[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 73 : HAI CẶP VỢ CHỒNG RA MẮT




Vân Mộng Sơ ở mặt ngoài nghiêm cẩn nghe huấn, bên trong kì thực nghe vào bằng lỗ tai này, đi ra bằng lỗ tai kia, hiển nhiên là đang cân nhắc khẩu kỹ và chuyện kinh doanh. Đến khi chính Từ Thư Uyển cũng nhìn ra nàng để tâm, mới bảo nàng tự đi làm bài đi.

Vài ngày sau, Vân Mộng Sơ vừa vào học đường liền nghe Sở Thiên Hựu nói với nàng: “Tiểu Sơ, ngày mai đi với ta đến một nơi.”

“Nơi nào?” Nàng nghi hoặc hỏi, “Tam biểu ca, muội không thể tùy ý ra phủ, chuyện này rất quan trọng sao?”

“Ừm, rất quan trọng.” Sở Thiên Hựu gật đầu, “Nha hoàn Dâm Bụt của muội sắp lập gia đình rồi đúng không?”

Vân Mộng Sơ hơi có chút luyến tiếc gật đầu, “Đúng rồi…” Dâm Bụt hầu hạ nàng vẫn luôn thật tận tâm, làm người lại cơ trí, hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói, lại rất trung tâm. Nha hoàn như vậy, quả thực là đốt đèn lồng đều khó tìm. Đáng tiếc là lúc nàng chọn Dâm Bụt, Dâm Bụt đã mười sáu, hiện tại hai năm trôi qua, Dâm Bụt đã mười tám, nếu lại kéo không để nàng lập gia đình thì sẽ chậm trễ nàng.

Cho nên, nàng chỉ có thể tận lực giúp Dâm Bụt tìm một cửa hôn nhân hợp ý.

“Ta đi giúp muội tìm một nha hoàn tốt.” Sở Thiên Hựu vỗ vỗ đầu nàng, “Cam đoan không kém hơn Dâm Bụt.”

“Nha hoàn tốt?” Vân Mộng Sơ có chút kỳ quái, hắn làm sao biết nơi nào có nha hoàn tốt, chẳng lẽ là hắn có tài tiên tri? Hoặc là nghe được chuyện gì đó?

Sở Thiên Hựu là đứa nhỏ bẩm sinh đã có quyền cao chức trọng truyền từ N đời trước, hẳn là rất ít nghe nói những chuyện về nha hoàn hạ nhân a, rốt cuột là chuyện gì đây…

Đáng thương Vân Mộng Sơ không biết, Sở Thiên Hựu là trọng sinh, nên biết trước được một vài việc.

Ai… Nữ xuyên không gặp phải nam trọng sinh, có một số việc, thật sự nghĩ không ra đâu.

“Tam biểu ca, muội muốn đi, nhưng muội không nhất định có thể ra phủ.” Vân Mộng Sơ áy náy nói.

“Không sao…” Sở Thiên Hựu đáp, ngữ khí như thể không thèm để ý. “Ta sẽ nói với mẫu thân.”

Vân Mộng Sơ mở miệng định hỏi hắn nói thế nào, nhưng nghĩ nghĩ lại, vẫn là đừng hỏi, đó chuyện mẹ con nhà người ta, nàng là người ngoài, xen vào làm gì.

Hôm đó, sau khi buổi học chấm dứt, Sở Thiên Hựu đi tới viện của Vương phi, nói với Vương phi: “Mẫu thân, con ngày mai muốn dẫn Tiểu Sơ ra ngoài một chuyến.”

“Ồ?” Vương phi nhíu mày, “Có chuyện gì sao? Con muốn dẫn nàng đi đâu?”

Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói: “Mẫu thân, con muốn dẫn muội ấy đi thăm Hàn Quốc Công một chút, ngài cũng biết, hai ngày trước, con nhận được thư của Hàn Quốc Công, muốn con đến phủ Hàn Quốc Công một chuyến, Tiểu Sơ dù sao cũng là sư muội của Hàn Việt, hơn nữa Hàn phu nhân cũng từng hẹn nàng đến phủ, con nghĩ ngày mai cùng đi thì tốt lắm.”

