[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 75 : DÂM BỤT LẬP GIA ĐÌNH




Do dự hồi lâu, Vân Mộng Sơ mới hỏi Từ Thư Uyển: “Tiểu di, vì sao không sinh một đứa trẻ trước khi Vương phi gả vào?”

Từ Thư Uyển dừng một lát, biểu cảm trở nên chua xót, “Tiểu Sơ, đại ca lúc đó coi như là dùng sức mạnh nhét tiểu di vào trong vương phủ, Vương gia chẳng qua là nể mặt ông ngoại con nên mới giữ ta ở trong vương phủ, cho tiểu di một cái chức danh, nhưng Vương gia căn bản rất ít… Trong lòng ông ấy nghĩ đến người khác… Cho dù ngẫu nhiên… Cũng chỉ xem tiểu di là người nọ thôi. Số lần vốn dĩ rất ít, muốn sinh đứa nhỏ cũng không quá dễ dàng. Huống chi, việc đứa con trai đầu tiên lại là con của thiếp vốn không thể xuất hiện, hơn nữa Vương gia vô tâm với tiểu di, nếu để xuất hiện việc như vậy, chính là nỗi bi ai cho cả tiểu di và đứa trẻ đó. Cho nên, lúc đó, tiểu di đã vụng trộm dùng thuốc tránh thai.”

Nghe Từ Thư Uyển kể xong, Vân Mộng Sơ thầm than cuộc sống của nữ tử cổ đại thật không dễ, làm thiếp càng không dễ. Bất kể tương lai thế nào, chẳng sợ phải đào hôn, nàng cũng tuyệt đối không làm thiếp!

Buổi tối, Vân Mộng Sơ ngồi trong phòng đọc sách, Dâm Bụt đứng hầu bên cạnh, bộ dạng ngắc ngứ, cứ muốn nói lại thôi.

Kỳ thực Dâm Bụt có một khuyết điểm không lớn cũng không nhỏ, đó là mỗi khi có cái gì nghi vấn, quả thật không thể giấu được, đã quen phải hỏi rõ ràng, hiện tại cũng vậy.

Vân Mộng Sơ buông sách xuống, mỉm cười nhìn Dâm Bụt, nhẹ nhàng nói: “Dâm Bụt tỷ tỷ, có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”

Dâm Bụt ngượng ngùng cười cười, “Đúng là không có chuyện gì giấu được tiểu thư, nô tì có chút tò mò về người mà hôm nay tiểu thư mang về.”

Quả nhiên là chuyện này.

Vân Mộng Sơ làm như vừa nhớ lại đến, “À? Từ Vân sao? Ngươi dàn xếp nàng thế nào rồi?”

Dâm Bụt do dự một lát, “Tiểu thư, ngài nói để Từ Vân bắt đầu làm từ nha hoàn tam cấp, nên nô tì liền thu xếp cho nàng ở trong phòng của nha hoàn tam cấp. Nhưng mà, tiểu thư, nàng ta không là ngài cố ý mua về sao? Tiểu thư vì sao chỉ để cho nàng ta làm nha hoàn tam cấp.”

Vân Mộng Sơ cười cười, “Nàng ta tuy rằng là ta cố ý mua trở về, nhưng ta làm sao biết chắc nàng ta sẽ tốt a? Đương nhiên phải thử một lần mới biết được. Nếu nàng ta không tốt, như vậy số bạc mà ta trả cho nàng xem như là giúp nàng một phen, ta cũng không thiếu chút tiền đó. Nếu nàng ta tốt, ta không phải đã mua về món có giá hời sao? Cho nên. mấy ngày này, ngươi phải giúp ta lưu tâm nàng một chút, xem nàng có xứng đáng bồi dưỡng hay không. Nếu nàng thật sự tốt, ngươi hãy cân nhắc rồi báo cho ta.”

