[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 72 : HỢP TÁC




“Thứ mà ngươi nói…” Thất Nguyệt dừng một chút mới lặp lại: “Mặt nạ da người là cái gì vậy? Dùng da người để làm sao? Có ích lợi gì đâu?”

Vân Mộng Sơ hắc tuyến, lập tức phản bác: “Làm sao có thể dùng da người để làm? Ta là người theo chủ nghĩa nhân quyền, làm sao có thể muốn cái loại phải rút máu, lột da mới làm được?”

“Vậy nó là cái gì?” Thất Nguyệt có chút tức giận hỏi, “Ngươi không nói rõ ràng, ta làm sao mà biết? Mặt nạ da người, nghe cái tên như vậy, rất dễ nghĩ là dùng da người để làm a.”

Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, biết là vì bản thân không nói rõ ràng, nên nhẫn nại giải thích: “Mặt nạ da người là thứ nhìn có chút da người, nó dùng để mang lên mặt, thay đổi dung mạo của một người, khiến người quen đều nhận không ra. Tuy ta không biết thứ đó làm từ cái gì, nhưng ta dám khẳng định, nó tuyệt đối không phải làm từ da người.”

Thất Nguyệt nghe xong, “Xì” một tiếng bật cười, “Ngươi đã nói thứ này không phải mặt nạ da người, vậy thì phải gọi là Chỉnh Dung Thảo mới đúng.”

“Chỉnh Dung Thảo?” Là một loại thực vật? Sao lại có tên như vậy? Chẳng lẽ không phải là một cái mặt nạ, trực tiếp mang lên mặt sao…

Chẳng lẽ nàng bị internet lừa sao…

Được rồi, nàng là bị cổ nhân và người hiện đại hợp lực khi dễ.

Vân Mộng Sơ thu thập xong tâm tình, ra vẻ khiêm tốn hiếu học hỏi: “Vậy Chỉnh Dung Thảo là cái gì a?”

Thất Nguyệt nghe xong, trầm ngâm một lát, “Chỉnh Dung Thảo hợp với vài loại dược liệu nữa sẽ làm ra Dịch Dung Cao. Thứ này bôi lên vài vị trí trên mặt, có thể thay đổi dung mạo của một người. Bất quá, Chỉnh Dung Thảo tương đối khó tìm nên loại cao này cũng không thông dụng.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, hai mắt sáng ngời, “Không tệ không tệ, ta muốn tìm loại dược này, ta muốn thay đổi dung mạo của mình, biến bản thân biến thành một nam nhân, ừm, để tiện làm buôn bán. Bằng không lấy thân phận nữ hài tử, xuất đầu lộ diện rất không tiện.”

Thất Nguyệt nghĩ nghĩ, “Chuyện này không thành vấn đề, bất quá, cho dù ngươi sửa lại dung mạo, giọng nói của ngươi vẫn là của nữ hài tử, cái này làm sao sửa?”

“Cho nên…” Nàng cười cười, “Chuyện này đành làm phiền ngài dạy ta khẩu kỹ. Ta từng nghe ngài nói, ngài tựa hồ biết khẩu kỹ, ách… Khẩu kỹ chính là bắt chước giọng nói của người khác.” Sợ Thất Nguyệt không biết ý của từ khẩu kỹ, nàng còn cố ý lặp lại một chút.

Thất Nguyệt thản nhiên “À ——” một tiếng, ý vị thâm trường nhìn nàng, “Ngươi muốn chuẩn bị cải trang làm nam hài tử sao… Ngươi định làm gì?”

“Ta đã nói rồi, ta sẽ bán mỹ phẩm.”

“Chuyện này thì ta biết.” Thất Nguyệt gật đầu, “Bất quá ngươi có thật sự biết làm không, người ở đây chỉ biết làm vài món mỹ phẩm thôi, ngươi cũng không thể chỉ trông cậy vào vài chủng loại này nọ để mở một cửa hàng a! Ngươi nên biết, một cửa hàng phải bán đầy đủ mọi thứ, bằng không, rất khó giữ khách.”

Vân Mộng Sơ trịnh trọng gật đầu, tự tin nói: “Về nguồn cung cấp, ta đã nghĩ tới. Ta đã nhìn trúng một mặt tiền cửa hàng trong kinh thành, chuẩn bị tìm người chủ ở đó để hợp tác. Ta tin tưởng vào năng lực của mình, ta đã đi tới nơi này, luôn muốn mở ra một khung trời mới. Yên lặng vô vi làm một nữ tử trong hậu viện, không phải là cuộc sống mà ta muốn.”

“Ý tưởng thì tốt lắm. Bất quá… chỉ bằng ngươi?” Thất Nguyệt khinh thường nhìn nàng, “Ngươi chỉ là một đứa nhỏ còn chưa lớn, lại dám đi tìm đối tác, chỉ sợ còn chưa tiến vào, đã bị người ta đuổi ra.”

