Uyên ương khấu, là thời đại này vốn đã có, vẫn là trước đây từng có một vị tiền bối xuyên không đến thời đại này, tạo ra uyên ương khấu?
Uyên ương khấu tuy rằng theo truyền thuyết là đã có từ thời Trung Quốc cổ đại, nhưng uyên ương khấu ở hiện đại đã trải qua một đoạn phát triển khá dài, hẳn là phải có bất đồng với uyên ương khấu cổ đại. Nhưng uyên ương khấu trong tay này lại giống như đúc với cái ở hiện đại.
Điều này khiến nàng không thể không hoài nghi từng có người xuyên không trước nàng.
Nhưng chân tướng như thế nào, còn phải chờ nàng trưởng thành, nói bóng nói gió hỏi Lăng Hiên mới được.
Vân Mộng Sơ làm bộ như kinh ngạc nhìn uyên ương khấu vài giây, bàn tay nhỏ bé cầm nó giơ tới giơ lui, thân thể dựa vào người Từ Thư Uyển, không phải nàng muốn dựa vào người mỹ nhân, là nàng thật sự đứng mệt mỏi, muốn tìm người chống đỡ.
Từ Thư Uyển quả nhiên là một tiểu di cực kì thiện giải nhân ý, lập tức đưa tay ôm lấy nàng, ôn nhu hỏi nàng, “Mệt rồi sao.”
Nàng vẫn thưởng thức uyên ương khấu trong tay, nhưng chơi lâu như vậy lại không có chút dấu hiệu sẽ cởi bỏ. Lăng Hiên thấy vậy, dần dần buông tha hi vọng.
Nhưng ngay khi hắn định quay đầu nói chuyện với Sở Thiên Hựu, uyên ương khấu trong tay Vân Mộng Sơ bỗng nhiên, cởi bỏ.
Nàng mỗi tay cầm lấy một nửa, nhìn uyên ương khấu trong tay, như thể cảm thấy rất tân kỳ, không biết vì sao bọn chúng bỗng nhiên tách nhau ra.
Lăng Hiên nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện suy nghĩ sâu xa, trong đầu nhớ lại lời Thất Nguyệt đại sư nói:
“Đây là một loại liên hoàn khấu mà hắn phi thường thích, ngươi giữ đi, nếu tương lai có một tiểu cô nương chưa đến ba tuổi có thể tự tay cởi bỏ liên hoàn khấu này, thì nàng chính là nữ đệ tử duy nhất trong kiếp này của ngươi. Nữ đệ tử này của ngươi tuy không phải là mẫu nghi thiên hạ, thống soái lục cung, nhưng sẽ vinh hoa cả đời, lưu lại tiếng thơm trong sử sách.”
Hắn nhìn tiểu cô nương trước mắt, thoạt nhìn có chút yên lặng, so với tiểu hài tử đúng là có chút bất đồng. Vân Mộng Sơ sẽ trở thành người mà Thất Nguyệt đại sư nói sao?
Thất Nguyệt đại sư cả đời tiên đoán chưa bao giờ lầm. Trước đây, hắn từng cho mượn loại liên hoàn khấu này không ít lần, tuy rằng thỉnh thoảng có người có thể cởi bỏ, nhưng trong số những tiểu cô nương chưa đến ba tuổi, đều không có ai có thể cởi bỏ, Vân Mộng Sơ là người đầu tiên.
Nữ đệ tữ duy nhất cả đời mình thật là nàng?
Hắn thu đồ đệ trước nay chỉ luôn chú ý duyên phận, ít xem tài hoa, không xem tuổi, chỉ xem người này có duyên với mình không. Cho nên đệ tử của hắn phần lớn đều nhập môn khi còn nhỏ. Tính đến nay, hắn chính thức thu đồ đệ tổng cộng năm người tính luôn cả thế tử, đều nhận vào khi bọn họ chưa đủ năm tuổi, thế tử là người sớm nhất, mới hơn một tuổi, người trễ nhất là lúc hơn bốn tuổi.
Đồ đệ của hắn, hiện tại đã có hai người trưởng thành, đều từng đậu Trạng nguyên. Ánh mắt của người đời vì vậy bắt đầu đặt ở trên người hắn. Học sinh của hắn cũng càng ngày càng nhiều, đến bây giờ đã dần dần trải rộng thiên hạ. Khi danh tiếng hắn đã đi khắp Đại Chu hoàng triều, hắn từng đến bái phỏng Thất Nguyệt đại sư một lần. Thất Nguyệt đại sư tiên đoán, hắn cả đời sẽ có sáu đệ tử, đều là nhân trung long phượng, năm người đầu là nam đệ tử, người cuối cùng là một nữ đệ tử.
Về phần nữ đệ tử mà hắn sắp sửa nhận này, Thất Nguyệt đại sư kỳ thực còn để lại một câu ý vị thâm trường…
Chẳng lẽ là Vân Mộng Sơ?