Vương phi cười như không cười nhìn hắn một lát, sau đó gật đầu, “Được, ta theo ý con, ngày mai cho các con cùng đi. Vậy ta sẽ chuẩn bị một chiếc xe ngựa, hay là hai chiếc?”

Sở Thiên Hựu trầm mặc một lát, “Con nghe theo mẫu thân thu xếp.”

Tối đó, Vân Mộng Sơ nhận được tin từ Sở Thiên Hựu, dặn là canh ba buổi sáng ngày mai sẽ đến phủ Hàn Quốc Công. Nàng nghi hoặc một chút, không phải nói là đi tìm nha hoàn sao, thế nào lại đến phủ Hàn Quốc Công?

Bất quá, thế tử đã lên tiếng, nàng không dám không theo, tức thời liền đi nói với Từ Thư Uyển chuyện mình phải thức sớm để đi ra ngoài. Từ Thư Uyển cẩn thận dặn dò nàng nhớ trang điểm tử tế một chút.

Ngày hôm sau, gần đến canh ba, Vân Mộng Sơ đã đứng chờ trong đại đường chính viện của vương phủ. Một lát sau, Sở Thiên Hựu liền đến. Hắn hôm nay mặc trường bào gấm màu trắng, bên trên thêu hoa văn ẩn bằng chỉ bạc, nếu bỏ đi cái loại khí chất có thể làm đông lạnh người khác, quả thật thoạt nhìn có chút phiêu phiêu dục tiên.

Bên ngoài Vương phủ chỉ có một chiếc xe ngựa, Vân Mộng Sơ không chút thắc mắc liền leo lên ngồi chung với Sở Thiên Hựu.

Nàng ở hiện đại không biết đã cùng bao nhiêu gã nam nhân chen chúc trên xe bus, một nam một nữ ngồi chung trong một cái xe ngựa rộng rãi thì tính cái gì, huống chi còn có Dâm Bụt ở đây.

Bất quá nếu chuyện này ở trong mắt người khác, phỏng chừng chính là hành vi vượt qua quy củ.

Sở Thiên Hựu không phải không thấy, nhưng vẫn yên lặng không nói gì, ngồi lên xe ngựa.

Sau khi đi lên, Vân Mộng Sơ hỏi: “Tam biểu ca, chúng ta vì sao lại đến phủ Hàn Quốc Công?”

“Chúng ta đến phủ Hàn Quốc Công trước, sau đó mới đi nơi khác. Hàn Quốc Công dạo trước đã chuyển thiệp mời cho ta, hẹn ta ngày hôm nay đến phủ Hàn Quốc Công, thuận tiện nhắc đến chuyện Hàn phu nhân có chút nhớ nhung muốn gặp muội, nên chúng ta mới cùng đi.”

“Như vậy à…” Hàn Quốc Công, con trai của tiền bối xuyên không Hàn Mặc, người này sẽ như thế nào a?

Có phải cũng giống Hàn Việt, là một tuyệt đỉnh mỹ nam giàu khí chất?

Nhưng khi Vân Mộng Sơ đến phủ Hàn Quốc Công, nàng phát hiện bản thân thập phần sai, Hàn Quốc Công Hàn Chuyên có chỗ nào giống một mỹ nam giàu khí chất?!

Hoàn toàn là một tên vũ phu cao lớn thô kệch!

Hắn thật là con ruột của Hàn Mặc sao? Thật là anh ruột của vị mĩ nam đầy khí chất Hàn Việt sao?

Vân Mộng Sơ rối rắm, Hàn Chuyên và Hàn Việt lớn lên thật sự không giống nhau nha…

Hàn Chuyên cao ước chừng 1m9, chỉ đứng thôi đã cảm thấy giống một người khổng lồ, khiến Hàn phu nhân đứng cạnh hắn trở nên vô cùng bé bỏng, tuyệt đối là ‘chim nhỏ nép vào người’ dạng chuẩn.

Vẻ mặt hắn tuy rằng tận lực bình thản, nhưng vẫn cái loại bình thản mang theo một chút lệ khí, cũng không biết đã trải qua cái gì. Hắn và Hàn phu nhân sánh vai cùng đứng đại đường nghênh đón bọn họ.

