[Dịch] Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 3-Chương 121 :  Mạo Bài Đại Anh Hùng Quyết chiến thị trấn Prue (hạ) Dịch godthai Nguồn tangthuviencom




Q6-c86: Quyết chiến thị trấn Prue (hạ)

Đạn pháo, giống như mưa đá xối xả, rơi xuống từ bầu trời một cách điên cuồng.

Các vụ nổ kịch liệt từng phiến bao trùm lên đại lộ số 1 Prue, đem mặt đất rắn chắc phá tan thành mặt nước với hàng nghìn hàng vạn đợt sóng đang lăn tăn bập bềnh.

Sóng xung kích hung mãnh, cuốn sạch bụi băm khói đặc dọc theo đại lộ, xô vào trong các tòa nhà ở hai bên đường, đập vỡ thủy tinh phá hủy tất cả, lại từ cửa sổ ở phía khác mà phun bắn ra. Lửa cháy đang cuốn đi khói phóng lên cao, che kín bầu trời, luồng ánh sáng mạnh lấp lóe liên tục trong làn khói cuồn cuộn, ầm vang ra hàng vạn hàng nghìn tiếng sấm.

Không phải là người ở trong kỳ cảnh, rất khó tưởng tượng ra được cảnh tượng như mạt thế này. (thằng cha tác giả cũng ngồi nhà chém gió tượng tượng chứ hơn kém gì )

Không nói đến việc nhìn, chỉ cần những tiếng bom nổ phảng phất như không bao giờ ngừng nghỉ kia, đã có thể khiến cho người ta sụp đổ.

Lửa đạn bao trùm, giằng co tròn nửa giờ.

Đây không phải là quyết chiến tập đoàn đại quy mô ở chiến trường dã ngoại, đây chỉ là chiến đấu trong thành thị, tranh đoạt một con đường! Lửa đạn bao trùm với cường độ như vậy, đã không còn là lãng phí nữa rồi. Xác thực mà nói, đó là Codell đang

tận lực thị uy!

Mọi người không biết mình thế nào mà lại sống sót được. Nửa giờ này, phảng phất dài dằng dặc hơn cả cuộc đời. Bọn họ giây phút nào cũng đều đang cầu khẩn, cần khẩn cho tiếng pháo khiến cho người ta phát điên kia, có thể ngừng lại ở giây tiếp theo.

Rất nhiều cơ sĩ của phân quán Prue, khóe miệng đều có chút trắng bệch. Đó là dấu hiệu của thiếu dưỡng khí. Trong tràng pháo kích khủng bố kia, bọn họ cảm giác bản thân mình, giống như một con cá đang ở trên bờ.

Thế nhưng, bọn họ cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nhất là khi ánh mắt của bọn họ hướng về phía cái gã mập mạp đang dương dương tự đắc kia, cùng với cả một trăm hai mươi chiến sĩ robot đang lạnh lùng ung dung kia, thì thứ bọn họ cảm thấy, chính là sự sùng bái đến ngũ thể đầu địa cùng với nhiệt huyết sôi trào.

Từ vị trí phân quán Prue, có thể thấy được mập mạp một cách rõ ràng.

Lúc này, mập mạp đang cùng đang cùng với các chiến sĩ robot Phỉ Quân, trốn ở phía sau các tòa nhà võ quán robot của các các đại lưu phái ở hai bên đại lộ số 1.

Mập mạp gần với giao lộ nhất, hắn đã mở ra khoang lái robot, ngồi xổm ở trên ghế lái mà nheo mắt hút thuốc. Tiếng bom nổ cuồng liệt kia, đối với hắn mà nói, tựa hồ chỉ là một chuỗi pháo đang ném ở trước mặt. Các chiến sĩ Phỉ Quân khác cũng không khác gì. Bọn họ có hút thuốc, có nghịch ngợm bàn tay, còn có đang vặn lại cái eo mỏi. Một số người trong đó đang cúi đầu, thậm chí còn như sắp ngủ.

Chiến đấu tròn một ngày, đối với cái đám không tim không phổi này mà nói, tựa hồ chỉ khiến cho bọn hắn cảm thấy uể oải mà thôi.

