Dù sao chiều cao của Vân Mộng Sơ chỉ có bấy nhiêu đó, tuy rằng so với những nữ hài tử khác, như vậy cũng không tính thấp, thậm chí còn xem như hơi cao, nhưng nàng hiện tại cải trang thành nam hài, mà đối với nam hài tử mà nói, bảy tám tuổi mà chỉ cao cỡ chừng này thì không tính là cao bao nhiêu.
Lúc trước khi Tân quản sự gặp nàng còn kinh ngạc rất lâu đó thôi…
Không thể tin được đông gia chân chính của mình lại là một người trẻ tuổi như vậy.
Cho nên, khi nghe Tiêu Hàm chất vấn, Vân Mộng Sơ đã sớm không thấy gì lạ, nhàm đến mức không thèm trách cứ hắn, “Đúng vậy, ta chính là đông gia ở đây, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?”
Tiêu Hàm cau mày nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi thật sự là quản sự ở đây?”
Vân Mộng Sơ lạnh nhạt nói: “Khách quan tuổi nhỏ như vậy có thể đến chỗ ta mua này nọ, ta vì sao không thể làm chủ nơi này?”
Tiêu Hàm bị nghẹn, nhất thời càng thêm bực bội, “Ngươi là đông gia, vậy mà dám dùng loại thái độ này nói chuyện với ta? Kem bảo vệ da cao cấp rõ ràng là sản phẩm trong cửa hàng của ngươi, vì sao lại nói với ta là không có? Tính lừa gạt ta sao?”
Vân Mộng Sơ ra hiệu bảo tiểu nhị rót chén trà mời Tiêu Hàm, nàng tự mình bưng nước trà đưa tới cho Tiêu Hàm, nói: “Vị công tử này, ngài trước uống một ngụm trà bớt giận. Chuyện mà ngài nói, chúng ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp giải quyết.”
Có câu, đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười. Tiêu Hàm ít nhiều cũng là công tử danh môn có chút hàm dưỡng, thấy Vân Mộng Sơ tươi cười với mình, hắn đành phải tiếp nhận chén trà từ tay nàng, uống một ngụm có lệ, rồi nói: “Không biết vị đông gia này có thể cho lời giải thích gì?”
“Ta tên là Cảnh Ngôn.” Nàng bình thản nói, “Vị công tử này cứ gọi là ta Cảnh Ngôn là được. Không biết công tử vì sao nhất định phải mua được loại kem bảo vệ da cao cấp đó?”
Tiêu Hàm khẽ mím môi, một lát sau mới nói: “Ta mua để tặng cho mẫu thân ta. Mẫu thân ta rất thích hàng ở chỗ các ngươi.”
Vân Mộng Sơ nghe vậy, có chút sửng sốt. Tiêu Hàm thật đúng là một đứa nhỏ hiếu thuận, nàng bỗng nhiên minh bạch vì sao mỗi khi ở trước mặt Tiêu phu nhân, Tiêu Hàm đều rất nhu thuận nghe lời, hẳn là cũng giống như nàng thích làm nũng trước mặt Từ Thư Uyển.
Về phần Tiêu phu nhân…
Vân Mộng Sơ nhớ tới khuôn mặt ôn nhu của Tiêu phu nhân, tuy rằng người này không có quan hệ gì với nàng, nhưng dù sao trượng phu của Tiêu phu nhân đến bây giờ vẫn tâm tâm niệm niệm mẹ ruột của khối thân thể này. Trong lòng nàng cứ loáng thoáng cảm thấy có chút thua thiệt Tiêu phu nhân, coi như là trả nợ thay cho nguyên chủ.
Nàng nghĩ nghĩ, quay ra nói với người phía sau: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta có chuyện muốn nói với vị công tử này một lát.”
Tân quản sự dẫn tiểu nhị đi xuống. Tiêu Hàm nghĩ một lát cũng bảo gia đinh của mình lui xuống. Xong xuôi đâu đó, hắn khó hiểu hỏi: “Ngươi vì sao phải bảo bọn họ đều lui xuống?”
Vân Mộng Sơ cười nói: “Vì ta muốn tặng cho công tử một cái ưu đãi, đương nhiên là phải tránh mặt người khác, bằng không nếu để bọn họ biết ta có thể chấp nhận ngoại lệ, chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, cửa hàng của ta tương lai sống yên thế nào được!”
Tiêu Hàm nghe vậy, sắc mặt liền vui vẻ, “Cảnh Ngôn đúng không? Ngươi quyết định sẽ cho bản công tử một ngoại lệ? Bất quá, ngươi thực biết nhìn người, nếu chọc tức bản công tử, cửa hàng các ngươi cũng đừng hòng tiếp tục buôn bán nữa.”
“Không phải.” Vân Mộng Sơ nhẹ nhàng lắc đầu, thấy sắc mặt Tiêu Hàm nháy mắt trầm xuống, nàng làm như không có việc gì, tiếp tục nói: “Ta có thứ khác muốn tặng cho công tử.”
“Không là kem bảo vệ da cao cấp?” Tiêu Hàm nhíu mày, “Mấy loại kem bảo vệ da khác của các ngươi tuy rằng không tệ, nhưng vẫn kém loại cao cấp, mẫu thân ta chỉ dùng loại tốt nhất, ngươi không cần lấy mấy loại thứ phẩm đó ra để hù ta.”