Dâm Bụt nghe xong, minh bạch gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, nô tì nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”

“Không cần nhắc lại chuyện này, ngươi cứ nhớ kỹ là được.” Vân Mộng Sơ cười tủm tỉm nhìn Dâm Bụt. Bộ dáng của nàng, nếu chỉ nhìn thoáng qua ở mặt ngoài, có thể đoán chắc là một tiểu cô nương hồn nhiên thuần khiết, nhu thuận đáng yêu, nhưng trên thực tế…

“Dâm Bụt phải lập gia đình thôi, đã có người vừa lòng chưa? Đừng đỏ mặt, phải nói thật nha, như vậy ta mới có thể giúp ngươi cầu một cái ân điển được.”

“Tiểu thư…” Dâm Bụt nhẹ nhàng giận lẫy một câu, “Tiểu thư càng lúc càng thích trêu ghẹo nô tì. Nô tì là một nha hoàn hầu hạ trong nội viện, ngoại trừ gia định ở ngoại viện, rất ít nhìn thấy nam tử khác, nô tì nơi nào có người vừa lòng a.”

“Chuyện này khó à nha.” Vân Mộng Sơ khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm tính toán.

“Tiểu thư, chi bằng tiểu thư cứ tìm giúp nô tì, nô tì chỉ cần một người thành thật là được.”

Vân Mộng Sơ phì cười, “Được rồi, ta đã biết.” Xem ra mọi người đều thích người thành thật a. Kỳ thực nàng cũng muốn một người thành thật thôi, chỉ tiếc, có người thoạt nhìn thành thật, kì thực một chút cũng không thành thật. Đó là do lòng người cách nhau một cái bụng a.

Vì thế, ngày hôm sau, Vân Mộng Sơ phái người đi tìm Thiền Quyên. Thiền Quyên trước kia là nha hoàn trong phủ, nay đã gả cho con một chưởng quầy của một tửu lâu nhỏ trong kinh thành. Cuộc sống của nàng mặc dù không phú quý nhiều lắm, nhưng tối thiểu là một nhà giàu nho nhỏ, tướng công đối với nàng cũng tốt lắm, cả đời này của Thiền Quyên xem như trôi chảy.

Nghe nói, vị trượng phu kia của Thiền Quyên rất quen thuộc với người của Mĩ Dung Phường.

Mĩ Dung Phường là cửa hàng lớn rất có tiếng trong kinh thành, chủ yếu kinh doanh mỹ phẩm, đồng thời cũng bán nhiều mặt hàng liên quan khác. Nếu Dâm Bụt có thể gả vào trong Mĩ Dung Phường, tương lai có thể giúp đỡ nàng một ít.

Thiền Quyên nghe nói Vân Mộng Sơ tìm mình, ngày hôm sau liền đến. Thiền Quyên hiện thời đã là bà mẹ một con, bất quá dáng người vẫn yểu điệu như trước.

Thiền Quyên vừa đến liền hành lễ với Vân Mộng Sơ giống như ngày trước. Vân Mộng Sơ cười ngăn nàng lại, “Thiền Quyên tỷ tỷ, ta hiện tại không phải là tiểu thư của tỷ, tỷ không cần hành lễ với ta.”

Thiền Quyên cười nói: “Tiểu thư vẫn luôn là tiểu thư trong lòng nô tì, không biết tiểu thư hôm nay tìm nô tì có chuyện gì.”

Vân Mộng Sơ hất hàm chỉ chỉ về hướng Dâm Bụt, “Vì chuyện của nàng ấy mà tìm tỷ đến.”

“Dâm Bụt?” Thiền Quyên nghe xong lập tức hiểu ra, “Tiểu thư muốn nô tì giúp Dâm Bụt tìm một người tốt?”

“Ừm.” Vân Mộng Sơ cười gật đầu, “Ta nhớ tướng công của tỷ với người của Mĩ Dung Phường khá quen thuộc. Tỷ hãy giúp ta đến Mĩ Dung Phường nhìn thử, xem có ai thích hợp với Dâm Bụt không. Dâm Bụt nếu có thể gả ra ngoài, coi như là thoát nô tịch.”