Trong phân quán Thái Lưu, lão Smith, Jefferey cùng với mấy đại trưởng lão đang trầm mặc mà nhìn tất cả những sự việc đang xảy ra trước mắt.

Bọn họ đang chờ đợi kết quả của trận chiến đấu này.

Mấy vị lão nhân chung quy cũng vẫn có chút lo lắng, không giống với họ, Cosmo, Bazz, Weatherill đám chiến sĩ trẻ tuổi này, thì lại xiết chặt nắm tay lại, không chút nào che giấu nhiệt huyết đang sôi trào của mình. Ở bên cạnh bọn họ, khoang lái robot tư nhân vẫn đang mở rộng. Chỉ cần cần thiết, bọn họ sẽ không chút do dự mà nhảy vào, gia nhập chiến đấu.

Mà hiện tại, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.

Mập mạp đã nói qua, đó là một tràng diễn xuất long trọng mà đặc sắc. Bọn họ, chỉ là khán giả.

Codell nhìn chăm chú vào màn hình ống nhòm.

Trên đại lộ số 1, từng tòa nhà bị pháo nổ cho đến trăm vết ngàn lỗ. Tòa nhà nhỏ kiểu cổ điển đối diện với võ quán Hắc Long đạo ở hai bên cao ốc ngân hàng, đã hoàn toàn bị đánh sụp. Gạch gỗ đá vỡ, đang không ngừng bắn tung tóe ra chung quanh trong vụ nổ, bụi bậm cuồn cuộn.

Đống bao cát chồng chất ở bên đường, sớm đã bị nát bấy, bị đạn pháo trực tiếp bắn trúng, làm bắn lên vô số cát vụn. Mảnh vải bọc bao cát rách nát lộn vòng trên không trung, đang xoay tròn giống như chong chóng, vãi ra bụi cát. Súng máy, tên lửa gác ở trên đống cát cùng với tường chống đạn kim loại ở trong chiến hào đã biến thành sắt vụn móp méo, liên tiếp có tuẫn bạo (*) của đạn dược từ trong chiến hào bộ binh bốc thẳng lên trời.

(*tuẫn trong từ tuẫn táng, bạo là nổ, anh em hiểu na ná là nổ lúc sắp tàn)

Mà bảy tám dãy chiến hào robot vắt ngang đại lộ, đã bị lột bỏ mất một nửa độ cao, lộ ra bùn đất ở phía dưới nền đường. Hài cốt của robot màu đen đang bùng cháy mãnh liệt, các vụ nổ liên miên không dứt như mưa rơi, làm bắn mảnh vỡ của robot lên vách tường của các tòa nhà hai bên, phát ra tiếng vang thật lớn.

Trong làn lửa đạn càn quét, tứ chi bị nổ đến tan nát bay lên trời, từng khối huyết nhục tàn chi lớn lộp bộp lạch bạch rớt xuống, va vào trong bụi bậm cát sỏi. Máu tươi lẫn lộn với bùn đất, bắn lan tới trên vách tường, trên mặt đất và trên đống bao cát. Một phiến hồ đặc đỏ sậm kia, khiến cho người trợn mắt kinh hãi.

Codell mê say nhìn những hình ảnh trước mắt.

Hỏa diễm thiêu đốt, bụi mù tận trời, chân tay cụt bay lượn, hài cốt bốc cháy,... Cái cảnh tượng huyễn lệ này, khiến cho hắn phảng phất như về lại năm tháng đi lính cho đế quốc Binalter, trước mặt quân đội đế quốc vô địch không thể chống cự, tất cả các kẻ địch đều bị mạnh mẽ nghiền nát! Để tái hiện ngày này, hắn đã ở trong căn cứ cô tịch của Bắc Minh, chờ đợi thật nhiều năm!

Hắn lại một lần nữa phất phất tay, robot chỉ huy, liền đánh ra đèn tín hiệu.

Nương theo nhóm lửa đạn bao trùm cuối cùng, tiểu đoàn 2 bắt đầu tiến lên.

Gần bốn trăm chiếc robot, bắt đầu chạy trốn với tốc độ cao. Bước chân nặng nề rậm rạp đan xen với nhau, đang làm rung động mặt đất, giống như vạn mã đang lao nhanh.