Hắn chậm rãi đến bên cạnh Vân Mộng Sơ, nhìn liên hoàn khấu rõ ràng đã bị gỡ thành hai nửa trên tay nàng, hòa ái cười với nàng, “Con có muốn làm đệ tử của ta không?”
Vân Mộng Sơ nghiêng đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, bộ dạng ngơ ngác nhìn hắn, như thể không hiểu lắm hắn đang nói cái gì.
Lăng Hiên nhìn nàng, cười, “Thật sự là một đứa nhỏ nhu thuận. Như vậy đi, nếu con đáp ứng làm đệ tử của ta, thì đưa liên hoàn khấu cho ta, ta sẽ kết nó lại một lần nữa cho con chơi. Nếu con không đáp ứng, thì giữ lại liên hoàn khấu, thế nào?” Hắn nói xong, cũng không quản Vân Mộng Sơ có thể nghe hiểu hay không, liền vươn tay lẳng lặng chờ đợi.
Vân Mộng Sơ yên lặng nhìn bàn tay Lăng Hiên duỗi đến trước mình, vị sư phụ này đương nhiên là phải nhận, một người có thể khiến thế tử của vương phủ nhận làm sư phụ, tất nhiên có chỗ phi phàm hơn người. Nếu nàng làm đệ tử của hắn, hiển nhiên là rất có lợi. Huống chi, làm đệ tử của hắn, nghĩa là sẽ thành sư muội của thế tử, vô luận thế nào, có cái danh hào sư muội của thế tử, mọi người tối thiểu ở ngoài mặt sẽ đối tốt với nàng.
Bên kia, Vương phi và Từ Thư Uyển cẩn thận quan sát phản ứng của nàng. Từ Thư Uyển trong lòng dị thường khẩn trương, nàng phi thường hi vọng Vân Mộng Sơ có thể bái Lăng Hiên tiên sinh làm sư phụ, nàng nhấp mím môi, đang định mở miệng dỗ Vân Mộng Sơ giao ra liên hoàn khấu thì thấy Vân Mộng Sơ do dự vươn bàn tay nhỏ bé, cầm món đồ đặt vào tay Lăng Hiên, miệng có chút mơ hồ nói: “Tặng…”
Lăng Hiên nhận lấy liên hoàn khấu, hai tay xoa lại với nhau, một lần nữa giao liên hoàn khấu cho Vân Mộng Sơ, cười nói: “Được, từ hôm nay trở đi, con là đệ tử thứ sáu của ta. Ta thu đệ tử không nhiều tục lễ, không cần phải dâng hương bái thiên địa, chỉ cần hữu duyên là được, chờ con lớn hơn một chút, ta sẽ thông cáo thiên hạ, tự mình dạy con.”
Từ Thư Uyển mừng rỡ, nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ, cám ơn Lăng Hiên tiên sinh đi, nói tạ, tiểu di đã dạy con đó, tạ —— tạ —— “
Nàng nhìn Lăng Hiên tiên sinh, hơi hơi nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Tạ —— tạ —— “
Vương phi ở bên cạnh nói: “Thiên Hựu cuối cùng có một tiểu sư muội. Từ sườn phi, chúc mừng, Tiểu Sơ tương lai tất thành châu báu.”
“Tạ Vương phi cát ngôn.” Từ Thư Uyển khẽ quỳ gối, sau lại nói với Lăng Hiên tiên sinh: “Tiên sinh có thể để ý tới Tiểu Sơ, thật sự là phúc phận của nàng, ta nhất định sẽ nhường nàng đi theo tiên sinh cố gắn học tập, thỉnh tiên sinh không cần băn khoăn.”
Lăng Hiên khẽ gật đầu, “Đây là tự nhiên.”
Lúc này, Triệu phu nhân dắt con gái của mình cùng Sở Thiên Ninh, Sở Thiên Hi trở về. Triệu phu nhân nghe được chuyện này liền gật đầu chúc mừng. Sở Thiên Ninh hừ lạnh một tiếng, rất có ý khinh thường.
Không nghĩ tới nha đầu Vân Mộng Sơ không rõ lai lịch này thế nhưng có vận may tốt đến vậy.
Bất quá, cho dù may mắn đến cỡ nào, hèn mọn vẫn là hội hèn mọn, Vân Mộng Sơ vẫn là một nha đầu không rõ lai lịch, không thể tạo nổi sóng gió gì.
Sở Thiên Hi sau khi biết được, đầu tiên là chúc mừng hai câu, sau đó hơi hơi rũ mắt xuống, trong mắt rõ ràng lóe lên ghen tị cùng không cam lòng.
Vân Mộng Sơ thận trọng lưu ý đến điểm này, trong lòng âm thầm cảnh giác Sở Thiên Hi.
Triệu gia ca ca Triệu Diệc Tuấn là đứa nhỏ lớn tuổi nhất, lịch sự nói vài câu chúc mừng. Triệu Diệc Như thì chu miệng không vui, nhỏ giọng nói thầm, “Vì sao thu nàng mà không thu ta, ta chỗ nào không bằng nàng?”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn có vài người nghe được.