Thiền Quyên gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, việc này nô tì nhất định sẽ bảo tướng công lưu ý, qua vài ngày sẽ trả lời cho ngài.”

Chuyện Dâm Bụt liền cứ quyết định như vậy.

Qua vài ngày sau, Thiền Quyên còn chưa quay lại trả lời, Dâm Bụt đã đến nói trước với Vân Mộng Sơ: “Tiểu thư, nô tì cảm thấy Từ Vân thật là nhân tài có thể đào tạo.”

“Ồ?” Vân Mộng Sơ khẽ nhíu mày, “Nói cặn kẽ.”

“Từ Vân làm việc ổn trọng, không kiêu không nóng nảy. Bởi vì nàng ta mới tới, nô tì bảo nàng phụ trách việc giặt quần áo trong việc. Nàng ta không những không tỏ ra bất mãn, ngược lại làm việc hết sức nghiêm cẩn. Nô tì lưu ý nàng thật lâu, cho tới bây giờ đều không thấy nàng oán giận lần nào, dù là thầm oán cũng không. Hơn nữa Từ Vân tựa hồ rất có học thức, nô tì tán gẫu với nàng một hai lần, đôi khi Từ Vân nói chuyện, khiến nô tì cảm thấy nàng thật sự rất có tài.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, mỉm cười gật đầu. Người mà Sở Thiên Hựu cố ý dẫn nàng đi mua quả nhiên không tệ, nghe Dâm Bụt nói vậy, quả thật là người đáng để bồi dưỡng nha…

“Nếu vậy, Dâm Bụt, ngươi tìm một cơ hội đưa nàng ta lên làm nha hoàn nhị cấp đi. Chờ sau khi ngươi gả ra ngoài, nàng ta sẽ thế chỗ người, đến làm việc bên cạnh ta.”

Dâm Bụt gật đầu, bỗng nhiên quỳ gối hành lễ, “Tạ ơn tiểu thư ân điển.”

Vân Mộng Sơ biết nàng nói là chuyện khế bán mình, nên cũng không ngại nhận lễ này.

Vân Mộng Sơ khó được rảnh rỗi vài ngày, chỉ tiếc nàng vừa giao nhiệm vụ cho Dâm Bụt được một ngày, ngày hôm sau bỗng có một tin sét đánh buông xuống. Từ Thư Uyển vui mừng tìm Vân Mộng Sơ báo tin: “Tiểu Sơ, tiểu di đã nói chuyện muốn cho con học thêu với Vương phi. Vương phi nói thẳng, sẽ cho người đang dạy đại tiểu thư dạy luôn cả con. Người đang dạy đại tiểu thư chính là một vị nhất phẩm tú nương từ trong cung ra, có bà ấy dạy, con không cần lo thêu không được.”

“Vậy… sao…” Khóe miệng Vân Mộng Sơ run rẩy, biểu cảm dị thường cứng ngắc. Nàng chỉ hy vọng vị nữ tử dạy thêu kia thật sự có trình độ cỡ thần tiên, có thể dạy cho loại người ngốc thêu bẩm sinh như nàng cũng có thể học được.

Bất quá, cũng may, kỳ học thêu tiếp theo là ở ba ngày sau. Nàng còn có thời gian nhảy nhót một chút trước khi nước chảy tới chân. Nàng mượn vài món đồ nghề từ tay Từ Thư Uyển, muốn luyện tập sao cho có bài bản một chút, nhưng nàng vừa cầm kim lên, chợt nghe Dâm Bụt nói Thiền Quyên cầu kiến.

Được rồi, nàng đặt kim chỉ xuống, đi ra ngoài gặp Thiền Quyên.

Thiền Quyên tới là để nói chuyện Dâm Bụt với nàng.

“Tiểu thư, nô tì đã nhờ tướng công hỏi thăm một chút. Cửa hàng ở phố Đông của Mĩ Dung Phường có một người tương đối thích hợp, là con trai của một tiểu quản sự, năm nay mười tám, con người tuyệt đối đôn hậu thành thật, hiện đang làm việc trong cửa hàng ở phố Đông, chẳng qua còn chưa thăng lên làm quản sự, đang là một tiểu nhị phổ thông mà thôi. Tiểu thư, thật có lỗi, Dâm Bụt dù sao không phải nha hoàn thân cận của Vương phi hoặc sườn phi… Rất khó tìm được một cửa hôn nhân có thân phận cao.”