Không để cho đối thủ bất luận cơ hội nào! Đây là tư tưởng chiến lược nhất quán của Codell! Sau khi trút lửa đạn bao trùm quá số lượng, lại một laanf nữa đầu nhập binh lực tiến hành công kích như nghiền ép. Đối thủ không có cơ hội để phát huy uy lực áp chế đẳng cấp robot của bọn hắn! Mà quấy nhiễu điện tử của bọn hắn, tuy rằng đã phá hủy mất hệ thống thông tin chỉ huy của bên mình, đối với việc điều khiển robot cũng có ảnh hưởng, thế nhưng, trong chiến đấu tốc chiến tốc thắng như thế này, uy lực của quấy nhiễu điện tử, sẽ bị yếu đi trên diện rộng.

Chỉ cần, tiểu đoàn 2 có thể hình thành đột phá! Chiến đấu sẽ dễ như trở bàn tay.

Trong lúc thoáng qua, hai đại đội ở ngay đầu tiểu đoàn 2, đã xông vào được trận địa địch trong màn khói đặc cuồn cuộn.

Sau một lát, tiếng đạn pháo vừa mới yên lặng trong nháy mắt, lại một lần nữa vang lên. Mà kèm theo tiếng pháo, chính là tiếng kim loại va chạm kịch liệt khi robot áp sát chiến đấu.

Ba trăm chiếc robot màu đen hiện lên từ trong khói súng, hoàn toàn đang chém giết cùng với tiểu đoàn 2.

Những chiếc robot màu đen với vô số vết thương này, hiển nhiên chính là kẻ sống sót sau trận lửa đạn bao trùm. Bọn họ đang tiến hành sự chống cự cuối cùng.

Robot màu đỏ, giống như thủy triều mà cùng nhau dâng lên.

Thế nhưng, robot màu đen, vậy mà vẫn tử chiến không lùi!

Ba mươi chiếc robot màu đen kết thành trận hình phòng ngự hình tròn, chặt chẽ che chắn ở phía trước các robot màu đỏ. Bọn họ yểm hộ lẫn nhau, tiến thoái hợp lí. Trong chiến hào, trên phế tích của các tòa nhà sụp đổ, bay nhảy di chuyển liều mạng tác chiến.

Trong sự chém giết liều mạng của các robot àu đen, một chiếc lại một chiếc robot màu đỏ xông lên đầu tiên tiếp nối nhau ngã xuống. Áp chế đẳng cấp của robot đời thứ tám đối với robot đời thứ 6, tuyệt đối là áp đảo. Giống như trong Chiến Tranh Vùng Vịnh ở thời Trái Đất cổ, khi đầu đạn Uranium (*) của xe tăng quân Mỹ liên tiếp đục lỗ ở trên hai chiếc xe tăng của quân đội Iraq, thì đạn pháo của xe tăng Iraq, lại bị thiết giáp của xe tăng Mỹ đánh văng ra.

(*贫铀弹, bần do đạn, Depleted uranium shells, đạn xe tăng chứa uranium nghèo, có tính xuyên phá cực lớn, chuyên dùng để phá xe tăng và các công trình kiên cố.)

Bất quá, ưu thế về số lượng của các robot màu đỏ, đã bù đắp được khuyết điểm này. Bất cứ robot nào cũng không phải là vô địch. Dưới sự trùng kích như thủy triều của các robot màu đỏ, các robot màu đen cũng bắt đầu xuất hiện thương vong. Cô độc không địch nổi số đông như bọn họ, chỉ có thể lợi dụng sự phối hợp thành thạo, thay nhau đưa các robot có lồng năng lượng màu đỏ hoặc là đã mất đi sức chiến đấu đổi lại về phía sau của trận hình.

Song phương, giống như hai đàn hùng sư đang phát điên, hung mãnh đọ sức vật lộn giữa các phế tích hố bom. Đây không còn là sự thắng bại nữa rồi, đây là cuộc đấu của ý chí và tôn nghiêm!

Robot số 1 do mập mạp điều khiển, đã trở thành tử thần trong cảm nhận của tất cả các robot màu đỏ.