“Cho nên… Hắc hắc, chuyện này phải nhờ vào ngài, ta định nhờ ngài giúp ta mời một chưởng quầy có năng lực, giá không thành vấn đề, có năng lực là được. Đối với nhân tài, ta luôn có lòng coi trọng.” Nàng nghiêm cẩn nói.

Thất Nguyệt nhíu mày, sau đó nghĩ nghĩ, “Quản sự? Muốn tìm người như vậy thật ra rất đơn giản… Lần này không cần tiền, đổi thành cần nhân lực?”

Nàng gật đầu, “Ta hiện tại tạm thời không thiếu tiền, chỉ thiếu người. Tiền là chết, người là sống… Người vẫn tương đối trọng yếu hơn. Có câu, ngàn vàng chảy hết, vẫn có thể nấu lại được.”

Thất Nguyệt gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Như vậy đi, ta có thể giúp ngươi tìm người, nhưng việc buôn bán của ngươi, ta muốn có hai phần cổ phần. Ta không chỉ giúp ngươi tìm người, ta còn có thể cung cấp cho ngươi một vài loại dược liệu quý hiếm, cũng sẽ cho ngươi một chút bạc. Tuy rằng ngươi chưa hẳn cần bạc, nhưng ta sẽ cho ngươi.”

Vân Mộng Sơ lập tức gật đầu, “Thất Nguyệt, cám ơn ngài, ngài thật sự là quá tốt.”

“Đừng nóng vội, ta có điều kiện.” Thất Nguyệt nhàn nhạt nói, “Ta muốn cửa hàng của ngươi sau khi khai trương hai tháng phải thu hồi phí tổn, trong vòng nửa năm phải mở thêm một chi nhánh. Người làm việc cho chi nhánh, ta sẽ thay ngươi tìm. Tranh thủ trong vòng năm năm, cửa hàng của ngươi phải trở thành hiệu buôn có tiếng trong cả nước… Đợi đến sau năm thứ năm, nếu bạc trong tay ngươi đủ nhiều, ngươi hãy bắt đầu thả chậm khuếch đại, ngược lại tích trữ lương thực và nhu yếu phẩm hàng ngày. Hàng năm ít nhất phải xuất ra một phần bạc dùng để trữ lương thực và nhu yếu phẩm. Những thứ đó, ta có thể vô điều kiện sử dụng một nửa. Việc này, ngươi có thể đáp ứng không?”

Vân Mộng Sơ gục đầu xuống, nàng kỳ thực ban đầu không có dã tâm lớn như vậy, chỉ là muốn chuẩn bị cho bản thân một con đường lui, tìm cho bản thân một nơi sống yên ổn, lại đem những kỹ thuật từng học ứng dụng vào trong cổ đại. Nhưng Thất Nguyệt hiện tại không chỉ muốn nàng làm buôn bán, còn muốn nàng phát triển kinh doanh thật kiêu ngạo, sau khi kiêu ngạo còn muốn nàng trữ lương trữ hàng, hơn nữa là bắt đầu trữ lương sau năm năm nữa…

Trữ lương hay trữ hàng đều là vì phòng ngừa biến cố trọn đại, chẳng lẽ năm năm sau, đất nước có đại biến?

Trong lòng nàng như bị khí lạnh tràn vào. Y theo tình hình hiện tại giữa Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, chuyện này không phải là không có khả năng xảy ra, xem ra trữ lương đúng là tất yếu.

Bất quá, đã quyết định làm việc, thì chấp nhận nghênh đón khiêu chiến. Nếu nàng ngay cả chút tự tin ấy cũng không có, thì không cần làm buôn bán gì nữa, nhưng mà…

Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Thất Nguyệt, “Ta muốn biết, trữ lương trữ hàng, rốt cuộc là dùng để giúp ai?”

Thất Nguyệt lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Có một số việc, ngươi không cần biết quá rõ ràng, ngươi biết nhiều cũng không có ưu việt. Ta chỉ có thể nói cho, ta dùng vài thứ kia, tuyệt đối không phải đi giúp một tên hôn quân. Ngươi yên tâm.”

Vân Mộng Sơ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng không biết cụ thể dùng để làm cái gì, nhưng nghe bà nói sẽ không giúp một tên hôn quân là được. Chỉ cần Đại hoàng tử vẫn tiếp tục giữ vững trí tuệ, sau này tuyệt đối sẽ không thành hôn quân. Còn tên Tứ hoàng tử tự cao tự đại kia thì cực kì khó nói trước, nàng vẫn thấy tín nhiệm Đại hoàng tử hơn.

Có những lúc, cho dù ngươi không định đếm xỉa đến, cũng là chuyện không thể nào.