Cảnh tượng này…

Nhìn sao giống hai cặp vợ chồng ra mắt với nhau vậy?

Khụ khụ, ngừng ngừng ngừng. Phải dẹp cái ý tưởng nhàm chán này đi thôi! Nàng thật sự không có ý tưởng gì với thế tử, thân phận hai người cách nhau quá xa, nàng là đứa nhỏ còn không biết cha là ai, làm sao có thể làm thê tử của thế tử.

Hàn Chuyên thấy Sở Thiên Hựu đến, đứng dậy tiến lên vài bước chào hỏi, trên mặt lộ ra chút tươi cười nhàn nhạt, “Thiên Hựu, cuối cùng lại gặp được đệ, đã hơn một tháng không gặp, ta cũng không có ai để luận võ a.”

“Được.” Sở Thiên Hựu thống khoái nói, “Lát nữa nhất định sẽ đi luận võ với Hàn Quốc Công.”

Vân Mộng Sơ nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy thật hết hồn. Hàn Quốc Công cao đến 1m9, Sở Thiên Hựu đứng ở trước mặt hắn tuyệt đối chính là tiểu hài tử, hai người này mà đi luận võ…

Thể lực rất không cân đối nha, Sở Thiên Hựu có khi nào sẽ bị ngược thê thảm không?

Nàng có chút lo lắng lát nữa Sở Thiên Hựu sẽ vác một đầu heo trở về, Vương phi khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Ngay lúc nàng định nói gì đó để ngăn cản, Hàn phu nhân đi tới kéo tay nàng đi: “Tiểu Sơ, vào bên trong ngồi với ta đi.”

Nàng đành phải đi theo Hàn phu nhân, trong lòng yên lặng tiễn đưa Sở Thiên Hựu, hi vọng hắn không cần quá thảm hại.

Cái gọi là bên trong kỳ thực chính là phòng khách. Bên trong phòng khách đã sớm dọn sẵn một ít trà bánh, Hàn phu nhân nắm tay nàng cùng ngồi xuống, nói: “Tiểu Sơ, nếm thử bánh ngọt của phủ Hàn Quốc Công thế nào đi.”

Vân Mộng Sơ cầm lên một khối bánh, ăn thử mấy miếng, gật đầu nói: “Ngọt mà không ngấy, lại giòn lại thơm, cảm giác thật tuyệt.”

Hàn phu nhân cười cười, “Kỳ thực muội không cần lo lắng cho thế tử và lão gia nhà ta, hai người bọn họ từ một năm trước đã bắt đầu luận võ. Thế tử tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng võ công tuyệt đối không thể khinh thường, cho dù là trượng phu của ta, cũng chỉ có thể đánh ngang tay với thế tử, nhiều nhất là thắng hiểm một hai chiêu. Bất quá, luận võ chỉ là trao đổi võ công một chút, sẽ không xảy ra chuyện tình, muội cứ yên tâm đi.”

Nàng cười cười, đáy lòng giật mình, Sở Thiên Hựu thật đúng là toàn tài, không chỉ văn học tu dưỡng cao, võ công lại tốt đến vậy, thật sự là văn võ toàn tài, cũng không biết hắn lớn lên thế nào.

Nói đến chuyện Sở Thiên Hựu xong, Hàn phu nhân cười hỏi: “Nghe nói Tiểu Sơ hai năm trước từng đi đến Hàng Châu một chuyến, có gặp qua cha mẹ và đệ đệ?”

Cha mẹ và đệ đệ ở đây hiển nhiên là chỉ vợ chồng Hàn Mặc và Hàn Việt.

Nàng gật đầu.

“Bọn họ khi đó thế nào? Ta nói ra cũng không sợ muội chê cười, cha mẹ chồng ta thích đi đây đi đó, đã sáu, bảy năm không về lại kinh thành, mà ta và trượng phu lại ngại cho thân phận, không thể ra kinh đi thăm bọn họ, cho nên chỉ có thể mượn từ miệng người khác biết tình huống của bọn họ.” Hàn phu nhân cười khổ nói.