Chiếc robot màu đen này, trong con mắt của các chiến sĩ robot trong đoàn lính đánh thuê Huyết Sắc, tựa hồ không phải là do con người lái nữa rồi. Trên đại lộ số 1 Prue, hắn thủy chung vẫn đứng vững ở phía trước nhất của phòng tuyến, lao tới đâu, chỗ đó liền nổi lên một hồi tinh phong huyết vũ.

Đột tiến của hắn sắc bén giống như thiểm điện, rìu chiến trong tay hắn, các ngón tay ngón chân hắn, toàn thân của hắn mỗi nơi đều là vũ khí trí mạng. Phàm là robot bị hắn nhìn trúng, không có một chiếc nào có thể thoát chết.Cận chiến không giết được hắn, đạn pháo tầm xa cũng vô dụng.

Hắn giống như một con báo săn hung tàn, lần lượt sử dụng sự biến hướng quỷ dị mà né tránh đạn pháo. Lồng năng lượng bảo vệ trên người hắn, tối đa chính là màu đỏ nhạt, mà chỉ cần hắn hơi chút giảm bớt tiết tấu giết chóc rồi gia tăng tránh né, không được bao lâu, lại khôi phục lại màu xanh lam khiến cho người ta tuyệt vọng không gì sánh được.

Một chiếc lại một chiếc robot màu đỏ ngã xuống dưới tay hắn. Có một số là bị hắn thô bạo mà xông vào trong trận hình, dùng rìu chiến mà thẳng tay chém ngã. Có một số lại là bị hắn vô thanh vô tức từ phía sau quấn lên chém giết, còn có một số, thì bị hắn trực tiếp vác lên ném thành linh kiện tán lạc.

Nếu như không phải số lượng thủy chung vẫn chiếm ưu thế, nếu như không phải biết đây chính là kích cuối cùng của địch nhân trước khi dầu hết đèn tắt mà nói, rất nhiều chiến sĩ robot của đoàn lính đánh thuê Huyết Sắc, gần như là không dám xông lên.

Sư tử có hung mãnh tới cỡ nào đi chăng nữa, cũng có lúc mệt mỏi. Rốt cục, sau nhiều lần trùng kích như triều dâng của các robot màu đỏ, các robot màu đen đã bắt đầu lui về phía sau. Thương vong của bọn họ đang gia tăng, nhân số của bọn họ đang giảm bớt, bọn họ phải lợi dụng sự thọc sâu đang nắm ở trong tay, từng bước hóa giải thế xung phong của địch nhân.

Codell mặt không biểu tình mà nhìn vào ống nhòm màn hình. Hắn không nghĩ tới, sau khi trải qua cuộc tấn công hỏa lực hầu như dốc toàn lực của mình, phòng tuyến của địch nhân vậy mà lại không bị tan vỡ. Công kích của tiểu đoàn 2, đã trở thành trận địa chiến (*) giằng co. Cuộc trận địa chiến như thế này, còn không biết sẽ đánh tới lúc nào nữa!

(positional warfare, wiki giải thích là "Hình thái chiến tranh giữa hai lực lượng dàn ra thành thế trận", không rõ ràng lắm )

Trên màn hình, theo sự lui về của các robot màu đen, lại có hơn mười chiếc robot màu đen ở phía sau trận địa lại bắt đầu xông lên. Dưới sự chỉ huy của chiếc robot màu đen dị thường hung ác ngang ngược kia, đã ổn định lại được phòng tuyến, song phương lại một lần nữa rơi vào giằng co.

Codell dùng ngón tay nhéo nhéo mi tâm, sắc mặt xanh đen cắn chặt hàm răng!

Từng chiếc [Hỏa Nguyên Tố] ngã xuống ở tiền tuyến, đều là do hắn một tay huấn luyện ra. Trận chiến đầu tiên lại gặp phải tổn thất thảm trọng như vậy, chuyện này làm cho hắn không thể chịu đựng được!