“Không phải là thứ phẩm.” Vân Mộng Sơ cười nói: “Là một sản phẩm mới mà Như Ngọc Lâu chúng ta vừa mới nghiên cứu xong. Ta tin tưởng hiệu quả sẽ không thu kém loại kem bảo vệ da cao cấp. Ta sẽ tặng cho công tử một ít.”
“Tặng?” Tiêu Hàm nói, “Không cần, ta không thiếu tiền, ngươi vì sao không bán cho ta kem bảo vệ da cao cấp.”
Vân Mộng Sơ nghe vậy, khóe miệng có chút run rẩy, “Công tử, thật có lỗi, kem bảo vệ da cao cấp của Như Ngọc Lâu là hàng số lượng có hạn, mỗi đợt chỉ có thể làm ra chừng ấy sản phẩm, bán xong rồi liền không có. Cho dù chính là ngài tìm đến chúng ta, chúng ta cũng không thể có thêm. Đâu cũng là vì sao Như Ngọc Lâu phải giới hạn số lượng kem bảo vệ da cao cấp được bán, thỉnh công tử có thể thông cảm.”
Mặt mày Tiêu Hàm tràn đầy không tin, “Các ngươi mở cửa làm buôn bán, thế nhưng hết hàng là thế nào? Các ngươi có muốn tiếp tục làm ăn nữa hay không!”
Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân phải cố nhịn xuống cơn tức này. Thật sự không thể hiểu nổi vì sao đứa nhỏ rõ ràng ở trước mặt Tiêu phu nhân thì vô cùng nhu thuận, đến khi đứng trước mặt nàng lại biến thành ác ma.
“Công tử, chúng ta quả thật không còn kem bảo vệ da cao cấp, muốn mua thì phải đợi tháng sau. Ta vì muốn bày tỏ thành ý của mình, nên mới nguyện ý ngoại lệ tặng cho công tử một sản phẩm khác. Nếu công tử vẫn muốn ép buộc làm khó người khác, vậy thì Như Ngọc Lâu ta cũng không phải nơi sợ phiền phức!”
Tuy rằng nghe nói Tiêu gia là một gia tộc không nhỏ, nhưng nếu thật sự bị ép buộc nóng nảy, nàng sẽ đi nhờ Thất Nguyệt hỗ trợ.
Tiêu Hàm kinh ngạc nhìn nàng, nhịn không được hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”
“Ta không biết.” Ranh con, tỷ tỷ làm sao có thể không biết ngươi là ai!
“Ta chính là Tiêu Hàm, ta là người của Tiêu gia. Đắc tội Tiêu gia, ngươi nên biết là sẽ không hay ho đâu.”
“Người Tiêu gia sao…” Nàng dùng khẩu khí cực kỳ ôn hoà nói, “Thật sự là thất kính, ta tuy rằng từng nghe nói qua Tiêu gia, nhưng ta nghe nói Tiêu gia là một gia tộc rất biết thủ lễ, không giống như Tiêu Hàm công tử, có thể tùy ý đem quyền thế trong nhà ra để trấn áp người khác. Không biết trưởng bối của Tiêu gia nếu thấy được tác phong này của Tiêu công tử, sẽ có suy nghĩ gì.”
“Ngươi…” Tiêu Hàm chỉa ngón tay vào mặt nàng lại nói không ra lời. Hắn xưa nay hận nhất là có người người nhắc đến trưởng bối của hắn, bởi vì phụ thân hắn căn bản không thèm để ý đến hắn, từ nhỏ đến lớn đều là mẫu thân một tay chăm sóc hắn!
Nghĩ đến đây, Tiêu Hàm kích động đứng lên, không ngờ bị vạt áo làm vướng chân, đứng không vững, bỗng chốc té ngã về phía trước.
Lúc này Vân Mộng Sơ đang đứng trước mặt hắn chờ hắn nói tiếp câu cuối, không nghĩ đến hắn thế nhưng đứng lên, thậm chí còn chưa kịp đứng vững đã ngã sấp xuống…
Nàng vội vàng lui về phía sau, ai ngờ bởi vì động tác quá nhanh, cũng bị vạt áo của mình làm vướng chân, nhất thời cũng đứng không yên. Mắt thấy bản thân đang ngã về phía Tiêu Hàm, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn buông xuống.
Quả nhiên… Đau quá!
Động tác của hai người có thể tóm gọn một câu là: đè và bị đè, cơ hồ đồng thời ngã xuống đất.
Vân Mộng Sơ cảm giác tấm lưng mình bị nện xuống sàn, đau nhịn không được, theo bản năng kêu lên một tiếng. Nhưng ngay ở giây tiếp theo, nàng lập tức hoàn hồn, vội bưng kín miệng, trừng lớn hai mắt.
Nàng… nàng sao có thể bất cẩn dùng giọng nói của mình kêu lên…
Trời ạ, ngàn vạn đừng để tên Tiêu Hàm kia phát hiện nha.
Đáng tiếc, Vân Mộng Sơ lại nhìn thấy Tiêu Hàm đang vô cùng kinh ngạc nhìn mình.