Vân Mộng Sơ thấy vậy, lập tức hồi đáp: “Bọn họ tốt lắm, lúc muội gặp bọn họ, sức khỏe bọn họ đều tốt lắm, không bệnh không đau, hơn nữa cuộc sống thật tiêu diêu tự tại, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy hâm mộ. Tam sư huynh cũng đang làm chuyện mà thích, cũng sống thật tốt lắm.”

Hàn phu nhân cười gật đầu, “Nghe muội nói như vậy, ta an tâm. Cuộc sống của cha mẹ chồng ta quả thật khiến người ta hâm mộ.”

Vân Mộng Sơ cười gật đầu, câu được câu không trò chuyện với Hàn phu nhân. Đến giữa trưa, nha hoàn tiến vào hỏi chuyện chuẩn bị cơm.

Đến phủ Hàn Quốc Công đương nhiên là phải ở lại dùng cơm, bất quá Vân Mộng Sơ và Hàn phu nhân ngồi một bàn ở buồng trong, còn Sở Thiên Hựu và cùng Hàn Chuyên thì ăn chung một bàn ở bên ngoài.

Kỳ thực, Hàn phu nhân hôm nay tìm Vân Mộng Sơ cũng không có gì trọng yếu, chính là gặp mặt tượng trưng một chút, cộng thêm ân cần thăm hỏi một chút, dù sao nàng là sư muội của đệ đệ nhà mình, có cơ hội thì vẫn nên ân cần thăm hỏi.

Cơm trưa xong, nha hoàn ôm đến một đứa nhỏ mới hơn một tuổi, nói với Vương phi: “Phu nhân, tiểu thiếu gia ăn xong vẫn không chịu ngủ, nô tì đoán rằng tiểu thiếu gia muốn tìm phu nhân, nên tự tiện làm chủ ôm đến.”

Hàn phu nhân cười ôm lấy đứa nhỏ, nói với Vân Mộng Sơ: “Đây là con trai lớn của ta, năm nay một tuổi rưỡi.”

Vân Mộng Sơ “Ồ” một tiếng, trong lòng thầm đổ mồ hôi, nàng thế nào không nghĩ tới Hàn phu nhân đã có con a, thế này thì sao kịp đem lễ vật đến đây. Nàng dù gì cũng coi như là trưởng bối của đứa nhỏ này, bất quá… Vân Mộng Sơ nhìn bản thân một lần từ trên xuống dưới, nàng mặt ngoài chỉ mới bảy tuổi, được rồi, có thể không cần tặng.

Nàng nhích lại gần xem đứa nhỏ. Bộ dạng cậu bé nhỏ môi hồng răng trắng, bộ mặt tuấn tú, giống mẫu thân hắn nhiều một ít.

Biểu tình trên mặt nàng bất giác trở nên nhu hòa.

Kỳ thực nàng từng ảo tưởng hồi lâu rằng mình và hắn có một đứa trẻ, nhưng còn chưa kịp thực hiện, hắn đã rời đi…

Nếu hắn và nàng có một đứa con, chắc là cũng đáng yêu như vậy.

Vân Mộng Sơ ở trong lòng thầm thở dài một hơi, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có một giọng nam nói, “A? Sao nàng cũng ôm đứa nhỏ đến?”

Nàng nghiêng đầu nhìn lại, Hàn Chuyên và Sở Thiên Hựu đang đứng ở ngoài cửa.

Hàn Chuyên đi đến hỏi Hàn phu nhân, “Đứa nhỏ lại ngủ không được sao?”

Hàn phu nhân cười gật đầu, “Đúng rồi, ta đang chuẩn bị dỗ hắn ngủ đây, thế tử và Tiểu Sơ phải đi sao?”

Hàn Chuyên gật đầu, “Thế tử là đến đón Vân cô nương, bọn họ chuẩn bị đi trở về.”

Hàn phu nhân nhìn Vân Mộng Sơ, có chút xin lỗi nói: “Thật có lỗi, hôm nay không thể giữ muội ở lâu, lần sau nhớ lại đến phủ Quốc Công làm khách a.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.