Nhìn trên bản đồ, ở giữa các tòa cao ốc và ngã tư ở hai bên đại lộ số 1, có hàng loạt các lối đi nhỏ vắt ngang có thể chứa được hai chiếc robot cùng dàn hàng, Codell một quyền hung hắnh đấm xuống tay vịn của chiếc ghế đang ngồi, lạnh lùng nói: "Lệnh cho tiểu đoàn 3, từ hai cánh trái phải của ngã tư áp lên, lệnh cho đại đội đột kích trực thuộc, lập tức gia nhập tiến công!"

Trương Khải đang yếu ớt điều chỉnh phân cảnh của máy chụp ảnh, nỗ lực đem tất cả những sự việc đang xảy ra ở thị trấn Prue, đều ghi lại một cách hoàn chỉnh mà chân thực. Thể lực của hắn, đã ở trong cuộc pháo kích nửa giờ kia, biến mất hầu như không còn. Cho tới bây giờ, trong đầu còn đang từng trận mê muội.

Trong lỗ tai ong ong, đang truyền tới từng hồi khóc lóc.

Trương Khải đem một phân cảnh nhắm tới chủ nhân của tiếng khóc ở bên cạnh --- Một bé gái hai mắt sưng phù, khóc đến lê hoa đái vũ.

Một bé gái xinh xắn, có một mái tóc mềm mại đen nhánh và một đôi mắt to sáng ngời. Lúc nào, cô bé đang đứng ở trước bệ cửa sổ, cắn môi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cuộc chiến đấu ở ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại nức nở.

Trương Khải khe khẽ thở dài, vừa mấy giờ trước, dáng điệu của cô bé này khi đang hoan hô chiến thắng của các robot màu đen, cũng đã được hắn thu lại vào ống kính. Khí đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đang ửng hồng vì hưng phấn, hai mắt phát sáng, toàn thân, đều tràn đầy sức sống thanh xuân cùng sự vui sướng phát ra từ nội tâm.

Thế nhưng, không nghĩ tới chỉ qua mấy giờ, tất cả lại đến tình trạng này.

Trương Khải mở mở miệng, cố gắng an ủi cô bé khiến cho người ta lòng sinh yêu mến này, thế nhưng, lại không biết nên nói cái gì cho phải. Ai cũng biết, thất bại của các robot màu đen, đã không thể né tránh được nữa rồi.

Cô bé đang khóc, mà những người khác trong cao ốc, thì lại sắc mặt trắng bệch. Sự tuyệt vọng, đang bao phủ thị trấn Prue. Xa xa, trong nội thành của thành Trung Tâm, cũng là từng đợt âm thanh pháo súng liên tiếp. Trời đất tuy lớn, mọi người thế nhưng lại không còn chỗ nào có thể đi!

Phía dưới, đám robot màu đỏ như đàn kiến, lại bắt đầu một đợt bố trí mới.

Các robot nguyên bản vẫn dừng lại ở phía sau, toàn bộ đã bắt đầu ép vào, bọn hắn dọc theo các con đường nhỏ ở ngã tư, vu hồi về đại lộ số 1. Trong cả hai cánh của ngã tư, rậm rạp đều là robot phân tán!

Trương Khải thở dài, lấy tay tắt đi máy quay phim. Hắn cũng không muốn quay lại sự thất bại của đội ngũ màu đen này.

Cho dù vì thế mà mất việc cũng không quay!

Trương Khải cảm thấy, chí ít có một khoảng thời gian, những chiếc robot này và hắn, cùng với mọi người ở trong thị trấn Prue, đều như huyết mạch tương liên cùng chung mối thù. Tuy rằng song phương không có quan hệ gì, bất quá, cái cảm giác này, chính là vô cùng chân thực.

Thế nhưng, bàn tay của Trương Khải, trong nháy mắt khi chuẩn bị ấn xuống nút tắt máy, lại đã dừng lại rồi.

Hắn bỗng nhiên phát hiện ra trong một phân cảnh, có một bức ảnh cực kỳ quỷ dị --- Trong một góc chiến hào bộ binh bí mật, mấy con búp bê mô phỏng mặc quần áo của binh sĩ, đang bày ra đủ loại tư thế. Trên người của chúng, đeo đầy vải rách, lại còn có cả túi máu, rồi cả các khối thịt lợn.