Vân Mộng Sơ nghe được nhưng coi như không nghe thấy, từ tai này đi qua tai kia. Triệu phu nhân thì hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Diệc Như một cái, rồi quay sang cười làm lành với Từ Thư Uyển.
Mà Sở Thiên Hựu…
Trên mặt Sở Thiên Hựu, thế nhưng xuất hiện một tia châm chọc hiếm thấy, phảng phất như đang châm chọc Triệu Diệc Như, cũng phảng phất như đang châm chọc bản thân.
Vân Mộng Sơ nhất thời khiếp sợ không thôi, trên mặt Sở Thiên Hựu thế nhưng xuất hiện biểu cảm không phải là lạnh lùng hay nhíu mày, hơn nữa lại là vì Triệu gia Triệu Diệc Như. Thế này cực kì không bình thường.
Nàng hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai Từ Thư Uyển, giãy dụa muốn xuống đất. Từ Thư Uyển đã bế nàng một hồi lâu, hiện tại khối lượng của nàng đã không phải nhẹ, thể chất Từ Thư Uyển yếu kém như vậy, sao có thể ôm lâu, nàng vẫn là tự mình đứng xuống đất đứng thì hơn.
Từ Thư Uyển cảm nhận được động tác của nàng, có chút sửng sốt, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt nàng xuống dưới, để nàng đứng trên mặt đất.
Nàng nhúc nhích cặp chân ngắn, có chút lung lay đi tới bên cạnh Lăng Hiên, ngửa đầu nhìn hắn.
Vương phi thấy thế cười nói: “Nhỏ như vậy đã biết tìm sư phụ rồi a?”
Lăng Hiên cười hề hề cúi đầu, đối với đệ tử nhà mình, Lăng Hiên vô luận thế nào ở mặt ngoài đều sẽ cười, “Tiểu Sơ? Có chuyện gì sao?”
Vân Mộng Sơ còn nhỏ như vậy, Lăng Hiên đương nhiên không trông cậy vào nàng sẽ nói ra cái gì, chỉ là ở mặt ngoài hỏi một câu mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới, Vân Mộng Sơ lại đứt quãng, như thể không quá thuần thục, nói: “Sư… Phụ…” Vừa nói vừa vươn tay, nhẹ nhàng kéo ngoại bào của Lăng Hiên.
Lăng Hiên nhất thời có chút khiếp sợ xem nàng, liền vươn tay ôm lấy nàng, cẩn thận đánh giá đứa nhỏ phảng phất có chút ngây thơ, ha ha cười nói: “Giỏ lắm, Lăng Hiên ta lần này lại thu được một đồ đệ giỏi, nhỏ như vậy đã biết gọi sư phụ, không hề kém các sư huynh của con nha, có phải không Thiên Hựu?” Lăng Hiên nói xong, nhìn về phía Sở Thiên Hựu đang đứng lẳng lặng cách đó không xa.
Sở Thiên Hựu chỉ lạnh nhạt nhìn Lăng Hiên và Vân Mộng Sơ, như trước không đáp lời.
Lăng Hiên âm thầm bĩu môi, tên tiểu quỷ này thật đúng là không đáng yêu, còn không biết cười với sư phụ một cái.
Vân Mộng Sơ ngược lại quay sang mỉm cười ngọt ngào với Sở Thiên Hựu, tựa hồ vẫn còn vị thế tử đã quan tâm mình mấy lần. Điều này khiến Sở Thiên Hựu có chút sửng sốt, biểu cảm nhịn không được trở nên có chút cứng ngắc, như thể muốn cười lại, nhưng lại quên nên cười thế nào.
Có lẽ, từ khi hắn bị người chí thân phản bội, nguyên bản tính tình vốn không thích cười, lại càng thêm không nhớ rõ nên cười như thế nào.
Lăng Hiên buông Vân Mộng Sơ xuống, dặn dò Từ Thư Uyển vài câu, xong phải đi khảo vấn Sở Thiên Hựu công khóa.
Đại ý của Lăng Hiên là trước nhận Vân Mộng Sơ, chờ nàng lớn hơn một chút, mới công khai tin tức nàng là đệ tử của mình.
Dù sao mấy đệ tử trước của hắn cũng đều đợi đến khi đủ năm tuổi mới công khai, ngay cả thế tử cũng không ngoại lệ.
Từ Thư Uyển đương nhiên là một ngụm đáp ứng, Vân Mộng Sơ bây giờ còn quá nhỏ, nàng cũng không muốn Vân Mộng Sơ nhỏ như vậy đã phải đối mặt nhiều ánh mắt như vậy.
Dù sao, trở thành đệ tử của Lăng Hiên, liền đại biểu trở thành quý nhân trong triều. Vân Mộng Sơ sau này chính là sư muội của Đại hoàng tử và thế tử, loại thân phận khiến người ta không thể không ghé mắt này, tạm thời không cần bại lộ, dù sao tiếp xúc với những thứ này quá sớm, sẽ bất lợi cho đứa nhỏ trưởng thành.
Cho nên, chân chính bái sư tạm thời chậm lại.