“Không sao, như vậy đã tốt lắm.” Vân Mộng Sơ cười nói, “Dâm Bụt, ngươi xem thế nào?”

Dâm Bụt là nữ tử cổ đại, tâm tính rất dè dặt, hiện tại nghe Vân Mộng Sơ và Thiền Quyên ở ngay trước mặt mình thảo luận việc hôn nhân của mình, mặt đã sớm đỏ đến độ sắp nhỏ ra máu. Một hồi lâu sau, nàng mới ấp a ấp úng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư cứ việc phân phó… Chỉ cần người trung hậu thành thật là được.”

Vân Mộng Sơ trầm ngâm một lát, quay sang nói với Thiền Quyên: “Ngươi có thể cam đoan người nọ tuyệt đối không thành vấn đề không?”

Thiền Quyên thật khẳng định gật đầu, “Tiểu thư, nô tì dám cam đoan người nọ tuyệt đối tốt, người kia chính là nổi tiếng tốt bụng. Hiếu thuận cha mẹ, khoan dung độ lượng, tiểu thư không cần lo lắng phương diện này.”

Vân Mộng Sơ cẩn thận nhìn sắc mặt Dâm Bụt, xác định nàng không có phản đối, liền gật đầu nói: “Đã như vậy, chuyện này cứ quyết định vậy đi, ngươi hôm khác đi lộ ra một chút…”

Thiền Quyên cười nói: “Tiểu thư yên tâm đi, nô tì biết phải làm sao.”

Việc hôn nhân của Dâm Bụt coi như đã quyết định xong. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chừng hai, ba tháng nữa, Dâm Bụt sẽ rời Vương phủ, đi lập gia đình. Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Mộng Sơ đúng là có chút luyến tiếc, Dâm Bụt dù sao đã hầu hạ nàng lâu như vậy… Nàng phải tặng thêm nhiều đồ cưới một chút mới được.

Ngày hôm sau, Vân Mộng Sơ làm bộ như lơ đãng đi qua chỗ Từ Vân làm việc, dừng lại định tìm cớ tâm sự với nàng.

Từ Vân thấy Vân Mộng Sơ đến, lẳng lặng đứng lên, hành lễ nói: “Bái kiến tiểu thư.”

Vân Mộng Sơ xua tay, nghiêng đầu, mỉm cười hết sức hồn nhiên thuần khiết, “Từ Vân tỷ tỷ thoạt nhìn rất biết lễ nghĩ, có phải lúc nhỏ từng học qua?”

Từ Vân gật đầu, “Người trong nhà nô tì từng dạy nô tì vài năm.”

“Vậy thân nhân ngươi đâu?”

Vẻ mặt Từ Vân ảm đạm một ít, “Đều đã qua đời.”

Vân Mộng Sơ lập tức nói: “Thật có lỗi, ta không nên nhắc tới chuyện làm ngươi thương tâm.”

Câu này làm cho Từ Vân sửng sốt. Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói có một tiểu thư sẽ vì loại chuyện này xin lỗi nô tì, xem ra thật đúng là người tâm từ nhân hậu. Từ Vân khẽ cười cười, “Không sao, tiểu thư, nô tì đã quen rồi. Cha mẹ lúc còn sống đã đối xử với nô tì tốt lắm, nô tì đã thấy đủ, bọn họ không chỉ dạy nô tì biết chữ, còn dạy nô tì không ít thứ.”

“Ồ?” Vân Mộng Sơ nhíu mày, hỏi đến trọng điểm, “Vậy ngươi còn có thể làm cái gì khác?”

Từ Vân do dự một lát, thấp giọng nói: “Nô tì thêu coi như tạm được, cũng biết chút dược lý và quyền cước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.