Một quả đạn pháo trùng hợp bắn trúng nơi đó đột nhiên phát nổ. Trương Khải bị ánh chớp trong màn hình khiến cho giật mình một cái. Hắn thần tình cổ quái mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh --- Trong hình ảnh, huyết nhục đang bay tung tóe.

Nhịp tim của Trương Khải liền đập nhanh, một dự cảm, đang xui khiến hắn mau chóng đem tất cả các ống kính đều chuyển thành màn ảnh rộng.

Trong màn ảnh, các robto màu đỏ như thủy triều, đã hoàn toàn ép vào được. Toàn bộ ngã tư quảng trường số 1, tất cả đều là màu đỏ rậm rạp đang chen chúc.

Mà robot màu đen, tựa hồ đã buông tha chống cự. Bọn họ đang mau chóng lui về phía sau, quân binh tan rã. Trước mặt bọn họ, thế tiến công của các robot màu đỏ đột tiến trung ương càng mạnh mẽ hơn, đột tiến lại càng nhanh hơn nữa rồi.

Đỏ tiến đen lùi. Màu sắc lưu động trên màn ảnh khiến cho người ta hoa mắt thần mê.

Thế nhưng, khi chiếc robot màu đen vẫn đóng ở đầu tiên đã lùi qua được chiến hào robot cuối cùng, sự truy đuổi huyễn lệ này vậy mà lại tắc nghẽn mà dừng rồi.

Mặt đất, đang run rẩy, một tiếng sấm rền từ dưới lòng đất vang lên.

Thời gian, thoáng cái đã đọng lại rồi.

Mọi người kinh hãi nhìn chung quanh, không biết tới cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Cùng giống như vậy không biết làm sao, còn có những chiếc robot màu đỏ trong màn ảnh kia. Hành động của bọn hắn có chút chần chừ, một số robot thậm chí còn ngừng lại, quay đầu nhìn xung quanh. Những chiến sĩ luôn qua lại kề cận với cái chết này, bản năng đã ý thức được nguy hiểm.

Trong lúc bất ngờ, một tiếng sấm nổ từ dưới nền đất truyền tới phun ra khỏi cao ốc Ngân Hàng, nổ ầm trong không khí. Ngay sau đó, tiếng nổ liên hoàn càng thêm kịch liệt giống như nhịp trống điểm hồi, vây quanh các tòa nhà ở ngã tư số 1 mà mau chóng truyền ra, đinh tai nhức óc.

Giống như núi lửa bùng nổ, lại giống như trăm pháo của chiến hạm kiểu cũ cùng bắn, các cửa sổ, cửa chính ở dưới đáy của các tòa nhà ở ngã tư quảng trường số 1, đều phun ra vô số lửa nóng cuồn cuộn và bụi mù phi tán.

Trong vụ nổ khủng bố, từng tòa nhà bắt đầu nghiêng.

Vài giây sau, sóng xung kích khuếch tán với trung tâm là ngã tư quảng trường của đại lộ số 1 đã cuốn đi bụi bặm mù mịt đến không thể nhìn xuyên qua, cuồn cuộn mà đẩy về bốn phía, thổi lên tận tầng mây, che kín bầu trời!

Cao ốc Ngân Hàng đã không thấy rồi.

Cao ốc Trung tâm Thương mại Dellfein, cũng đã không thấy nữa rồi.

Tòa nhà Minh Tâm lưu, Tuyệt Sát Lưu, Phá Sơn Lưu, tất cả đều không thấy nữa rồi.

Trương Khải choáng váng, bé gái bên cạnh hắn cũng choáng váng.

Tất cả mọi người choáng váng, huyết dịch toàn thân trong giờ khắc này toàn bộ đã xộc thẳng lên đỉnh đầu. lại soạt một tiếng hạ xuống. Một luồng điện kích động từ đuôi cột sống theo lưng trực tiếp xông lên ót.

Không ai có thể tin tưởng được vào những gì đang xảy ra trước mắt -- Chỉ một khoảng khắc, tất cả các tòa nhà cao tầng ở ngã tư quảng trường số 1 hình vuông, đã biến mất toàn bộ!

Ngã tư quảng trường số 1, đã bị san thành đất bằng!