Hiện tại thái độ của phủ Sở Thân Vương rõ ràng là muốn giúp đỡ Đại hoàng tử, mà nàng coi như đã là một phần của phủ Sở Thân Vương, trên lý thuyết, sau này cũng sẽ phải duy trì Đại hoàng tử. Nếu Đại hoàng tử thất bại, phủ Sở Thân Vương có lẽ sẽ không bị cái gì, dù sao nơi này và hoàng tộc cũng có thiên ti vạn lũ quan hệ. Nhưng loại nhân vật phụ như nàng nhất định sẽ không hay ho, nhất định sẽ bị đem ra hành hạ cho hả giận. Huống chi, nàng còn là sư muội của Đại hoàng tử nữa a… Đây quả thật chính là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Cho nên, cho dù là vì bản thân, nàng cũng muốn duy trì Đại hoàng tử. Phần lương thực tích trữ, Thất Nguyệt chỉ dùng một nửa, một nửa còn lại là thuộc quyền sử dụng của nàng. Nghĩ đến đây, nàng trầm ngâm một lát, nói với Thất Nguyệt: “Không bằng như vậy đi, đợi đến năm năm sau, ngài dùng một nửa tiền lời thu mua lương thực, còn ta sẽ trả phần còn lại, thế nào?”

Thất Nguyệt nhíu mày, nghĩ nghĩ một lát, gật đầu, “Được, ta đáp ứng ngươi, nha đầu giảo hoạt!”

Vân Mộng Sơ ra vẻ cầu xin, nói, “Ta đâu có giảo hoạt… Ta chỉ là một người làm công cao cấp của ngài thôi, ta vừa kinh doanh cho ngài, còn vừa phải nghe lệnh chỉ huy của ngài, ai…”

Thất Nguyệt gõ gõ cái trán của nàng, “Tiểu nha đầu này, như vậy còn không vừa lòng sao? Nếu đổi là người khác đến nói trước mặt ta như vậy, đã sớm bị ta ném ra ngoài, còn ở đây mà giúp đỡ sao! Ai… kỳ thực, ta bào ngươi trữ lương, cũng là vì tốt cho ngươi… Thiên đạo, đôi khi thật sự… rất vô tình.”

Vân Mộng Sơ cười gật đầu, “Được rồi, ta đây cám ơn ngài trước. Ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ phát triển kinh doanh thật kiêu ngạo, bất quá… Chuyện ở quan phủ và vài chuyện vặt vãnh khác, khụ khụ, đành phải nhờ ngài tìm người chuẩn bị.”

“Yên tâm đi, ta sẽ tìm một chưởng quầy đến ngươi, tuyệt đối là người có thể ứng phó việc này.” Thất Nguyệt cười nói: “Cũng sắp đến giữa trưa, không bằng ngươi hôm nay ở lại chỗ ta ăn cơm đi.”

Nàng cười gật đầu, “Được, ta muốn ăn thịt nướng và gà xé phay.”

Thất Nguyệt trừng mở hai mắt, “Ta là người xuất gia, ngươi sao có thể đòi ăn thịt ở chỗ ta?”

Nàng xì bật cười, “Ồ, phải rồi a, người xuất gia đâu có ăn thịt! Đừng giả vờ nữa, ở trước mặt ta còn làm bộ cái gì.”

Thất Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, xuống lầu bảo người đi chuẩn bị đồ ăn.

Buổi chiều, khi Vân Mộng Sơ về phủ Sở Thân Vương, trên người còn mang theo một quyển sách. Quyển sách này là do Thất Nguyệt viết, bên trong chủ yếu dạy khẩu kỹ. Thất Nguyệt bảo nàng dựa theo quyển sách để luyện tập, nửa năm sau hẳn là có thể học được, nếu nửa năm mà vẫn không có hiệu quả gì, như vậy hãy buông đi, nàng không thích hợp học khẩu kỹ.

Về phần Dịch Dung Cao, Thất Nguyệt nói, muốn tìm đủ dược liệu cho nàng dùng, tối thiểu phải chờ mười ngày nửa tháng, bảo nàng không cần sốt ruột, một tháng sau đến lấy là được. Bà cũng hứa tháng sau khi nàng đến Phổ Độ Tự, bà sẽ thuận tiện giới thiệu chưởng quầy cho nàng.

Trở lại vương phủ, Vân Mộng Sơ liền đi tìm Từ Thư Uyển, nắm tay Từ Thư Uyển hỏi: “Tiểu di… tiểu di có biết Thất Nguyệt đại sư có thân phận gì không?”

“Thất Nguyệt đại sư?” Từ Thư Uyển nghĩ nghĩ, “Cụ thể thế nào thì ta không biết, ta chỉ mơ hồ nghe nói, bà và hoàng gia có chút quan hệ…”

“Như vậy sao…” Vân Mộng Sơ nghĩ nghĩ, có chút quan hệ với hoàng gia?

Quả nhiên khó lường.

“Sao vậy Tiểu Sơ?” Từ Thư Uyển thân thiết hỏi, “Hôm nay đến chỗ Thất Nguyệt đại sư, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có.” Nàng cười an ủi, “Tiểu di yên tâm đi, con chỉ là bỗng nhiên cảm thấy thân phận của Thất Nguyệt đại sư không quá đơn giản mà thôi.”

“À…” Từ Thư Uyển gật gật đầu, “Có một số việc, không cần quá tò mò, nếu không sẽ chọc phải phiền toái.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.