chỉ im lặng, cầm điện thoại thở dài.
"Tôi đoán, cậu không hề muốn trở lại" Y cao giọng nói "Cậu biết không, Mary gọi điện thoại cho tôi, nói cậu vội vội vàng vàng thu thập hành lý đi rồi, cô ấy nói phỏng chừng cậu về nước tìm bạn trai"
Mary như Tha Bả Ti Nhi nói là bạn cùng phòng với ta, là gian tế ở chỗ chúng ta. Lần Tha Bả Ti Nhi đến xem trường, Mary liền thích y ngay, can tâm tình nguyện làm mật thám cho y, nhất cử nhất động của ta đều đem báo lại cho y.