Mọi người gian nan mà chuyển dời con ngươi, sắc mặt tái nhợt hai mặt nhìn nhau, tựa hồ muốn từ trên người đối phương, chứng thực một đáp án vô cùng xác thực đến không thể nghi ngờ nào đó -- hàng trăm chiếc robot màu đỏ kia, đã xong đời.

Không cần chờ cho bụi bặm tan hết, chỉ cần nhìn phương hướng những tòa nhà lớn kia sập thì liền biết được, không có chiếc robot màu đỏ nào, có thể tránh được trận kiếp nạn khủng bố này!

Đây là tàn sát, một cuộc tàn sát được bày ra một cách tỉ mỉ!

-------*-------

----------oOo----------

Thất Thập Nhị Biên là một gã sợ chết.

Là một tiểu nhân vật sống ở trong một xó nhỏ cách không xa đầu đại lộ số 1 của thị trấn Prue, hắn trời sinh có một lá gan rất nhỏ. Với một kẻ bị đánh mà không dám phản kháng lại, cả ngày còn không dám bước ra khỏi nhà, chỉ biết ôm lấy máy tính nối mạng viết truyện ba xu đắm chìm vào trong ảo tưởng như hắn, sự sợ hãi đối với bên ngoài đã trở thành bản năng.

Tuy nhiên, giống như con chuột, may mắn cũng nhờ đó mà hắn lại có một sự mẫn cảm trời sinh đối với biến hóa nguy hiểm ở xung quanh mình. Và những tri thức hắn học được khi tìm hiểu thông tin để viết sách, cũng khiến cho hắn biết được khi nào cần phải co giò chạy trốn, và chạy trốn như thế nào.

Nhớ lại, khi cuộc chiến lưu phái nổ ra ở thành Trung Tâm, bằng linh cảm thiên phú của mình hắn đã thành công trốn chạy được trong khoảng khắc khi đàn robot hung ác màu đỏ kia ập đến đại lộ Prue và tàn sát tất cả mọi người.

Hồng hộc thở gấp trong một góc bí mật, nhìn những kẻ khác chạy ra ngoài bị những chiếc robot màu đỏ truy đuổi, hành hạ và bắn chết, Thất Thập Nhị Biên chỉ biết thở phào, cảm thấy may mắn cho số phận mình. Không chết là tốt rồi!

Tiếp đó, hắn thấy được đàn robot màu đỏ hung ác kia đã bị các robot màu đen còn hung hãn hơn kia tàn sát đến không còn manh giáp, đám bộ binh đi theo chúng cũng chịu chung số phận, không một kẻ nào có thể đào thoát được. Các thiên sứ màu đen kia sau khi dọn dẹp xong đàn ác ma kia, lại quay trở lại phòng tuyến trước đó mà bọn họ đã thiết lập sẵn, không hề nề hà mà lại tiếp tục công tác bảo vệ của mình.

Lác đác mấy người giống như Thất Thập Nhị Biên trốn trong các tòa nhà, vẫn còn sống sót sau cuộc thảm sát, giờ phút này đều đã ló mặt ra, mau mau chóng chóng vượt qua phòng tuyến --- các robot màu đen kia cũng không ngăn cản. Trong suy nghĩ của bọn họ, vị trí phân quán robot Prue Thái Lưu ở đằng sau phòng tuyến kia, có lẽ đã cho bọn họ cảm thấy một sự an toàn hơn hết thảy. Hiện giờ, nơi đó chính là nơi an toàn nhất!

Thất Thập Nhị Biên cũng biết được điều đó, thế nhưng hắn lại không cho là đúng. Nguy hiểm chính là thứ mà hắn mẫn cảm nhất đấy. Ở ngoài kia, vẫn còn rất nhiều robot màu đỏ đang bao vây lại đây. Theo suy đoán của hắn, chỗ mà các robot màu đen đang bảo vệ kia rất có thể sẽ trở thành mục tiêu bị tấn công hung mãnh nhất, và các robot màu đỏ bị thảm sát kia chỉ là bước dạo đầu của vở bi kịch mà thôi. Vậy nên, phân quán Prue Thái Lưu, không thể vào!

Cổ nhân đã dạy, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Và Thất Thập Nhị Biên, hắn cũng đi ra khỏi nơi trú ẩn và vượt qua phòng tuyến. Thế nhưng, hắn lại không hề đi tới phân quán Prue Thái Lưu như những kẻ khác mà lại len lén trốn tới trước một tòa nhà ở sau Cao Ốc Ngân Hàng, cách phân quán Thái Lưu đủ xa và cũng đủ gần không xa quá vòng bảo vệ --- Rất mâu thuẫn nhưng hắn muốn tìm lại một cảm giác an toàn, để ổn định lại tâm lý bản thân. Tòa nhà này, cũng không quá cao không quá thấp, tách rời quan hệ với cả hai phe, đủ để cho hắn ẩn nấp một cách yên ổn. Chờ cho đám robot màu đỏ công tới đây, hắn sẽ nhân cơ hội hai phe đánh nhau không để ý mà chạy trốn chết.

Ở đây, vừa vặn có một gian phòng có cửa sổ nhìn ra đại lộ số 1. Thất Thập Nhị Biên dọn dẹp lại gian phòng, sau đó lại ngồi tính toán xem số lương khô và nước uống hắn đã chuẩn bị từ trước xem có thể đủ cho hắn dư dả đến khi thoát khỏi chốn hỗn loạn này hay không. Lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại, không biết làm sao hắn lại ngủ quên mất, hắn đã quá mệt mỏi rồi.

...

"Ầm ầm" Có tiếng pháo nổ đã đánh thức Thất Thập Nhị Biên từ trong mộng đẹp, hắn liền giật mình, theo bản năng co rúm người lại. Sau một hồi, nhận ra mình vẫn an toàn, sắc mặt mới hồng trở lại, len lén đưa mắt ra ngoài của sổ, nhìn về phía đại lộ số 1 nơi tiếng pháo truyền tới.

Đầu tiên là hắn thấy các robot màu đen đang rút lui dần dần về phía phân quán Prue, và sau đó, chính là một luồng hồng thủy các robot màu đỏ tràn tới, ngập đầy các con đường xung quanh đại lộ số 1 Prue, số lượng kinh khủng khiến cho khuôn mặt vừa hồng trở lại của Thất Thập Nhị Biên lại trở nên trắng bệch.

"Không chạy lúc này thì còn lúc nào nữa?"

Thất Thập Nhị Biên quyết đoán rất nhanh, mau chóng phi người túm lấy hành lí. Thế nhưng, chưa kịp chạy ra khỏi phòng thì một tiếng nổ kinh hoàng đã vang lên rền rĩ, kéo theo đó là một loạt các tiếng nổ chát chúa khác. Cửa sổ nổ tan tành, cột chống gian phòng gãy đổ, bụi bặm đồ vật bắn tung, sàn nhà dưới chân hắn đột nhiên rung chuyển, vỡ nát rồi sụp xuống.

Thất Thập Nhị Biên luống cuống liều mạng níu bám đễ giữ vững thân mình khỏi bị rơi xuống, thế nhưng, hắn không thể chống lại sự hung mãnh của vụ nổ bom, trần nhà đã sụp xuống và đè lên người hắn, tiến đưa chặng đường nhân sinh của kẻ cơ hội về với chung kết.

Trợn mắt nhìn mảng trần nhà to lớn dần dần choán hết tầm mắt mình, ý nghĩ cuối cùng của Thất Thập Nhị Biên trước khi chết chính là:

"Thằng c*ó chết nào lại đã đặt bom ở đây, làm hại ông mày. Ông mày chết sẽ không tha cho mày đâu, con mẹ nó...!!!!"

...

Đang cười thầm một cách khả ố ở trước phân phán Prue Thái Lưu, tự nhiên, mập mạp lại cảm thấy ngứa mũi, rất muốn hắt xì một cái, thế nhưng lại dằn mình kiềm chế được,thịt béo rung lên. Cẩn thận nghĩ lại, mắt liền trợn trừng như muốn nứt ra, nhìn rừng tòa nhà đang bị nổ thành bình địa ở trước mặt, nghiến răng căm hận nói:

"Chết rồi mà còn chơi ông đây hả, không có cửa đâu!"

Đêm hôm chém tí, còn mấy chương tuần sau sẽ bù


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.